Diệp Khanh Đường hơi hơi nhướng mày, nếu nhớ không lầm, một thân hàn độc trên người Tư Bạch cùng cái chết của mẫu thân hắn, vẫn luôn nghe đồn đại là việc do bọn họ Diệp gia gây ra, tiểu tử này như thế nà còn có tâm tư nhìn nàng cười ha hả?
Trên thực tế, nhiều năm qua suy đoán của Tư gia không có địa phương nào sai lầm.
Độc trên người Tư Bạch mẫu thân, quả thật là do Diệp gia gây nên, chẳng qua, việc này cùng gia chủ Diệp gia Diệp Lăng không hề có quan hệ, toàn bộ tất cả, đều là do Đại Trường Lão âm thầm gây ra.
Những điều này cũng là do kiếp trước đào vong Diệp Khanh Đường mới biết được.
Đây là Diệp Khanh Đường lần đầu tiên nhìn thấy Tư Bạch trong lời đồn phong nhã thiếu niên ở kiếp này, chỉ là trên khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ có thêm vài phần không bình thường trắng bệch.
Diệp Khanh Đường thu về tầm mắt, ngược lại nhìn về phía lão giả khuôn mặt nghiêm khắc đang ngồi phía trên chính vị.
"Diệp Khanh Đường gặp qua Tư gia gia."
Tư gia chủ hừ lạnh một tiếng, cho dù dáng vẻ thiếu nữ trước mắt lớn lên xuất sắc như thế nào cũng không thể loại bò hận ý trong lòng hắn đối với Diệp gia.
"Ai là ngươi gia gia, đừng gọi bậy bạ. Diệp Khanh Đường, là ngươi nói có biện pháp cứu tam nhi của ta?"
"Là, gia chủ." Diệp Khanh Đường cười khẽ trong lòng, đối với Tư gia lão gia tử phản cảm, cũng không để ý chút nào.
Ai làm Đại Trưởng Lão mang Diệp gia tên tuổi? Sự oán hận của Tư gia chủ, Diệp Khanh Đường cũng là hiểu được.
Ánh mắt khinh thường của Tư gia chủ ở trên thân hình Diệp Khanh Đường đảo qua, "Diệp Khanh Đường, ta mặc kệ ngươi có phải là Diệp gia Đại tiểu thư hay không, hôm nay ngươi dám can đảm xuất khẩu cuồng ngôn ở ngoài đại môn Tư gia chúng ta, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào sao?"
Diệp Khanh Đường rõ ràng đã nhận ra địch ý của Tư gia chủ hướng về phía nàng, chẳng qua nàng cũng không để ý cười nói: "Ta nếu đã dám đến đây, tất nhiên là có vạn phần nắm chắc, gia chủ còn chưa nghe lời ta nói liền đã cho rằng ta xuất khẩu cuồng ngôn, có hay không quá mức độc đoán."
"Độc đoán?" Tư gia chủ cười lạnh một tiếng cười lạnh một tiếng, "Ta Tư gia tìm kiếm danh y khắp thiên hạ đã lâu, vì tam nhi dưỡng thân. Ngươi năm nay chỉ có mười lăm tuổi, ta cũng chưa bao giờ nghe nói Diệp gia có bất luận người nào có trình độ y thuật cao siêu, ngươi tự tin ở đâu tới, nói ra lời như vậy?"
Tư gia chủ để Diệp Khanh Đường đi vào, căn bản là không tin tưởng nàng thật sự có thể cứu Tư Bạch, có điều là vì muốn hả giận cho dù có giết Diệp Khanh Đường hắn cũng muốn Diệp gia trả giá đại giới.
"Gia gia, Diệp đại tiểu thư đã tự mình tiến đến, tôn nhi tin tưởng nhất định là nàng đã có chuẩn bị, gia gia đã cho phép nàng đi vào, tại sao không thử cho nàng nhìn xem?" Tư Bạch vẫn luôn ở một bên đột nhiên mở miệng, lời nói ra lại là giúp đỡ Diệp Khanh Đường.
Tư gia chủ căn bản không nghĩ tới nhà mình tôn nhi thế nhưng sẽ nói giúp Diệp Khanh Đường, nhất thời vẻ mặt trở nên có phần thâm trầm, giữa đôi lông mày cũng không khỏi nhăn lại.
Đã sớm chuẩn bị tốt để thuyết phục Tư gia chủ một phen Diệp Khanh Đường tâm tình có chút vi diệu, còn không chờ chính mình mở miệng, ngoài ý muốn Tư gia tam thiếu lại trước tiên giúp nàng giải vây, nàng không khỏi lại nhìn một chút thiếu niên ôn nhuận ngọc kia, đáy mắt có một chút ý cười.
Tư Bạch người này quả thật là rất phúc hậu.
Tư Bạch là thật tình lộ ra miệng cười thiện ý đối với Diệp Khanh Đường.
Hắn cũng không muốn bởi vì bản thân làm cho gia gia giận chó đánh mèo với một người thiếu nữ ngây ngô như vậy.
"Hồ nháo!" Tư gia chủ rất là không đồng ý.
Tư Bạch bật cười lắc đầu, vừa định muốn nói cái gì đó, lúc này Diệp Khanh Đường lại mở miệng nói: "Ta hiện đã ở địa bàn của Tư gia, nếu là có sai lầm gì, gia chủ tùy thời có thể dò hỏi. Ta ngay cả có tâm tư gì, cũng sẽ không lấy tánh mạng chính mình tùy tiện ra nói giỡn đi?"