Chương 48: Chương 48

Editor: Hye Jin

Chu Gia Thành là người đã từng xông pha trên chiến trường, sức chịu đựng và sự kiên trì của hắn so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, chờ thích ứng được với con đau đớn, bắt đầu bình tĩnh trở lại, an ủi cha mẹ: "Cha, mẹ các người không cần lo lắng, đạn chỉ cọ qua chân của con, không có lưu lại bên trong thân thể, không có gì đáng ngại. Có một vị tiền bối bị bắn đầy lỗ mà vẫn còn ổn, các người đừng khóc."

Á à, quả nhiên là tai họa ngàn năm không đáng ngại, không đau nên còn có thể nói chuyện đúng không! Đàm Tú Phương dùng sức dụi mắt, cố nặn ra hai giọt nước mắt, sau đó đẩy Chu Tiểu Lan ngu ngốc ra, chạy tới, ôm lấy Chu Gia Thành mà khóc: "Anh Nhị Cẩu, anh Nhị Cẩu, anh đừng làm em sợ, em nhiều năm trông ngóng anh trở về, cha mẹ vẫn luôn đợi anh, anh đừng để em phải thủ tiết, làm cha mẹ một lần nữa kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh a ..."

"A ..." Chu Gia Thành mất cảnh giác, bị Đàm Tú Phương đè lên vết thương, cơn đau dữ dội lại ập đến, cơn đau khiến sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn, phổi còn bị ấn, dẫn đến hắn khó có thể bộc lộ cơn giận dữ.

Tiếp xúc gần gũi với hắn, Đàm Tú Phương lập tức chú ý tới trạng thái của hắn, giống như con cá bị ném lên bờ, bụng trắng bệch, có thể chết bất cứ lúc nào.

Ha ha ngươi cũng có ngày hôm nay à!

Đàm Tú Phương nhớ tới thái độ cao ngạo của Chu Gia Thành đời trước lúc trở về thôn, cả bí thư chi bộ cũng phải bồi bên người hắn, cô càng khoái chí.

Hiện tại mới biết đau à, biết kiếp trước cô phải chịu bao nhiêu đau đớn không? Một bà già 60 tuổi chưa từng bước ra khỏi cửa thôn bị đuổi vào thành làm bảo mẫu. Khi đó cô không biết phải làm sao còn tìm đến Chu Gia Thành muốn hắn nói một lời công đạo. Nhưng hắn thì sao, hắn lại thoái thác, hắn nói Chu Lập Ân chỉ là cháu trai của hắn, hắn quản không được!

Sao lúc cô giúp hắn phụng dưỡng cha mẹ, hắn không nói lời này đi. Một khắc lúc đó cô mới ý thức được nam nhân này trong xương cốt có bao nhiêu ích kỷ, bao nhiêu máu lạnh.

Càng nghĩ đến Đàm Tú Phương càng ngứa tay, cô muốn đổ thêm dầu vào lửa, gãi mạnh vào vết thương của hắn, khiến hắn đau thêm một chút, chậm rãi mà tra tấn hắn. Cuối cùng cô kiềm chế lại được, nhịn xuống được, báo thù là thứ yếu, quan trọng nhất là cô muốn vào thành tìm người thân, thay đổi vận mệnh bi thảm đời trước của người thân.

Nông thôn là lãnh địa của nhà họ Chu, cô vẫn còn bị bọn họ chi phối, không nên lộ ra ngoài. Huống hồ cô chỉ làm Chu Gia Thành ăn chút đau khổ, cũng không muốn thời điểm này làm chết hắn.

Nếu bây giờ Chu Gia Thành chết, hắn là liệt sĩ, là chiến sĩ giải phóng quân, vợ con cha mẹ hắn đều sẽ được lợi, chính phủ sẽ chiếu cố bảo hộ nhà bọn họ. Vợ chồng Chu Đại Toàn đời này sẽ không quá kém.

Cho nên Chu Gia Thành không thể chết bây giờ, muốn chết cũng phải mang cái tiếng thối suốt đời mới được chết.

Chu Gia Thành cũng không muốn chết, cảm thấy hô hấp càng ngày càng mỏng, khó có thể mở miệng nói chuyện. Trong lúc tuyệt vọng, bản năng sinh tồn khiến hắn bùng lên một sức mạnh, mạnh mẽ đẩy Đàm Tú Phương ra.

Đàm Tú Phương bị hắn đẩy ngã xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, khóc lóc nức nở: "Anh Nhị Cẩu, em làm sai chuyện gì sao? Anh nói em sẽ sửa ..."

"Khụ, khụ ..." Chu Gia Thành ho dữ dội, động tác quá lớn, động đến vết thương trên đùi, đau đến thiếu chút nữa phải ngất xỉu đi.

Hắn là thật sự sợ Đàm Tú Phương lại vồ lấy mình, nếu một lần nữa mạng nhỏ hắn sẽ vứt mất, cho nên nhanh chóng giải thích: "Không có, cô đụng tới miệng vết thương của tôi ..."

Đàm Tú Phương trợn tròn mắt, nước mắt như hạt châu rơi xuống, thương tâm buồn bã: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh Nhị Cẩu em không phải cố ý, em chỉ là quá lo lắng anh ..."

"Không phải cố ý, tôi thấy cô muốn hại chết Gia Thành nhà tôi thì có."

Lưu Thải Vân mím chặt môi, thô bạo đẩy Đàm Tú Phương ra, vẻ mặt giữ tợn, nào còn vẻ mặt hòa ái trước kia nữa.

Đàm Tú Phương nhanh chóng lắc đầu biện hộ: "Con không mẹ ạ, Nhị Cẩu là nam nhân của con là chồng con con sao hại anh ấy được. Hại anh ấy con còn phải thủ tiết, cho dù có ngu xuẩn cũng không hồ đồ như vậy.

Xác thực là cái đạo lý này.

Mọi người đều cho rằng Lưu Thải Vân quá mức. Người ta đứa nhỏ Đàm Tú Phương này thông tình đạt lý, sao có thể hại Gia Thành, nó đâu có điên.

Lưu Thải Vân vô tình nói rõ sự thật, nhưng không một người nào tin tưởng bà ta, ngay cả Chu Đại Toàn cũng không tin, lôi kéo bà ta: "Đừng có nói nhảm."

Không thấy mọi người đang nhìn sao? Bà vợ này muốn từ bỏ thanh danh cả đời à?