Chương 33: Chương 33

Editor: Hye Jin

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Đinh Di, chị dâu cả Lưu sợ Đàm Tú Phương là chơi chiêu này nữa, xụ mặt răn dạy: "Tú Phương sao em nói nhiều như vậy? Gặp ai cũng kêu quát quát, cái gì cũng nói, quá là không tốt."

Ha ha, muốn ép cô câm miệng sao, cô càng không. Đàm Tú Phương quay đầu sang một bên, chớp chớp mắt giả vờ khó hiểu nhìn: "Chị dâu, cha mẹ đối tốt với em như vậy, còn cố ý làm quần áo mới cho em, rồi làm thêm một lần tiệc rượu. Em ngoài hiếu thảo với bọn họ cũng chẳng biết báo đáp thế nào. Cho nên muốn nói với mọi người trong thôn, để mọi người đều biết cha mẹ em là người tốt, em làm không đúng à?"

Bị chặn hỏng không biết nói gì, chị dâu cả Lưu cứng mồm. Người ta tri ân báo đáp trợ giúp trưởng bối trong nhà tuyên truyền tên tuổi có sai gì đâu?

Nhưng thực tế không phải như thế này, hiện tại cô ta đem hai vợ chồng Chu Đại Toàn nói đến bao nhiêu thiện lương, quay đầu mọi chuyện bại lộ, mọi người sẽ cảm thấy bọn họ bao nhiêu ác độc âm hiểm.

Chị dâu cả Lưu câm như người ăn Hoàng Liên, có khổ không nói nên lời, dứt khoát không nói chuyện với Đàm Tú Phương nữa lôi kéo người đi: "Không có chị không phải sợ cô dượng chờ sốt ruột sao? Chúng ta đừng ở trên đường lãng phí thời gian."

“Ừ.” Đàm Tú Phương ngoài miệng đáp ứng thống khoái, trong lòng buồn cười, chị dâu họ này cho rằng cô không chủ động nói chuyện với người ta thì không ai lôi kéo cô nói chuyện sao?

Cùng sống trong một cái thôn, đều là nhận thức, chạm mặt nào có thể không có chào hỏi. Cô một cái vãn bối mà không trả lời, chẳng phải sẽ bị người ta mắng không lễ phép?

Quả nhiên, đi không được bao xa thì gặp được thím ba đang mang cái rổ ra hái rau.

Thím ba thích nhất là nói ra nói vào, nhìn thấy Đàm Tú Phương, trong mắt bà ấy lóe lên vẻ kinh ngạc: "Tú Phương, mấy ngày nay cháu đi đâu? Như thế nào thím không thấy cháu?"

Đàm Tú Phương cứ theo lễ tiết mà đáp: “Thím ba, cháu đến nhà cậu cả."

Thím ba nghe xong liền nhớ tới ngày đó chuyện nghe ở nhà Khang Đại Giang, lập tức nói: "Cháu tới nhà cậu cả là xuất giá đi từ đó?"

Đàm Tú Phương ngượng ngùng cười cười: "Đúng vậy, đây là chị dâu cả nhà cậu. Chị ấy đích thân đưa cháu trở về, thím ba lát nữa đến nhà cháu uống rượu mừng."

Thím ba này có quan hệ họ hàng, có hỉ sự không có khả năng không mời. Nghe Đàm Tú Phương ý tứ là hôm nay làm tiệc rượu, mà bà có được mới đâu? Trong lòng tức khắc không hề vui vẻ gì cho cam, á à chẳng lẽ Lưu Thải Vân cố ý không mời bà?

Nếu mà đổi thành người khác thì có thể không sao, không mời thì thôi tôi không đi. Chứ còn thím ba này là người nổi tiếng không cam chịu thiệt thòi, vác cái rỗ chống ngang hông, hùng dũng oai vệ đến trước mặt Đàm Tú Phương: "Vẫn là Tú Phương, cháu là đứa nhỏ hiếu thuận, thím đi với cháu, cũng đỡ nhà cháu lát lại đây mời."

Bà xem thử Lưu Thải Vân có dám đuổi bà ra ngoài hay không?

Chị họ Lưu nghẹn họng trân trối nhìn một màn này, làm sao mà nói hai ba câu, tùy tiện hàn huyên một chút đã trêu chọc phải một cái miệng rộng rồi?

Cái đầu muốn to lên không thôi, lại không có tư cách để đuổi thím ba đi. Nói nữa thím ba này to lớn vạm vỡ, nói chuyện giống như rung chuông vang dội, cô sợ nói chưa được cái gì đã bị mắng cho một đốn, chỉ có thể bực mình trừng mắt nhìn Đàm Tú Phương, chạy nhanh nhanh nện bước về nhà.

Thím ba và Đàm Tú Phương ở phía sau vài bước, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Như thường lệ, Đàm Tú Phương nói rất nhiều điều tốt đẹp về vợ chồng Chu Đại Toàn, rồi gia đình họ Lưu thiện tâm thế nào chiêu đãi cô cùng Chu Tiểu Lan.

Nghe lời này hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là một khi lời nói dối bị chọc vào sẽ lớn chuyện, mà nhìn cái thế trận này dáng vẻ lời nói dối này không che được nữa.

Chị dâu cả Lưu đi ở phía trước vừa hoảng vừa chột dạ, dứt khoát mặc kệ đi một hơi đến Chu gia. Cái thím nhìn không dễ chọc này vẫn là giao cho cô dượng đi giải quyết đi.

Cửa nhà họ Chu đóng chặt, trong nhà vắng tanh, trên nóc nhà không có khói nấu nướng, không hề giống như là muốn làm hỉ sự.

Thím ba bối rối nhìn về phía nhà họ Chu: "Tú Phương, chuyện gì vậy? Khách nhân nhà cháu đều chưa tới sao?"

Đàm Tú Phương gãi gãi đầu, cùng nghi hoặc: "Cháu cũng không biết. Cha, mẹ..."

Chị dâu cả Lưu đi qua, gõ gõ cửa.