Editor: Hye Jin
Nhưng Đàm Tú Phương không động lòng: "Chu Lập Ân, ngươi mất cha từ năm hai tuổi, mẹ ngươi tái hôn. Ta nuôi nấng ngươi từ khi người con nhỏ đến lớn tới bây giờ, ngươi 4 đứa con gái cũng là ta nuôi lớn. Ta đã 60 tuổi rồi, các người chê ta chân tay vướng víu, đuổi ta vào thành làm bảo mẫu, từ ngày ta vào thành kia chúng ta đã không còn quan hệ. Ngươi đi đi, mặc kệ ngươi muốn cái gì, ở chỗ ta không có, ngươi tới ít tới nhiều kết cục cũng như nhau."
Thấy bà già này vẫn còn cố chấp bất cận nhân tình như vậy, Chu Lập Ân xé lớp mặt nạ hiền lành xuống, oang oang nói rõ mục đích của chính mình: "Tiểu Cường nằm ngoái quen biết đối tượng, muốn kết hôn, nhà gái bên kia yêu cầu cần có nhà ở. Bà mua cho hắn một căn nhà, bằng không đem căn nhà bà đang ở nhường lại cho nó cũng là chuyện đương nhiên, Tiểu Cường chính là bà một tay nuôi lớn, là cháu trai đích tôn của bà, bà tổng không thể trơ mắt nhìn hắn hôn nhân thất bại đi!"
"Ngươi tìm nhầm người. Một bà lão ăn no chờ chết như ta làm sao có tiền mua nhà được? Đi đi."
Đàm Tú Phương lạnh nhạt trả lời. Còn về Chu Tiểu Cường? Cô nuôi hắn mười mấy năm, khi cô bị đuổi đi vậy mà đứa nhỏ đó chẳng vì vô mà nói một câu. Nhiều năm như vậy có đến thăm có liếc mắt nhìn cô một cái không? Không có, toàn bộ không có, toàn bộ nhà họ Chu đều là bạch nhãn lang."
Chu Lập Ân lườm Đàm Tú Phương âm ngoan dữ tợn: "Bà già đừng có gạt ta, ta đã hỏi thăm qua, lão già họ Thẩm kia trước khi chết còn đem toàn bộ tiền cùng nhà của hắn để lại cho bà. Lão già kia là đại quan, khẳng định rất nhiều tiền, chỉ bảo bà cấp Tiểu Cường mua một căn nhà ở mà thôi, đối với bà cũng chẳng tính là gì, bà giúp chúng ta đi."
Súc sinh nào nghe được tiếng người a, Đàm Tú Phương mặc kệ hắn. Chỉ là thật vất vả mới tới tảo mộ được một lần, cuối cùng bị súc sinh này làm hỏng.
Đàm Tú Phương cúi đầu vuốt ve mộ của Thẩm Nhất Phi, ánh mắt lưu luyến: "Hôm nay làm phiền thanh tịnh của anh rồi, lần sau em lại đến thăm anh."
Cô chống gậy và chuẩn bị rời khỏi nghĩa trang.
Thấy vậy, Chu Lập Ân nhanh chóng bước tới chặn đường. Vất vả lắm mới tóm được bà ta một lần, kiếm không được nhà ở, con trai út đã ngoài ba mươi rồi còn chưa kết hôn được, về sau khẳng định thành lão quang côn.
“Tránh ra.” Đàm Tú Phương lãnh đạm mà nhìn hắn.
Chu Lập Ân ngạnh cổ: "Bà già đã bảy tám mươi tuổi, nửa bước chân đã bước vào trong quan tài, muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Sinh không được, con cũng không nuổi, bà cho Tiểu Cường, Tiểu Cường còn nhớ bà tốt, dưỡng lão bà, về sau cũng có người đốt tiền giấy cho bà."
Đàm Tú Phương không muốn nói chuyện với hắn nữa, cô quay đầu lại hỏi chị Lý: "Đã gọi cảnh sát chưa?"
Chị Lý mím môi nén giận nói: “Đã báo rồi."
Đàm Tú Phương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay chị Lý: "Chờ cảnh sát tới."
Trong ba năm qua, Chu Lập Ân tới cửa không phải một hai lần, lần nào cũng ăn vạ không chịu rời đi, chỉ có chờ cảnh sát đến mới có thể đuổi hắn đi được.
Để tránh sự quấy rối của nhà họ Chu, bọn họ đã dọn nhà đi chỗ khác, ai biết rằng Chu Lập Ân sẽ không từ bỏ mà canh giữ cô ở nghĩa trang.
Có vẻ như cô không thể thoát khỏi sự dây dưa của nhà họ Chu. Đàm Tú Phương mệt mỏi, người thân của nàng đều đã qua đời, cô cũng đã bảy tám chục tuổi, ù tai hoa mắt, chân chẳng không còn đi được, như vậy lẻ loi sống tạm bợ như vậy có ý tứ gì đâu?
Trong khi suy nghĩ về điều đó, cô nói với chị Lý: "Ta quên lấy rượu trắng Thẩm tiên sinh thích nhất, hai vợ chồng kia giống như mang theo rượu, chị Lý sang xin họ một ly."
Chị Lý có chút lo lắng liếc nhìn Chu Lập Ân: "Nhưng..."
Đàm Tú Phương nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười: "Đi đi, không sao cả, thứ hắn muốn là nhà là tiền của ta, sẽ không dám làm gì ta!"
Thấy có lý, chị Lý buông tay: "Dì cẩn thận, chờ cháu một lát."
Đàm Tú Phương cười gật đầu: "Không vội, chậm thôi, bậc thang trơn."
Sau khi chị Lý rời đi, cô mới chậm rãi quay đầu lại, kiềm chế nụ cười, chán ghét nhìn Chu Lập Ân: "Đúng vậy, Thẩm tiên sinh đem toàn bộ tài sản đều để lại cho ta, hai căn hộ còn đồ cổ tích góp bao nhiêu năm. Nhưng mà ngươi không cần uổng phí tâm cơ, toàn bộ tài sản đó ta tính toán chờ sau khi ta chết đi để lại cho chị Lý, trở về ta tìm luật sư lập di chúc, ngươi một phân tiền cũng không có."
"Mẹ, sao mẹ lại hồ đồ như vậy, tình nguyện tiện nghi người ngoài cũng không muốn cho ta, bà có phải đã bị bà ta che mắt rồi không? Bà ta là lừa gạt tiền của mẹ, mẹ đừng có ngốc ..." Chu Lập Ân nông nóng mà khuyên nhủ.