Chương 19: Chương 19

Editor: Hye Jin

Chu Đại Toàn đánh thêm một gậy vào chân Chu Tiểu Lan: "Vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, trong mắt mày còn có ta cha mày không?"

Chu Tiểu Lan nhìn thấy trận thế này, bị dọa đến choáng váng, khóc lóc nhận sai: "Cha, con sai rồi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con sẽ nghe lời cha..."

Đàm Tú Phương bên ngoài nghe động tĩnh, nhướng mày, cô phải đi vào trong ngăn cản, không thể để Chu Đại Toàn đem Chu Tiểu Lan đánh đến thành thật, về sau không dám làm yêu ngoan ngoãn gả chồng được.

Nhanh chóng chạy vào nhà, Đàm Tú Phương liều mạng chạy tới, đứng trước mặt Chu Tiểu Lan, đau khổ bảo hộ: "Cha, đừng đánh, đả thương đến Tiểu Lan làm sao bây giờ. Gia Thành chỉ có mỗi đứa em gái này thôi, anh ấy về sẽ đau lòng, sẽ khổ sở a!"

Lưu Thải Vân cũng nhanh chóng đi ra: "Cha nó, Tú Phương nói đúng, giáo huấn là được, Tiểu Lan biết sai rồi, ông đừng đánh nữa."

Từ xưa đến nay để tránh tị hiềm, cha chồng cùng con dâu rất ít tiếp xúc, Chu Đại Toàn không tiện đánh con dâu, bằng không truyền ra hắn sẽ bị người khác chê cười.

Hắn ta mím chặt môi nhìn chằm chằm Đàm Tú Phương: "Con tránh sang một bên, không phải việc của con. Nếu hôm nay ta không dạy cho nó một bài học nó không biết trời cao đất rộng!"

Đàm Tú Phương bảo vệ chặt chẽ Chu Tiểu Lan: "Cha, cha đã dạy cho Tiểu Lan một bài học rồi. Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải lỗi của một mình Tiểu Lan. Em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện tự bản thân tới cửa là không đúng. Nhưng là họ Điền kêu nhiều người đến đây, làm ra trận thế thế này không phải cũng là khi dễ chúng ta hay sao? Cái này vốn chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, cha nói với chú Điền một tiếng xin lỗi là xong, rồi về mắng cho Tiểu Lan một trận là xong chuyện, không ảnh hưởng chút nào đến hôn sự hai nhà, cũng không hề ảnh hưởng đến mặt mũi của hai nhà. Bọn họ một hai phải làm lớn như vậy, là muốn làm nhà chúng ta không xuống được đài, con xem là rõ ràng bọn họ muốn từ hôn."

Những lời này thật ra quá cưỡng từ đoạt lý, nhưng bản tính con người luôn ích kỷ, Lưu Thải Vân lập tức hét lên: "Tú Phương nói đúng, Điền Vinh hắn mang nhiều người đến đây, trước mặt thôn dân là muốn làm nhà chúng ta xuống đài không được, rõ ràng là muốn từ hôn muốn hủy hoại thanh danh của Tiểu Lan. Tiểu Lan của chúng ta a đúng là mệnh khổ, như thế nào lại gặp phải nhà chồng khốn nạn thế này, may mà không gả sang đó, bằng không ...."

Chu Đại Toàn vốn dĩ rất không vui khi Điền Vinh làm lớn chuyện, nghe Đàm Tú Phương và Lưu Thải Vân nói như vậy, lại tưởng tượng đến từ hôn có hại nhất là Tiểu Lan nhà bọn họ, ba phần hoài nghi biến thành tám phần.

Nhìn thấy Lưu Thải Vân ôm Chu Tiểu Lan khóc lóc kể khổ khóc đến trời đất tối sầm, đôi mắt Đàm Tú Phương lướt qua tia lạnh lẽo, ôm lấy hai người tích cực mà bày mưu tính kế: "Mẹ không có việc gì đâu, còn có Gia Thành mà. Chờ khi Gia Thành trở lại, chúng ta nhờ anh ấy đưa Tiểu Lan vào thành phố rồi tìm cho em ấy người thành phố hoặc là chiến hữu của Gia Thành, cũng chẳng ai biết chuyện hôm nay, cũng không ảnh hưởng đến hôn sự của Tiểu Lan."

Nghe vậy, Chu Tiểu Lan nhìn Đàm Tú Phương cảm kích, trìu mến gọi: "Chị dâu, chị thật tốt..."

Đàm Tú Phương nhẹ nhàng xoa đầu Chu Tiểu Lan.

Chu Đại Toàn tức giận trừng mắt nhìn Đàm Tú Phương: “Khi nào thì đến lượt cô quyết định chuyện gia đình này?”

Đàm Tú Phương siết chặt tay, bộ dạng khẩn trương căng da đầu:"Cha việc này đúng không tới phiên con làm chủ. Chỉ là Gia Thành chỉ có mỗi Tiểu Lan là em gái, đương nhiên muốn em ấy tốt, cha nói có phải hay không? Chờ Tiểu Lan vào thành, gả cho một nam nhân có tiền đồ về sau cũng có thể trợ giúp được cho Gia Thành. Bọn họ là anh em ruột, là người thân, về sau nếu là có chuyện có thể vô điều kiện mà trợ giúp đối phương, Gia Thành tốt, Tiểu Lan mới có thể càng tốt, ngược lại cũng giống như vậy."

Nghe vậy, mắt Lưu Thải Vân sáng lên, bà ấy nhanh chóng kéo tay áo của Chu Đại Toàn: "Đúng vậy, cha nó, Tú Phương nói đúng, Tiểu Lan chúng ta gả cho người thành phố, nếu về sau gia đình có chuyện gì thì cũng có người giúp. Chúng ta chỉ có một đứa con gái thôi, ông không hy vọng nó về sau sẽ càng ngày càng tốt, không hy vọng ngẩng cao đầu trước mặt Điền gia sao?"

Tục ngữ nói rồi, ba người thành hổ, ba người phụ nữ nói lời này nghe có vẻ khá hợp lý, Chu Đại Toàn thái độ cũng có chút buông lỏng.

Ông ta xẻo Chu Tiểu Lan một cái: "Mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, cứ ở trong nhà cho ta."

Chu Tiểu Lan còn ngây ngốc, không phản ứng lại kịp.

Đàm Tú Phương nhéo nhẹ Chu Tiểu Lan, cô ta nhanh chóng đáp: "Con biết rồi cha."

Sau khi Chu Đại Toàn rời đi, Lưu Thải Vân đau đến tận tâm can, kéo con gái vào phòng dùng rượu thuốc xoa xoa, không ai quản đến Đàm Tú Phương.

Đàm Tú Phương cũng không quan tâm, sau sự việc hôm nay, Chu Đại Toàn sẽ nghiêm túc suy xét đến việc đưa con gái, cháu trai vào thành, hai vợ chồng già bọn họ còn ngốc ở nông thôn sao?

Chờ đôi cực phẩm này vào thành, cùng vợ chồng ích kỷ Chu Nhị Cẩu ở chung một khối, đến lúc đó chẳng cần cô ra ray, Chu gia suốt ngày đều có thể đặc biệt náo nhiệt.

Rồi chờ khi bọn họ vào thành, ai rảnh mà quản cô nữa. Đến lúc đó cô sẽ tự do, có thể tìm cách lên thành phố tìm bố mẹ.

Đàm Tú Phương tự nhủ trong lòng, đừng có gấp gáp, cứ từ từ đi từng bước, cô đã đợi mấy chục năm rồi, không nóng nảy một hai ngày này.