Chương 13: Chương 13

Editor: Hye Jin

Chu Lập Ân không biết trong đầu Đàm Tú Phương nhất thời lướt qua nhiều suy nghĩ, vô cùng lấy lòng mà nói: "Vâng, con nghe lời mẹ."

“Bé ngoan, cùng bạn bè ra ngoài chơi đi, đúng rồi con thuận tiện chào tạm biệt bọn họ, chờ sau này khi vào thành phố, mọi người muốn gặp mặt nhau không hề dễ dàng." Đàm Tú Phương xoa đầu nhẹ nhàng ôn nhu mà nói.

Chu Lập Ân nghe nói sắp phải chia tay bạn bè, tức khắc muốn chạy nhanh: "Mẹ, vậy con đi ra ngoài đây."

“Đi đi.” Đàm Tú Phương cười nhìn hắn. Tốt nhất con trai nên nhanh chóng truyền những lời này đến tai Chu Tiểu Lan đi, loại lời này cô không tiện đi truyền, Chu Lập Ân nói là thích hợp nhất.

Chu Tiểu Lan chạy đến nhà Chu Xuân Hoa, kéo Chu Xuân Hoa nói chuyện một hồi, sau đó mới lơ đãng lộ ra: "Mẹ ta nói anh trai ta cũng muốn mang chúng ta vào thành, Xuân Hoa về sau chúng ta còn có thể cùng nhau chơi, ta thật sự rất cao hứng đó."

Chu Xuân Hoa cũng rất vui mừng, vào thành cái gì cũng không thêm, có thể có người thân quen, có bạn bè trong lòng nắm chắc hơn rất nhiều.

“Thật là tốt a, chờ khi nào ổn định, ta sẽ bảo anh ba mang ta sang tìm cậu nha." Chu Xuân Hoa nắm tay Chu Tiểu Lan, hưng phấn mà nói.

Mấy cô gái bên bạn không được vào thành vô cùng ghen tị, Chu Tiểu Lan phi thường hưởng thụ loại cảm giác sùng bái hâm mộ này, thái độ ẩn ẩn lộ ra cảm giác ưu việt hơn người.

Một cái kêu Tinh Tinh xem đến không thoải mái, cố ý hỏi: "Tiểu Lan, cậu sắp đi thành phố, còn Điền Sinh thì sao?"

"Chu Tiểu Lan khịt mũi: "Anh hai của ta sẽ có biện pháp."

Tinh Tinh đuổi theo không buông: "Anh hai cậu có thể có biện pháp gì? Là mang theo Điền Sinh vào thành hay là từ hôn?"

Chu Tiểu Lan ham đi ra khoe khoang, quên xác nhận chuyện này với mẹ, nhất thời không trả lời được.

Thấy cô ta mặt đỏ tai hồng, bộ dạng ấp ứng, Tinh Tinh xì một tiếng, lớn tiếng cười.

Nụ cười này giống như một cái cái tát tát thẳng vào mặt Chu Tiểu Lan, Chu Tiểu Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa mở miệng nói chuyện, bên ngoài hàng rào đã nghe thấy tiếng trẻ con yếu ớt.

“Lập Ân, cậu thật sự sắp vào thành rồi?"

Chu Lập Ân nghiêm túc đáp: "Ừm, bà nội nói sẽ gửi ta đến chỗ chú hai đọc sách."

"Nghe nói trong thành có rất nhiều bán bánh bao thịt, vậy cậu đi rồi có phải có thể thoái mái ăn bánh bao thịt đúng không?"

...

Nghe thấy ngôn ngữ trẻ con này, Chu Tiểu Lan ủ rũ nâng cằm lên, khinh thường nhìn Tinh Tinh: "Nghe thấy rồi chứ? Không tin lời ta nói Lập Ân nhỏ tuổi sẽ không nói xạo. Anh trai nhà chúng ta muốn đưa ta vào thành."

Vẻ mặt của Tinh Tinh xấu hổ.

Chu Xuân Hoa nhìn thấy thì nhanh chóng hòa giải: "Mọi người đều là chị em tốt. Chúng ta lần này tách ra rồi không biết bao giờ mới có thể gặp mặt, gần nhất có rảnh chúng ta ..."

Lời còn chưa kịp nói xong thì chợt nghe Chu Lập Ân nói lại: "Bà nội trước là đưa tớ đến chỗ chú trai đọc sách trước, chờ có cơ hội bà nội đến chiếu cố tớ. Tớ ở đó một mình sợ hãi, tớ luyến tiếc mẹ, tớ muốn nói với bà nội đem mẹ đi chung chiếu cố tớ á...."

Khuôn mặt vốn dĩ xấu xí của Tinh Tinh bỗng chốc trở nên tươi sáng, không cười nhìn Chu Tiểu Lan sắc mặt tái nhợt, cười đểu nhếch môi: "Còn tưởng ai cũng có mệnh như Xuân Hoa đâu."

Chu Xuân Hoa vội vàng túm người lại, ý bảo đừng nói nữa, quay sang an ủi Chu Tiểu Lan: "Lập Ân một đứa nhỏ thôi, hắn khẳng định nói bậy."

“Đúng vậy, hắn nhất định là nói nhảm!” Chu Tiểu Lan chạy nhanh chạy ra ngoài, nắm lấy Chu Lập Ân, hung hăng hỏi: “Ai nói chỉ đưa một mình mày vào thành, cả nhà chúng ta đều vào thành, mày hẳn là đã nghe ai đó nói sai rồi, ngươi nghe lầm."

Chu Lập Ân có chút sợ hãi trước bộ dạng dữ tợn của cô, òa bật khóc: "Bà nội nói, nói đưa cháu vào thành đọc sách giống chú hai làm quan. Ông nội nói cô là con gái, sắp thành dâu con nhà người khác rồi, không cần vào thành liên lụy chú hai ..."

“Tao không tin, tao không tin, mày nói dối!” Chu Tiểu Lan thất vọng gầm lên một tiếng, lôi kéo cháu trai chạy tới của: "Chúng ta đi tìm mẹ!"

Cô không tin mẹ cô lại đối xử với cô như thế này!