Chương 7: Gặp cướp và lần đầu đánh nhau

Thành ngạc nhiên nói:" Trung Châu nhiều Đạo Thần lắm hay sao mà mạnh vậy"

Tiểu Lôi nói:" Đạo Thần bọn ta không tham gia vào các sự kiện ở hạ giới, Trung Châu mạnh mẽ một phần là vì Đông,Tây Châu bị suy yếu sau khi đánh nhau. Một phần là vì các cao thủ của hai Châu chán nản cảnh chiến tranh liên miên mà đã già nhập Liên Minh"

Vừa đi vừa nói chuyện Thành đã xuống núi từ bao giờ, hắn hài lòng thầm nghĩ mặc dù chưa tu luyện nhưng tố chất thân thể có lẽ đã ngang với tu luyện giả cấp thấp.

Đi tiếp 2 tiếng đồng hồ, đến bìa rừng đột nhiên có một bóng người chạy ra

Người này lấy khăn đen bịt mặt, cầm dao quát lớn:" Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu đã đi qua thì xin tí thuế"

Thành cười thầm trong đầu, nơi này đã thành cấm địa rồi mà vẫn còn cướp.

Hắn cợt nhả nói:" Vị đại ca này rõ ràng cây cối ở chỗ ta đứng đã bị phá nát từ nghìn năm trước, cây nào do ngươi trồng! Huống hồ ngươi nghĩ người có thể đánh cướp được người đi ra từ cấm địa mà không làm sao à?"

Tên cướp cứng họng, thẹn quá hoá giận quát lớn:" Con m* mày, lại còn lươn lẹo à!"

Hắn lao tới cầm vào cổ tay của Thành, định khống chế nhưng không hiểu sao lại không thể nhấc lên nổi.

"Bỏ ra bạn ei" Thành nói

Tên cướp vẫn ngơ ngác

Thành nói tiếp:" bỏ ra"

Theo suy của hắn tên cướp sẽ bị hắn giật ngã, rồi tiếng nhạc Vinahouse sẽ hiện lên. Nào ngờ tên cướp không bị quật ngã mà vẫn đứng yên.

Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Không khí có chút lúng túng, cả hai không biết phải làm sao cho phải.

Tiểu Lôi trong đầu của Thành được một phen cười đau bụng, hắn nói:" Ngươi nhờ có đặc tính của Hấp Thụ Thần Thạch nên mới không bị hắn quật ngã, chứ tố chất thân thể của ngươi định quật ngã hắn thì có mà mơ đi!"

Thành cười khổ, nói với tên cướp:" hay là cũng thôi đi, ngươi không làm gì được ta, mà ta cũng không làm gì được ngươi. Mỗi người lùi một bước, ngươi cho ta qua , ta sẽ không tiết lộ với ai cả thấy thế nào!"

Tên cướp suy ngẫm, rồi lại thở dài lắc đầu:" Không được nếu không phải vì lí do đặc biệt thì ta cũng không đi làm cướp đâu, vì vậy đắc tội rồi"

Vừa ngắt lời, khí thế của tên cướp thay đổi xung quanh người hắn được bao quanh bởi một lớp khí màu trắng, tốc độ cùng sức mạnh đại tăng lao lên tấn công lên tục vào người Thành.

Thành hỏi Tiểu Lôi hắn bị sao vậy, Tiểu Lôi tả lời:" hắn thuộc lớp võ sĩ, khí thế này chắc cũng phải là Nhập Khí Cảnh, nhưng không sao tầm cảnh giới này chưa thể sử dụng tinh thần công kích, nên cứ yên tâm mà đánh đi"

Thành nghe vậy liền hào hứng lao vào đánh với tên cướp, hắn vung tay vung chân hét lớn "LUNG TUNG QUYỀN"

Tên cướp lui lại thủ thế tưởng Thành từng tuyệt chiêu ai ngờ, thấy hắn tay chân vững loạn cứ như đuổi muỗi vậy.

Hắn dễ dàng né các cú chạm "Yêu Thương" của Thành, nhưng lập tức nhăn mặt lại vì sức phòng thủ biến thái của Thành. Mặc dù liên tục đánh vào chỗ hiểm, lực mỗi cú đánh đủ để giết một con trâu khỏe mạnh, vậy mà đánh vào người Thành cứ như là cháu đi thăm ông nội vậy, Thành vẫn cứ hăng hái vung "Lung Tung Quyền".

Cả hai giao đấu hơn trăm chiêu, cuối cùng Thành cũng nằm xuống vì kiệt sức, còn tên cướp thì cũng ngắp ngoải vì dùng linh lực quá độ.

Tiểu Lôi chứng kiến chẳng biết nói lời nào cho đúng, thầm nghĩ ta không lẽ chọn nhầm người.