Chương 2: Ta là tảng đá ?

Yên Lang trấn

"Minh Uyên tiên tử, kìa bà con ơi"

Một người, đang đi trên đường hét lớn

-Nghe nói tiên tử còn trẻ mà đã đạt đến Kim Đan cảnh

-Cảnh giới đã là gì với vẻ đẹp của Minh Uyên tiên tử, nhìn cặp giò cùng 2 quả đồi xem hí hí......

Đám người, thi nhau bàn tán về Minh Uyên tiên tử, tất cả làm sao thoát được thính giác của nàng.

"Đúng rồi tâng bốc ta nhiều vào haha"

Minh Uyên thầm tự sướng trong lòng,bên ngoài nàng tỏ vẻ băng lãnh, duy trì hình tượng tiên tử của mình bay tới Yên Lang sơn.

Phi hành được một lúc thì cơn buồn tiểu của nàng ập tới

-Chết cha, hôm nay uống nhiều tà tữa quá đây mà phải tìm cho giải quyết mới được.

Nàng liền hạ xuống bên cạnh một tảng đá đen óng, dòng nước vàng chảy ra từ một chỗ nào đấy ( :> chỗ nào mọi người tự biết)

"Trời đ* nước thánh từ đâu ra vậy"

Minh Uyên tiên tử giật mình, kéo quần lên lôi vũ khí ra, gọi to

"Ai mau ra đây dám rình ta đi vệ sinh muốn chết hay sao"

-Ngươi đ*i vào người ta, giờ còn muốn giết người hay sao- giọng nói kì lạ tiếp tục vang lên

"Ta là tảng đá sau Ngươi đây có giỏi thì giết ta đi"

Tiên tử hừ lạnh :"Còn giả thần giả quỷ, làm gì có tảng đá nào biết nói, cõi ta bị ngu sao"

Nói rồi nàng ngự kiếm phá không mà đi

Tảng đá thở dài, nghĩ thầm:" Đúng là đen đủi mà"

Tảng đá ở đây làm gì còn ai khác ngoài Phạm Văn Thành, đã 10 ngày rồi kể từ khi hắn bị lão Diêm Vương tống vào súc sinh đạo, và trọng sinh thành tảng đá.

Trận pháp mặc dù thành công làm hắn trọng sinh, nhưng rõ ràng là không dành cho hắn mà là người khác, nên Diêm Vương mới tức giận cho hắn trọng sinh thành tảng đá. Mới đầu thì hơi hoảng hốt nhưng dần dần cũng thành quen.

"Lão Diêm Vương cờ hó đợi đấy, chờ ta phá đá ra như Tôn Ngộ Không ta sẽ quẩy nát âm phủ của ngươi"

Thành ảo tưởng trong lòng

Nghĩ thì thế, mặc dù hắn sống ở tu chân giới nhưng lại là tảng đá thì tu luyện kiểu gì, chỉ có thể thành thật đợi chờ cơ duyên hoặc từ luyện mấy vạn năm thành tinh, như trong mấy bộ tiên hiệp thôi

Kể ra thì trong cái rủi lại có cái đen, đã là tảng đá rồi mà lại ở cái nơi chim không thèm ỉa này thì bảo giờ mới có cơ duyên.

Niềm an ủi duy nhất có lẽ là hắn cứng vê lờ, đúng vậy hắn rất cứng

Trước khi Minh Uyên tiên tử đến đây đã từng có một tu sĩ cũng đi ngang qua, nghe được giọng của hắn cứ tưởng gặp yêu quái liền quăng vào người hắn một tấn pháp thuật.

Nhưng hắn vẫn không vấn đề gì cả.

-----------------3năm sau----------------------------------

Hai người một già một trẻ, ăn mặc phong cách giống tu sĩ đi qua chỗ hắn.

Người già hơn tặc lưỡi cảm thán:"Không ngờ lại có một khối Hấp Thụ Thần Thạch lớn như vậy"

Người trẻ hơn tò mò hỏi "Hấp Thụ Thần Thạch là gì vậy sư phụ"