Chương 11: Cơn đau đớn và sự hiểu nhầm

Thành ôm đầu, lăn xuống sàn nhà, hắn ôm đầu lăn đi lăn lại khắp phòng, mắt trợn trừng như muốn lồi ra.

Não hắn giờ cứ như bị cả nghìn con kiến thi nhau cắn, không! Nó phải là nghìn con kiến thi nhau hiếp dâm não của hắn.

Mồ hôi tuôn ra như tắm, hắn cố không kêu một tiếng, phòng trường hợp có người chú ý và can thiệp vào quá trình truyền thụ.

Đang ôm đầu, bỗng tiếng của Tinh Thần Đạo Thần, vang lên trong đầu hắn.

"NHẤT NIỆM THÀNH THẦN, NHẤT NIỆM LÀM MA"

"NHẤT NIỆM HỦY DIỆT, NHẤT NIỆM TẠO HOÁ"

"NHẤT NIỆM VĨNH HẰNG......."

Khẩu quyết của cuốn Nhất Niệm Vĩnh Hằng liên tục nhắc đi nhắc lại, mỗi lần nhắc lại là cơn đau đớn lại nhân lên.

Cơn đau làm hắn, lăn lộn trên sàn va đạp vào đồ vật trong phòng.

---------------------Phòng của Lưu Manh----------------

Nghe thấy tiếng va đập trên phòng của Thành, hắn cảm thán:"Tuổi trẻ đúng là tốt, làm chuyện đó cũng mãnh liệt như vậy".

Một tiếng rên kì lạ từ trong phòng Thành phát ra

-"Ư ừm Ư"

Lưu Manh lắc đầu, nghĩ thầm:" Thằng này thật chẳng có ý tứ, rên la như thế định không để cho ai ngủ hay sao"

Hắn nào biết, tiếng rên kì lạ đó là do quá đau đớn lại không muốn hét, làm tiếng rên đau đớn lại thành tiếng rên dâm dục.

----------------Sáng hôm sau------------------------------

Lưu Manh vừa ra cửa đã gặp Thành.

Hắn lúc này mắt thì thâm quầng do cả đêm không ngủ, tóc tai bù xù, mặt mũi bơ phờ.

Lưu Manh thầm giơ ngón cái, nghĩ thằng này được, làm việc cả đêm hắn tự thẹn không bằng.

Thành đờ đẫn bước xuống tầng, Lưu Manh lại gần vỗ vai nói:" Em đúng là, em của anh!!"

Thành không hiểu tên này nói cái gì mới sáng ra đã em với anh.

Lưu Manh đổi mặt, khuyên nhủ tỏ vẻ hận rèn thép không thành sắt, nói:" Tuổi trẻ dũng mãnh là tốt, cố quá thành quá cố đôi lúc nên biết buông bỏ. Ngươi còn trẻ chuyện như thế này còn trải qua nhiều."

Nói xong cười ngạo nghễ, bỏ đi mất trước khi đi hắn nói:" Ngươi ăn sáng đi, ta đi đăng kí dùng Truyền Tống trận, rồi quay lại đón ngươi"

Thành không hiểu hắn nói cái quái gì, thế nhưng tên này nói cũng có lí đã bước vào con đường tu luyện thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho những chuyện như thế này.

Thành xuống ăn sáng, vừa ăn hắn vừa liên lạc với Tiểu Lôi nhưng không được.

Kể ra tên này cũng khốn nạn, không nói gì về cơn đau từ việc truyền thụ công pháp , và khốn nạn hơn nữa, từ sáng tới giờ cứ mỗi lần hắn nhắc tới chuyện này hắn lại giả ngu nói

-"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp".