Sắc mặt của Hùng gấu đỏ bừng lên. Đối với một nam nhân, chuyện này thật là mất mặt. Ngoài Trần Tú ra ba người còn lại cũng cảm thấy bối rối trước thái độ của đám người này. Trần Tú thì thào kể lại chuyện ở quán chè cho 3 nữ nghe.
Tần Minh lúc này nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cả đám thích chí cười lên ha hả. Hai tên đàn em của Hùng gấu đang nằm dưới đất cũng được kéo lên hai mắt lấm lét nhìn sang Tần Minh chỉ mong y cười lớn hơn nữa, tốt nhất là cười đến chết đi. Thế thì mình sẽ an toàn.
Không đợi Tần Minh mở miệng Hùng gấu 2 tay xum xoe bộ dạng nịnh nọt tiến lại gần:
- Vị huynh đệ này, à không vị đại ca này. Tất cả chỉ là hiểu nhầm, không như anh nghĩ đâu.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay lần đầu tiên Hùng gấu phải gọi anh xưng em với một thằng nhóc kém hắn đến gần chục tuổi. Miệng thì kêu đại ca nhưng trong lòng hận không thể một đao chém ngươi ra làm hai mảnh.
Mấy tên còn lại cũng hùa theo bắt chước lão đại của mình hận không thể tôn Tần Minh lên ban thờ để cúng bái được. Tất cả đều đã nếm qua tư vị nắm đấm của thiếu niên này.
Tần Minh vỗ đầu cảm thấy chóng mặt. Trong phim cũng không có những tên vô lại như này. Một chút nghĩa khí cũng không có.
- Bỏ đi, những tên khác thì cũng thôi nhưng tên da đen kia. Tại sao ngươi lại dám động vào người của ta.
Hùng gấu bị tên này chỉ đích danh vào mặt nhất thời không biết xử trí ra sao. Ta bước chân ra đường hôm nay dẫm phải cứt chó thì phải . Tại sao ai không gặp lại gặp phải tên quái vật này. Cả người rơi vào trầm tư.
Thùy Chi lần thứ 2 nghe thấy Tần Minh gọi mình là người của hắn lập tức da mặt trở nên đỏ ửng. Cái tên này còn chưa lần nào nói chuyện với nàng được quá 1p đồng hồ thì lấy đâu ra là người của hắn chứ. Bất quá trong lòng cảm giác ngọt ngào dâng lên không ít.
Có điều Tần Minh lại không nghĩ như nàng. Với hắn Thùy Chi là cả một mỏ vàng mà hắn sẽ tận lực khai thác khi có thể. Chuyện tình cảm trai gái thì hắn còn chưa có nghĩ tới a. Thùy Chi đọc được suy nghĩ này có lẽ Tần Minh sẽ phải chết đi sống lại.
- Nhất định không chịu nói sao ? Tần Minh hỏi thêm lần nữa.
- Vị đại ca này nghe ta giải thích có được hay không. Ngàn vạn lần chớ động thủ .
Nói rồi một mạch kể lể ra vẻ thảm thiết từ tuổi thơ bất hạnh cho đến khi gặp Tần Minh rồi bị đuổi ra ngoài. Trong lời kể của hắn Tần Minh chẳng khác nào tên ôn thần ác bá ra tay là chuyện ác hại huynh đệ hắn không chốn dung thân. 3 nữ nghe xong câu chuyện liếc nhìn sang Tần Minh với ánh mắt hận không thể cho ngươi một trận,
Tần Minh cũng bất giác thấy mình như một đầu cự ma.
- Khoan . Tần Minh ngắt lời. - Nhưng tại sao ngươi lại ra đây hành nghề cướp bóc. Nói cho ngươi nghe cha ta là một công an hình sự hàng thật giá thật đó.
Nghe xong câu này Hùng gấu lệ rơi đầy mặt. Tên gia hỏa này mà bép xép một câu là cả đám hắn ăn cơm nhà nước mất thôi.
- Chúng em cam đoan từ này sẽ không bao giờ làm thêm bất cứ một việc xấu nào nữa. Chỉ mong đại ca đừng nói chuyện này ra cho ai. Đằng sau chúng em còn có mẹ già nữa.
Tất cả đều ra sức thuyết phục Tần Minh. Có tên còn làm ra vẻ đáng thương lân la ra nói khéo với đám nữ. Vẻ côn đồ hung ác ban nãy biến mất không còn lại một dấu vết gì.
- Tha cho các ngươi một lần cũng được. Ra hỏi ý kiến bạn ta đi.
Tần Minh đá vào mông Hùng gấu một cái đẩy hắn ra gần phía Thùy Chi đứng. Tên này một mặt đáng thương lắp bắp mở lời cầu xin. Thùy Chi cũng mềm lòng đồng ý để hắn rời khỏi
Như nhân được ân xá cả lũ rối rít chào hận không thể nhanh hơn chuồn khỏi nơi này.
Tần Minh ra vẻ suy nghĩ rồi cất tiếng gọi với theo :
- Đứng lại đã. Ta còn có chuyện.
Cả đám mồ hôi lưng lại túa ra. Chẳng nhẽ tên mặt trắng này thích thay đổi sự tình.
- Ngày mai sau giờ học đợi ta ở chỗ này. Tần Minh phân phó.
- Chẳng phải đại ca đồng ý cho chúng em đi rồi sao ? Hùng gấu sợ sệt hỏi lại.
- Bảo đến thì cứ đến. Không đến thì đừng trách. Tần Minh khẽ nắm tay đưa lên.
- Vâng , chúng em sẽ đến đúng giờ. Chào anh em về !
Tần Minh quay lại với chúng bạn. Thùy Chi cùng Ngọc Minh tâm trạng đã khá hơn cùng với Bình An nghi hoặc nhìn hắn.
- Ông nội tớ là một cựu quân nhân. Tớ luyện võ cùng ông từ nhỏ. Tần Minh giải thích.
- Dù sao cũng cám ơn Minh nhiều. Thùy Chi nói.
- Không có gì, đều là bạn học mà. Hai bạn ổn chứ, có cần chúng tớ đưa về không ?
- Uhm không sao đâu. Các bạn định đi đâu vậy. Đến lượt Ngọc Minh nói.
- À hôm trước nhà mình có đi qua đây mà gặp chuyện kì lạ nên Tần Minh nói muốn qua để xem. Bình An đáp lại.
- Muốn đi cùng luôn không ?
Thùy Chi vẫn còn đang hoảng loạn quay qua hỏi ý kiến Ngọc Minh. Cuối cùng cả hai đồng ý đi theo.
- Sợ là gặp ma đấy nhé. Tần Minh quay ra cười nói
Vậy là nhóm 5 người tiếp tục di chuyển, đi thêm một đoạn rẽ về phía sân bóng cũ ở cuối thị xã. Nơi đây ngoài sân bóng đã bỏ hoang ra còn có một số kho hàng cũ của các nhà máy lân cận.
Bình An dẫn cả nhóm đến đoạn đường hôm trước.
Tần Minh nhìn địa thế xung quanh. Đây là con đường duy nhất để thoát ra ngoài bởi xung quay là vô số những nhà kho lớn nhỏ.
Bản tính hiếu kì khiến cả nhóm không ngừng ngó nghiêng Tần Minh còn xuống xe và đi đi lại lại mấy vòng.
Cuối cùng cả nhóm ngồi nghỉ tại gốc một cái cây lớn.
- Có một tin vui và một tin buồn An ạ. Tần Minh nói
- Vậy nghe tin vui trước đi. Bình An mỉm cười đáp.
- Tin vui là không có ma quỷ gì đâu. Yên tâm kê gối ngủ ngon nhé.
- Còn tin buồn ? Cả 3 nữ cùng đồng thanh.
- Tin buồn là đây không còn là chuyện của chúng ta nữa rồi. Các cậu nhìn xem. Tần Minh nói rồi đưa ra một chiếc khăn tay loang lổ vết máu. Trên đó có một dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng máu : “ C Ứ U T Ô ”
- Có vẻ như nạn nhân đang viết thì bị bắt đi. Và người nhà cậu gặp đêm đó chắc đang đi tìm sự giúp đỡ. Tần Minh phân tích.
- Nghiêm trọng vậy sao ? Đây là chuyện gì vậy ? Trần Tú hỏi
- Tao nghĩ là bắt cóc. Mọi người đi thôi tránh nghi ngờ. Vừa đi tớ vừa giải thích.
Tần Minh trước khi đi lén để lại một viên ngọc hình dáng tựa viên bi xuống đất.
10 phút sau cả nhóm đã có mặt tại một quán ăn vặt gần cổng trường. Tất cả đều yên lặng chờ Tần Minh lên tiếng;
- Sự việc khá nghiêm trọng đấy. Chỗ đó vắng vẻ rất thích hợp cho việc giam giữ. Dù là suy đoán thôi nhưng khả năng cao đấy. Với lại tớ nhìn qua rồi. Những nhà kho đấy đều của một công ty. Công ty Đường Gia.
- Đây chẳng phải là công ty của ông trùm Đường Ngựa sao ?
- Vậy nên mới nghiêm trọng. Bình An về chú ý nhé. Có thể nhà cậu sẽ bị theo dõi đấy. Tần Minh nói.
- Vậy thì phải làm sao ? Bình An lo lắng hỏi lại.
- Cứ bình thường thôi. Đây là sđt của tớ, cậu lưu vào đi có gì lại thì báo tớ.
- À thì báo tớ để tớ báo lại cho bố tớ. Ông ấy là hình sự mà.
- Cả hai cậu cũng lưu số tớ vào đi. Tần Minh quay sang Thùy Chi.
- A...được rồi. Thùy Chi xấu hổ đáp. Ai cần chứ.
Trong phòng riêng Tần Minh đang cầm một vật có hình dạng giống như một gương cầu lớn. Đây là pháp bảo có công năng thu lại hình ảnh trực tiếp. Đồ vật ban sáng Tần Minh để lại chính là con mắt của pháp bảo này. Tất cả động tĩnh phạm vi 5km sẽ không qua nổi mắt Tần Minh
12h. Một chiếc xe rẽ vào phía sân bóng.
Một toán nhân ảnh xuống xe mang theo một chiếc túi lớn trên vai
Tần Minh cau mày. Quả nhiên là ở nơi đây. Lão tử trọng sinh rồi thì tội ác của các ngươi sẽ không cần đợi đến 10 năm sau mới bị phát hiện.
Câu chuyện của Bình An làm Tần Minh nhớ đến một vụ trọng án của Thái Hà vào những năm 2017. Khi đó cơ quan chức năng phát hiện ra có vô số các trường hợp mất tích tại địa phương và lân cận được tìm thấy trong một kho hàng gần cảng Hải Hà. Những người này là nạn nhân của những vụ bắt cóc, đang đợi bị bán ra nước ngoài. Lần theo manh mối cuối cùng dẫn đến Tập đoàn Đường Gia khi đó đang làm mưa làm gió tại thành phố Thái Hà.
Tần Minh vô cùng quan tâm đến sự vụ khi đó. Bởi trong những nạn nhân đó có một người bạn học cùng THPT với hắn. Nạn nhân đó tên Bình An.
Sáng nay khi nghe Bình An kể chuyện hắn đã láng máng hình dung ra vấn đề. Việc đưa mọi người đến và đưa ra nhận xét trước mặt mọi người chỉ là thêm khẳng định mà thôi.
Tần Minh đêm nay muốn tặng cho cha mình một lễn vật nhỏ.
Hắn đứng lên, mặc vào một bộ đồ tối màu rồi biến vào đêm đen.