Chương 8: Uy hiếp (2)

Tạ Khiêm Húc thấy Lâm Thiệu Ngọc chỉ bằng mấy câu nói đã bị thuyết phục, trong lòng thầm mắng hắn ngu xuẩn. Hắn không nghĩ đến nếu để tùy ý Lâm Thiệu Cảnh cưới Dương Cẩn Kỳ thì thế lực của Lâm Thiệu Cảnh sẽ lớn mạnh, tước vị trong phủ sau này do ai tiếp quản sẽ khó mà nói trước được. Chỉ là loại lời này không thể nói công khai, nếu hắn nói, khó tránh khỏi làm Dương Cẩn Kỳ hiểu lầm. Mà hắn cùng Lâm Thiệu Ngọc giống nhau, không dám ở ngoài sáng đắc tội Phủ Bình An hầu.

“Lâm đại công tử, bổn hoàng tử không biết, thứ đệ nhà các ngươi lại không biết lễ nghĩa như vậy, dám khinh bạc đích nữ hầu phủ không nói còn dám uy hiếp cả huynh trưởng nhà mình. Chuyện này cho dù ầm ĩ đến trước mặt tướng quân, trước mặt hầu gia, trước mặt phụ hoàng cũng không thể nào chấp nhận được. Dương cô nương là người bị hại, là người vô tội, nên mọi người chắc chắn sẽ không cứ nhằm vào nàng mà nói.” – Tạ Khiêm Húc nhàn nhạt nhắc nhở tầm quan trọng của chuyện này.

Sẽ không nhằm vào nàng? Dương Cẩn Kỳ cười mỉa mai. Ồ! Kiếp trước, sau nhiều năm, khi mọi người biết chuyện của nàng, hầu như tất cả đều phỉ nhổ nàng, thậm chí có người còn nói muốn giết nàng. Chỉ là hiện tại, muốn vậy cũng phải nhìn xem nàng có đồng ý hay không.

“Lâm đại công tử, huynh trưởng ta vài ngày trước còn ở trước mặt ta khen qua ngươi, nói muốn đề bạt ngươi. Nhưng hôm nay…” – Nói tới đây, Dương Cẩn Kỳ rơi ra vài giọt nước, thút thít khóc: “Ngươi nếu đi nói ra, ta liền không sống nổi, đến lúc đó huynh trưởng ta…” – Nàng một bên nói, một bên cầm khăn rơi lệ.

Dương Cẩn Kỳ vốn lớn lên xinh đẹp, nàng vừa khóc như vậy rất động lòng người, cũng làm tăng lên mức độ đáng tin của lời nói. Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, trên mặt Lâm Thiệu Ngọc đã lộ ra vui mừng, kích động hỏi: “Dương cô nương, người vừa nói là sự thật?”

Dương Cẩn Kỳ nhìn Lâm Thiệu Ngọc, hốc mắt hồng hồng: “Tất nhiên là thật rồi, cho nên, Lâm đại công tử, ngươi sẽ không nói ra ngoài, đúng không?”

Lâm Thiệu Ngọc lập tức đảm bảo: “Dương cô nương yên tâm, ta không phải kẻ tiểu nhân, ta tuyệt đối sẽ không làm thất vọng sự tín nhiệm của Dương đại nhân. Cái gì ta cũng đều không nói.”

“Được, Lâm đại ca, ta tin tưởng ngươi.” – Dương Cẩn Kỳ đã thay đổi xưng hô.

Ý cười trên mặt Lâm Thiệu Ngọc càng sâu hơn. Lâm Thiệu Cảnh nhìn cô nương bên người ra vẻ ta đây, trong lòng thở dài, quả nhiên cô nương này không giống với lời đồn đại, nàng hơi ngây thơ rồi. Nhưng lời nói hồn nhiên của Dương Cẩn Kỳ còn chưa xong.

Ở lúc Lâm Thiệu Cảnh đang thở dài, Dương Cẩn Kỳ lại nói vài câu: “Đúng rồi, Lâm đại ca, ta nghe Thất hoàng tử nói hạ nhân trong phủ nhìn thấy người khác bắt ta mang lại đây. Nếu là hạ nhân trong phủ, thì nhờ Lâm đại ca tìm giúp người nọ, hỏi dò xem kẻ cắp nào lại hận ta như vậy. Nếu ngươi có thể tìm được, huynh trưởng nhà ta nhất định sẽ càng thêm cảm ơn ngươi.”

Lâm Thiệu Cảnh nghĩ chuyện này còn phải nghĩ sao, rõ ràng là do hai người trước mặt này làm, cho dù lúc trước không biết, nhưng hiện tại xem biểu hiện của hai người này có thể nhìn ra được. Chỉ tiếc, cô nương bên cạnh quá lương thiện, quá dễ tin người.

“Ơ… Cái này.” – Sắc mặt Lâm Thiệu Ngọc thay đổi, đồng thời liếc mắt nhìn sang Tạ Khiêm Húc không biết đang suy nghĩ gì ở bên cạnh.

Dương Cẩn Kỳ giả vờ không nhìn thấy: “Ôi? Lâm đại ca không làm được sao? Nhưng huynh trưởng ta nói Lâm đại ca rất có khả năng…”

“Không, Dương cô nương, ý ta không phải vậy. Dương cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra kẻ cắp kia!” – Lâm Thiệu Ngọc đảm bảo bằng lời thề son sắt.

Trên mặt Dương Cẩn Kỳ lộ ra tươi cười: “Được, ta tin tưởng ngươi, Lâm đại ca.”

Sự tình phát triển đến đây, Dương Cẩn Kỳ yên tâm, dù sao đây là Phủ Tướng quân, người tiện làm việc nhất là Lâm Thiệu Ngọc. Hơn nữa, Tạ Khiêm Húc này đặc biệt hay giả vờ giả vịt trước mặt người khác, nên khẳng định sẽ không bỏ qua mặt mũi đi gọi người đến đây xem chuyện. Chỉ cần thu phục Lâm Thiệu Ngọc, liên minh hai người này liền tan rã, coi như đã thành công. Sắc mặt Tạ Khiêm Húc lúc này càng thêm khó coi. Hắn xác định mục tiêu, tính toán nhiều ngày, còn đồng ý một ít điều kiện với Lâm Thiệu Ngọc mới có thể lập được kế hoạch hoàn mỹ như vậy.

Dựa trên hiểu biết của hắn về Dương Cẩn Kỳ, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con vợ lẽ Lâm gia, cũng khẳng định giữa hắn và con vợ lẽ Lâm gia, nàng sẽ lựa chọn hắn. Hơn nữa có Lâm Thiệu Ngọc thúc đẩy, áp chế thứ đệ hắn khẳng định sẽ không có sai sót. Nhưng duy nhất hắn không dự đoán được là phản ứng của Dương Cẩn Kỳ. Nàng thế nhưng tình nguyện gả cho con vợ lẽ Lâm gia cũng không muốn lựa chọn hắn.

Hơn nữa, khi kế hoạch thất bại, phương án hắn chuẩn bị để hủy diệt Dương Cẩn Kỳ cũng bị Dương Cẩn Kỳ chặt đứt. Quay đầu nhìn thoáng qua tên ngốc tử con vợ cả Phủ Tướng quân, trong lòng hắn cười nhạo đồ ngu xuẩn này.

Lâm Thiệu Ngọc nghĩ đến lời Dương Cẩn Kỳ vừa nói qua, cảm thấy nơi này không còn chuyện gì của hắn, hắn có thể rời đi. Nghĩ đến đây hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua người hôm nay hợp mưu cùng hắn – Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử đồng ý cùng Dương Cẩn Kỳ đồng ý đều chính là cùng một chuyện, mặc kệ ai hỗ trợ, cuối cùng đều cần yêu cầu người lãnh đạo trực tiếp của hắn – Dương đại nhân cho phép. Hiện tại kế hoạch thất bại, hắn tất nhiên không thể đắc tội Dương Cẩn Kỳ. Hơn nữa, Thất hoàng tử tuy là hoàng tử, nhưng cũng không được yêu thích, cho nên hắn hoàn toàn không cần sợ vị hoàng tử này.

“Thất hoàng tử, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng Tạ Khiêm Húc nhìn thoáng qua gương mặt mang theo vui mừng của Dương Cẩn Kỳ, trong lòng bỗng có ý khác, híp mắt mở miệng nói: “Nói vậy bổn hoàng tử rất nhanh có thể nghe tin về việc hôn nhân của Dương cô nương cùng Lâm công tử nhỉ?”

Dương Cẩn Kỳ lần này ra vẻ ta đây rất khác thường, hắn vẫn cảm thấy hôm nay Dương Cẩn Kỳ đang lừa hắn. Nếu sau khi hắn cùng Lâm Thiệu Ngọc rời đi, Dương Cẩn Kỳ trở mặt không nhận, lặng lẽ bỏ qua chuyện này thì hắn càng không thoải mái! Không phải nói muốn gả cho nam nhân đê tiên này sao? Như vậy nàng không gả cũng phải gả!

Đến lúc đó nếu nàng không gả, cũng đừng trách hắn…

“Chuyện đó là tất nhiên, đến lúc đó ta sẽ nhắc phụ thân gửi thiệp cho ngài.” – Khi nói lời này, trên mặt Dương Cẩn Kỳ mang theo nụ cười ngượng ngùng.

Tạ Khiêm Húc xanh mặt, khoát ống tay áo rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Tạ Khiêm Húc cùng Lâm Thiệu Ngọc, Dương Cẩn Kỳ nhẹ nhõm lặng lẽ thở dài một hơi. Một cửa này, cuối cùng cũng qua. Sống lại một đời, nàng tin tưởng, những ngày của nàng sẽ không tồi tệ giống như kiếp trước.

Lâm Thiệu Cảnh nhìn cô nương hình như tâm tình không tồi đang cuối đầu bên người, trong lòng hắn dâng lên tâm tình vô cùng thương hại cùng áy náy. Hắn biết, vị cô nương này bị Tạ Khiêm Húc tính kế, mà hắn sở dĩ bị cuốn vào là bởi vì Lâm Thiệu Ngọc. Nói đến cùng, hôm nay đáng thương nhất vẫn là vị đích trưởng nữ từ trước đến này vẫn luôn cao cao tại thượng. Hắn đang muốn mở miệng an ủi cô nương này vài câu, vị cô nương này lại đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn thùng, ngượng ngùng nhìn hắn một lúc rồi nói: “Lâm công tử, ta sẽ ở nhà chờ ngươi đến cầu hôn.”

Nghe xong lời này, hắn còn chưa kịp nghĩ nói gì thì đã thấy cô nương bước nhanh rời đi. Trong lòng Lâm Thiệu Cảnh thầm tha, ôi, cô nương này thế nào lại đơn thuần như vậy.