Chương 4: Trọng sinh (2)

Có lẽ vì chấp nhất của nàng đối với ngày hôm đó quá mãnh liệt nên ông trời đã khai ân cho nàng trở về… Mặc kệ hiện giờ là cảnh mơ hay hiện thực, nếu đã về tới khoảnh khắc này, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lúc trước.

Dựa vào tình cảnh lúc này, cách tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời đi, đem chuyện này che giấu triệt để. Nhưng Dương Cẩn Kỳ cũng biết, người của Tạ Khiêm húc đang ở bên ngoài theo dõi bọn họ, đủ các loại thiết kế đang chờ sẵn, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát!

Hôm nay nàng cũng chỉ có thể bị gả cho Tạ Khiêm Húc, nói cách khác, chuyện của nàng cùng Lâm Thiệu Cảnh sẽ bị Lâm Thiệu Ngọc làm ồn ào cho cả nhà trên dưới đều biết. Mà hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Lão phu nhân Phủ Tướng quân, các gia đình có uy tín, danh dự trong kinh thành đều đến tham dự. Dương Cẩn Kỳ nàng muốn bỏ qua người để chạy trốn là chuyện không thể, trừ việc gả cho Lâm Thiệu Cảnh, nàng không có lựa chọn nào khác. Không, còn có xuống tóc làm ni cô hoặc là chết.

Cho nên trước mắt nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc giống như kiếp trước, gả cho Tạ Khiêm Húc như mong muốn của hắn, hoặc gả cho người trước mặt – Lâm Thiệu Cảnh. Trung thực, cả hai lựa chọn nàng đều không muốn.

Thù kiếp trước đã báo, nếu ông trời cho một lần cơ hội trọng sinh, nàng cũng không muốn trộn lẫn đi vào trong vòng đó nữa. Nàng chỉ nghĩ gả cho người mình thích, an ổn thoải mái trải qua cả đời, nhân tiện ở một bên nhìn Tạ Khiêm Húc xong đời. Chỉ là hiện thực đang diễn ra trước mắt, không cho nàng cơ hội lựa chọn. Một khi đã như vậy, các tốt nhất đó là…

Nhìn trước mắt vị con vợ lẽ của Phủ Tướng quân kỳ thực là Ngũ hoàng tử - Lâm Thiệu Cảnh, nghĩ đến tương lai hẳn sẽ diệt Tạ Khiêm Húc, trong lòng Dương Cẩn Kỳ đã có ý định. Tuy ý định này không hẳn quá tốt, nhưng nhìn chung có thể lập tức giải quyết vấn đề, cũng có thể ghê tởm con rệp đang chờ ở bên ngoài. Trước cứ qua một cửa này trước, sự tình về sau lại tính sau. Không chừng nàng không cần gả cho ai. Những ý nghĩ này kia, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt.

Lâm Thiệu Cảnh nhìn vị cô nương lớn lên vô cùng xinh đẹp trước mắt, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, nhìn lại vị trí hai người, lập tức minh bạch bản thân đã bị thiết kế. Chỉ là không biết, người thiết kế hẳn đến tột cùng là ai, là vị đích huynh trưởng kia hay vẫn là người khác. Chuyện vui đùa này thực sự là có chút quá phận, đây là muốn hại chết hắn, cũng hại chết cô nương trước mắt! Xem ra, hắn trước đây thực sự quá dễ bị bắt nạt. Nghĩ đến điều này, ánh mắt Lâm Thiệu Cảnh lộ ra thần sắc lạnh băng.

Đúng lúc này, cô nương trước mặt cúi đầu cầm khăn khóc thút thít. Lâm Thiệu Cảnh chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi cùng một cô nương như thế, nhìn cô nương với mái tóc đen nhánh, chiếc cổ trắng nõn, tiếng khóc mỏng manh như tiếng mèo con kêu, trong lòng hắn tự nhiên dâng lên một cảm giác khác thường.

Hắn còn không biết bên ngoài có người canh giữ, chỉ nghĩ thừa dịp không đến, nhanh chóng rời đi, như vậy, cô nương trước mắt sẽ không bị hắn làm hỏng thanh danh. Chỉ là nghe tiếng khóc của cô nương, hắn lại không biết làm thế nào để mở miệng. Nếu hắn nói hắn phải rời đi, vị cô nương không biết có hiểu lầm không? Có cho rằng hắn khinh bạc nàng rồi lại không chịu phụ trách mà chỉ muốn bỏ đi? Đang ở lúc hắn tay chân luống cuống, chỉ nghe thấy thanh âm trách móc run nhè nhẹ của cô nương: “Ngươi là ai, như thế nào người lại có thể đối xử với ta như vậy?”

Dương Cẩn Kỳ ở thời điểm cúi đầu liên dùng sức trên khăn tay đem đôi mắt mình xoa đỏ, cưỡng ép bản thân nhỏ ra vài giọt nước mắt. Chuẩn bị xong, lúc này nàng mới nâng nên gương mặt mang theo nước mặt nhìn về nam nhân trước mắt.

Lâm Thiệu Cảnh nhìn cô nương khóc thút thít trước mặt, trong lòng áy náy vô cùng: “Xin lỗi, chuyện này đều do ta, ta…” – Nói đến cùng, cô nương này bởi vì hắn nên mới gặp trận tai bay vạ gió này.

“Người muốn thế nào?” – Dương Cẩn Kỳ mở to đôi mắt như bị nước rửa qua con ngươi rưng rưng nhìn về phía hắn.

Nhìn vào đôi mắt này, trong lòng Lâm Thiệu Cảnh vô cùng day dứt, mím môi nói: “Ta… Ta sẽ… Sẽ…”

Phía dưới tấm chăn, hai bàn tay Lâm Thiệu Cảnh đã nắm chặt thành nắm đấm. Hắn có thể làm thế nào? Hắn hiện giờ thân phận thấp kém, căn bản không xứng với cô nương như vậy. Hơn nữa, hắn còn đại sự không hoàn thành, trước khi hoàn thành hắn có thể lấy vợ sao? Nếu khả năng thất bại, chẳng phải là chậm trẻ cô nương nhà người ta sao? Nhưng giờ phút này, nếu hắn nói câu nói kia, cũng không khác gì làm hại cô nương trước mắt. Hai người đều đã như thế, nếu hắn không phụ trách, vị cô nương này nên tự xử thế nào đây?

Không chờ Lâm Thiệu Cảnh nói xong, ngoài phòng đã truyền đến tiếng bước chân. Lâm Thiệu Cảnh nghĩ thầm, xong rồi, xem ra sự tình hôm nay không thể che giấu. Nghĩ đến tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, Lâm Thiệu Cảnh chỉ biết thở dài thật sâu. Hắn đang muốn đem mấy chữ “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi” nói ra, cô nương nhìn có vẻ nhu nhược trước mắt lại nói trước.

“Người phải chịu trách nhiệm với ta!” – Dương Cẩn Kỳ hơi cao giọng nói.

Không chỉ Lâm Thiệu Cảnh nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Dương Cẩn Kỳ cũng đã nghe thấy. Kiếp trước ở thời điểm sau khi nàng tỉnh lại, không chờ Lâm Thiệu Cảnh nói lời nào, nàng đã điên cuồng dùng móng tay cấu véo hắn, đánh hắn. Tận đến khi Tạ Khiêm Húc đến mới đem nàng kéo ra. Một đời này, không có những hành động điên cuồng đó, sự tình quanh nàng cũng càng thêm rõ ràng. Không cần đoán, người ngoài cửa nhất định là Tạ Khiêm Húc. Nếu Tạ Khiêm Húc đã tới, nàng cũng nên biểu hiện tốt một chút, không thể làm thất vọng an bài của hắn cho nàng được.

Lâm Thiệu Cảnh lập tức dừng lại một chút, khó hiểu nhìn cô nương diện mạo tuyệt mỹ, hốc mắt cùng mũi đang hồng hồng trước mắt. Sau khi xem xong, lại nhìn về phía cửa, hình như vừa rồi tiếng bước chân ở cửa cũng chợt dừng lại, không biết vì sao không bước vào.

Sau một lát suy tư, hắn chần chừ hỏi: “Cô nương cũng biết tại hạ?”

Dương Cẩn Kỳ nghĩ thầm, ta tự nhiên là biết, không chỉ biết thân phận vỏ bọc của ngươi mà còn biết thân phận thực sự của ngươi. Chỉ là lời này không thể nói.

“Ta không biết ngươi là ai, chính là ta biết ngươi hôm nay khinh bạc ta…” – Dương Cẩn Kỳ tiếp tục tủi thân nói.

Lâm Thiệu Cảnh nhắm mắt. Tuy hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới vợ vào lúc này, nhưng cô nương trước mắt thực sự đáng thương, là hắn liên lụy cô nương vô tội này. Hắn biết, ngoài cửa nhất định là đích huynh của hắn đang chờ xem hắn bị chê cười, chờ hắn phạm lỗi bị tổ mẫu trách phạt. Hắn cũng rõ ràng nếu hắn không cưới vị cô nương này, nàng liền xong rồi. Đích huynh hắn thực sự rất đáng giận, gây rắc rối cho hắn nhưng lại vô cơ liên lụy nữ tử vô tội. Đại trượng phu hành tẩu trong thiên hạ, tự nhiên là muốn đỉnh thiên lập địa*, không thẹn với lương tâm.

(*Đỉnh thiên lập địa = Đội trời đạp đất)

Hắn nhìn cô nương đôi mắt ướt đẫm, mũi vì khóc mà hồng lên, trong lòng một mảnh mềm nhũn: “Tốt, ta cưới nàng.”

Mà trốn ở bên ngoài nghe xong đoạn đối thoại, Tạ Khiêm Húc lập tức cảm thấy choáng váng.