Lúc này Lưu Chiêu Đệ cũng đến đây, đúng lúc bà ta nhìn thấy mọi người đều vây quanh hai mẹ con Trần Tú Phương và Lục Mãn, bà ta bĩu môi rồi nghĩ rằng Lục Mãn dọa nạt mình, nói bà ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, không phải bây giờ bà ta vẫn rất tốt hay sao?
Lục Mãn nhìn lại người bác gái này thêm một lần nữa, miệng lưỡi lợi hại như vậy lại lập tức muốn bắt đầu rồi, cái xui xẻo mà bà ta gặp phải cũng ở ngay trước mắt rồi.
Nhưng mà, vận xui của Lưu Chiêu Đệ là vừa gây họa cho mình cũng gây họa cho người khác.
“Bác gái, không phải bác không tin sao?”
Lục Mãn lạnh lùng nói, Lưu Chiêu Đệ nhìn đến vẻ mặt thản nhiên của Lục Mãn, không biết vì điều gì mà khiến đáy lòng bà ta có chút bất an, nhưng mà nghĩ đến việc trước kia Lục Mãn chính là một kẻ ngốc, bà ta cũng thấy có phần chắc chắn mình đúng.
Bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉa mai nhìn Lục Mãn.
“Cháu chỉ là mèo mù gặp chuột chết mà thôi.”
Nói xong, bà ta chắp tay sau lưng, đi tìm những người có mối quan hệ không tồi với bà ta, cả một đám thích buôn dưa lê bán dưa chuột.
Sau đấy bọn họ tản ra rồi nhanh chóng bắt đầu phơi nắng lúa mạch.
Lục Mãn cũng với Trần Tú Phương hỗ trợ phơi lúa mạch, đúng lúc này, Lục Mãn nghe được lời nói mỉa mai của người bác gái kia.
“Có một số người ấy à, chỉ thích thông đồng với người đàn ông khác.”
Lục Mãn nghe được lời này, nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lưu Chiêu Đệ đang ở cùng Hứa Nguyệt Nhi. Hai người đang châm chọc một người quả phụ trong thôn. Quả phụ kia Lục Mãn cũng biết, là Trần quả phụ ở đầu thôn đông được gọi là Trần Quế Hoa. Người đàn ông của bà ấy vào khoảng thời gian trước đi ra ngoài đào sông gặp chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, Trần quả phụ hiện tại ở vậy nuôi lớn bọn trẻ con.
Trong thôn mặt mọi người thấy nhà Trần quả phụ không có đàn ông, cô nhi quả phụ, nên thấy Trần quả phụ có yêu cầu hỗ trợ gì mà có thể giúp thì lại thuận tay giúp đỡ.
“Đứa nhỏ này chắc gì đã phải nòi giống của nhà họ Trần.”
Lưu Chiêu Đệ cũng là vì cái này, mới nói Trần quả phụ như vậy.
Lục Mãn nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy bất an. Cô nhìn về phía Trần quả phụ, nheo đôi mắt lại nhìn về phía bụng cô ấy, nhẹ giọng nói:
“Đến rồi.”
Trần quả phụ nghe được lời Lưu Chiêu Đệ nói, con mắt đỏ lên trực tiếp bổ nhào vào người Lưu Chiêu Đệ.
“Cho mày dám nói bậy này.”
Một cái tát giáng xuống mặt Lưu Chiêu Đệ. Bà ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy trên mặt bỏng rát. Lục Mãn cũng không dám nhìn, cô nhắm mắt lại bởi vì cô biết, Lưu Chiêu Đệ này muốn gặp xui xẻo đây mà.
“Trần quả phụ, tao liều mạng với mày.”
Lưu Chiêu Đệ phản ứng lại, cũng bắt đầu phản kháng. Hiện tại Trần quả phụ một mình nuôi lớn đứa trẻ mười mấy tuổi, mọi người trong thôn có đôi khi sẽ quan tâm giúp đỡ cô nhi quả phụ hai người một chút, nhưng chủ yếu mọi việc vẫn là Trần quả phụ cắn răng dựa vào chính mình.
Nhà Lưu Chiêu Đệ có đàn ông gánh vác, bà ta làm việc còn thích lười biếng vì vậy sức lực không thể bằng Trần quả phụ.