Chương 18: Tiền Ở Đâu?

“Chuyện này, số tiền này, tiền ở đâu mà ra?” Nhiều tiền như vậy, sắc mặt Trần Tú Phương tái nhợt nhìn con gái: “Cái này không phải con nhặt đấy chứ?”

Nghĩ đến số tiền này có thể là do con gái nhặt được, cô lôi kéo cánh tay con gái, cầm số tiền này đi ra ngoài.

Lục Mãn cầm lấy tay Trần Tú Phương, an ủi vỗ nhẹ bả vai mẹ.

“Mẹ theo như mẹ nói, có nhà ai có nhiều tiền như vậy để ném đi sao?”

Mắt Lục Mãn trợn trắng, trong thôn làm gì có nhà ai nhiều tiền như vậy để ném.

“Vậy, vậy số tiền này ở đâu ra?” Trần Tú Phương nắm chặt số tiền kia trong tay, trong lòng lo lắng hỏi.

Đây cũng không phải một số lượng nhỏ, trên cơ bản trong thôn không ai có nhiều tiền như vậy.

“Là do con gái mẹ kiếm được.”

Lục Mãn nâng cầm, ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực mình kiêu ngạo nói.

Đây chính là dựa vào bản lĩnh của cô mới kiếm được.

“Con kiếm như thế nào?”

Không lẽ có người nhìn thấy con gái nhà mình ngốc nghếch, cho nên lấy số tiền này để vu khống cho con gái?

Nghĩ đến chuyện này, cô buông tay con gái, tuy rằng Lục Mãn không biết mẹ muốn làm gì, nhưng nhìn thấy mẹ đã buông tay, cô cũng không buông tay mà bắt lấy tay mẹ.

Mẹ cầm lấy số tiền cẩn thận nhìn xem nửa ngày.

“Không phải giả.”

Những lời này làm cho Lục Mãn phì cười một tiếng.

“Mẹ, lúc nào con nói đây là tiền giả?” Lục Mãn nửa khóc nửa mếu nhìn Trần Tú Phương, Lục Mãn cô cần tiền giả làm cái gì? “Hơn nữa chẳng lẽ mẹ nghĩ có người dám cầm tiền giả lừa con gái mẹ sao?

Vậy thì đơn giản giống như thắt cổ - không muốn sống nữa.

“Con còn không nói, số tiền này ở đâu mà ra?”

Trần Tú Phương đập cho Lục Mãn một một cái, Lục Mãn oan ức mong đợi nhìn Trần Tú Phương.

Trần Tú Phương trừng mắt nhìn Lục Mãn một cái: “Còn không nói nhanh” còn ở đây giả vờ cái gì?

Lục Mãn thấy được ánh mắt uy hiếp của mẹ, vội vàng cười cười với mẹ để lấy lòng.

“Ha ha, đây là tiền con kiếm được khi phát hiện ra một vấn đề trên người một thanh niên tri thức"

Lời này của Lục Mãn vừa nói ra, Trần Tú Phương vốn không tin đây là tiền thật đang kiểm tra lại tiền bỗng dừng lại.

“Là con quỷ xui xẻo kia, hai ba ngày lại xảy ra chuyện?”

Trong đầu Trần Tú Phương bỗng hiện ra hình ảnh Quý Tử Duệ mỗi ngày đều bị xui xẻo.

“Con xem được cái gì?”

Mặt Trần Tú Phương đầy tò mò hỏi, từ trong túi Lục Mãn lấy ra một chiếc vòng tay gỗ tử đàn của Quý Tử Duệ.

Trần Tú Phương nhìn cái vòng tay, sắc mặt lại biến đổi.

“Cái này, đây không phải là của thằng nhóc đó sao?” Con lấy làm cái gì?

Bà không tin con gái nhà mình lấy trộm đồ, bà rất tin tưởng con gái mình.

“Cái vòng này đã bị người khác động tay động chân, con xử lý một chút, bọn họ dùng một số tiền lớn, yêu cầu con khắc cho bọn họ một bùa bình an.

Vòng tay bằng gỗ tử đàn khắc bùa bình an có hiệu quả hơn là vẽ bùa nhiều, trên vòng gỗ tử đàn đã khắc bùa bình an, có thể tránh được mười lần công kích trí mạng.

“Cái này?” Còn có thể lừa được.

Trần Tú Phương cảm thấy không đáng tin mấy?

“Phía trên có khắc bùa đổi vận.” Lục Mãn rũ mi mắt, che đi ánh mắt sắc bén.

Mặc kệ như thế nào, một số người thích đi đường tắt đúng là vẫn tồn tại.

Bọn họ không lo lắng sẽ gặp báo ứng sao?

Hay là bọn họ tự tin có đủ bản lĩnh để bảo vệ bản thân?

Ác giả ác báo hy vọng những người đó có thể giải quyết tốt.

“Bùa đổi vận?”

Nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của Trần Tú Phương, cô khẽ giải thích.

“Chính là đem những điều may mắn trên người Quý Tử Duệ lên trên người khác, cho nên anh ta mới đen đủi như vậy.”

Lục Mãn có bản lính này nhưng sẽ không bao giờ dùng đến.

“Còn có chuyện này sao?”

Sống lưng Trần Tú Phương ớn lạnh, cái này đúng là khó lòng phòng bị.