Nhất là khi nhìn thấy cô mặc bộ quần áo cũ kỹ ố vàng, cũng không biết đã mặc bao nhiêu năm rồi, vì thế lại càng khinh thường hơn. Mọi người cho rằng một đứa quỷ nghèo như Cố Ninh lại có mặt ở nơi thuộc về họ thế này lại hạ thấp địa vị của họ.
Cố Ninh không quan tâm đến cái nhìn của mọi người nhưng Cố Ninh lại không thể bỏ qua lời nhục nhã của Thiệu Phỉ Phỉ vì thế phản bác lại: “Chỗ này cũng đâu phải nhà của cô, cớ gì mà tôi không thể đến chứ!”
“Đâu nào, cô mua nổi đồ ở đây à?” Thiệu Phỉ Phỉ cười nhạo một tiếng, sau đó Thiệu Phỉ Phỉ lại làm vẻ mặt như chợt hiểu ra nói: “Vậy chẳng lẽ cô tới đây trộm đồ!”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Cố Ninh lại thay đổi, đặc biệt là nhân viên, người này nhìn Cố Ninh đầy sự cảnh giác không thèm che giấu, hiển nhiên là vì tin vào những lời của Thiệu Phỉ Phỉ.
Cố Ninh khó chịu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiệu Phỉ Phỉ, cô lạnh lùng nói: "Thiệu Phỉ Phỉ, nếu như cô nói bậy bạ mà không có chứng cớ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng."
“Mày…”
Vốn dĩ Thiệu Phỉ Phỉ bị dọa bởi cái nhìn của Cố Ninh lại còn bị sốc khi nghe những lời của cô nhưng điều mà cô ta càng ngạc nhiên hơn là do Cố Ninh vậy mà cũng dám phản bác.
Phải biết rằng, dù trước đó cô ta có châm chọc mỉa mai cô bao nhiêu, Cố Ninh vẫn chỉ rầu rĩ, ngay cả tức giận cũng không dám nói lại tiếng nào.
“Chị họ, hay là chúng ta đi đi!” Cô gái đi cùng Thiệu Phỉ Phỉ nhát gan, nghe Cố Ninh nói như vậy, sợ thật sự sẽ có chuyện nên lập tức kêu Thiệu Phỉ Phỉ rời đi.
“Đi đâu cơ chứ, chị muốn xem nó có thể mua được thứ gì.” Thế nhưng Thiệu Phỉ Phỉ lại không hài lòng, căn bản cô ta không coi trọng Cố Ninh, tuy rằng vừa rồi bị dọa đôi chút nhưng cô ta thật sự không đến mức sợ Cố Ninh.
Còn nữa, một học sinh nghèo không quyền không thế như Cố Ninh sao lại có bản lĩnh làm gì cô ta được!
Nói xong, cô ta khiêu khích nhìn Cố Ninh tựa như đang xem kịch.
“Ai quy định vào đây là nhất định phải mua chứ!” Cố Ninh có hơi cạn lời.
“Không mua thì cô vào đây làm gì?” Thiệu Phỉ Phỉ cũng biết lý lẽ này nhưng cô ta vẫn nhất quyết không buông tha.
“Chẳng lẽ vào xem thử cũng không được à?” Cố Ninh hỏi ngược lại.
“Mày…” Thiệu Phỉ Phỉ nhất thời tức giận đến mức không nói nên lời.
Cố Ninh phớt lờ Thiệu Phỉ Phỉ mà đi lướt ngang qua cô ta, sau đó tự mình đi dạo khắp nơi.
Mặc dù mọi người đều coi thường đứa nghèo như Cố Ninh nhưng bọn họ cũng không nói gì.
Bởi vì như cô đã nói, không có quy định nào nói vào chỗ này nhất định phải mua đồ.
Tuy nhiên, do lời của Thiệu Phỉ Phỉ mà nhân viên sợ rằng Cố Ninh sẽ thực sự ăn trộm nên luôn trông chừng cô chặt chẽ.
Chỉ là bọn họ quên mất, không nói đến trong cửa hàng này còn có camera giám sát, mà những trang sức này cũng đều bị khóa trong tủ kính dày, cho dù muốn trộm cũng không dễ dàng như vậy!
Mặc dù bị nghi ngờ làm Cố Ninh rất khó chịu, nhưng Cố Ninh cũng muốn không nói gì.
Cố Ninh đi tới khu vực đồ chế tác bằng ngọc, tập trung tinh thần nhìn những món bằng ngọc đó, ước chừng mười giây sau thì nhìn thấy mặt ngoài những món đồ ngọc đó có một làn sương trắng mờ nhạt, làn sương nhàn nhạt này chính là linh khí.