Chương 30: Tôi Thích Khiến Người Ta Kinh Ngạc Vì Chẳng Thể Hãm Hại Được Tôi (3)

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Vi – Beta: Hy

115 trợn mắt há mồm nhìn Cố Thanh Mâu làm ra chuyện như vậy. Có thể đây là phong cách của kí chủ nó, nhưng không phải, người bình thường cùng lắm là hất bát cháo xuống đất, hoặc là không uống. Sao kí chủ của nó... đặc biệt tới mức cưỡng ép đút cho đối phương ăn.

Không quan tâm điều gì, chỉ đơn giản là trực tiếp đút cháo cho người kia ăn. Hơn nữa còn trước mặt rất nhiều người làm như vậy, hoàn toàn bày ra bộ dạng ăn chơi trác táng, không hề có dáng vẻ kệch cỡm, cũng không có hành động dư thừa gì, làm vô cùng đơn giản mà thô bạo.

"Kí chủ, tôi có thể spam 666 (*) cho ngài không?" 115 mở miệng.

(*) 666: lợi hại

Cố Thanh Mâu không trả lời 115 ngay, cô lùi ra sau hai bước. Nhìn người trước mặt, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Hai tay khoanh trước ngực nhìn Cố Thanh Yến đang khom lưng lại ho khan đến đỏ cả mặt. Bên cạnh là Lý Thiến Nhi cùng Lý Kiệt Sâm với những khách mời trong chương trình đang xúm vào ân cần hỏi han Cố Thanh Yến. Diệp Dật Tuấn bước đến, từ trên cao nhìn xuống Cố Thanh Mâu.

"Cố Thanh Mâu! Đây không phải ở Cố gia, không tới lượt cô tùy tiện làm bậy, hành động này của cô quá vô lễ rồi!" Diệp Dật Tuấn như một vị tiền bối đang trách cứ Cố Thanh Mâu. Từ trước đến nay trong giới giải trí hắn đều như vậy - một tiền bối khiêm tốn, có được diễn xuất giỏi cùng đông đảo fan hâm mộ. Nhưng vẫn như cũ - khiêm tốn, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy mà dẫn dắt hậu bối. Quan trọng nhất là trong vòng giải trí hắn có mạng lưới quan hệ rộng, làm bạn bè tốt với khá nhiều người.

"Từ trước đến nay không phải tôi vẫn luôn như vậy sao? Chắc mấy người cũng không phải chưa từng nghe thấy lời đồn đại tôi là người thế nào mà?" Cố Thanh Mâu tùy ý mà tiêu sái mở miệng, giống như không có một chút cảm giác tội lỗi, cũng không có ý định che giấu chuyện mình làm. Không khóc cũng không nhu nhược giả tạo, chỉ đứng thẳng người ở đó.

"Cố Thanh Mâu, tôi cho rằng..." Tô Huyễn nghĩ rằng cô tiếp xúc với Cố Thanh Mâu, phần nào cũng hiểu được tính cách của cô. Tuy bên ngoài độc mồm, trên thực tế lại rất ngạo kiều nhưng mà lại đáng yêu. Cũng không phải loại người đáng ghét như lời đồn, nhưng bây giờ... Hành động này của Cố Thanh Mâu, thật sự không thể lý giải nổi.

"Là chị Thanh Yến bảo tôi đưa chứng cứ mà." Cố Thanh Mâu như đoán được bọn họ định nói gì. Cô giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, phía trên hiển thị 9 giờ, kim đồng hồ vẫn tích tắc di chuyển.

"Tôi tính một chút nhé! Ừm, cái thứ chị cho vào cháo. Khoảng tầm 3h sáng sẽ bắt đầu có tác dụng. Triệu chứng đầu tiên là đau bụng. Và 7 giờ sau mà không lấy được loại quả màu đỏ kia dùng để giải độc, như vậy dạ dày sẽ bị mục nát đến chết." Cố Thanh Mâu mở miệng nói với Cố Thanh Yến. Lúc nói giữa chừng còn quay lại nhìn sắc trời bốn phía đen kịt, loáng thoáng nghe được tiếng sói tru.

Như xa như gần...

"Tối nay chúng ta rời quá xa trại rồi, chắc cũng không thể đi ra ngoài được. Hơn nữa lại có sói, vì vậy chị Thanh Yến, có khả năng sáng mai chị không còn nhìn thấy được ánh mặt trời rồi."

Cố Thanh Mâu mở miệng, lời nói nửa thật nửa giả. Trong thanh âm còn mang theo tiếc hận, giống như đang cảm thán: Cố Thanh Yến vẫn còn trẻ mà sao lại...

Cố Thanh Yến nghe mấy lời của Cố Thanh Mâu, lúc này chân đã mềm nhũn ra, ngã xuống đất, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch. Trong đầu chỉ toàn lời của Cố Thanh Mâu, cái loại quả kia sao lại có độc? Nhưng mà nó có độc gì mà ngay cả Lý Kiệt Sâm cũng không rõ, chỉ có Cố Thanh Mâu biết, mà bây giờ Cố Thanh Mâu còn nói vậy!!!

"Ọe..."