Chương 1: Hệ Thống Nghịch Tập Của Nhân Vật Phản Diện

Editor: Xi - Beta: Nguyệt

Trong gian phòng âm u với nền đất ẩm ướt, Lạc Thanh Mâu nằm rạp trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, tay chân bị trói chặt lại, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ độc nhất vô nhị giờ đây lại mang phần ảm đạm, bờ môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo dữ tợn trên mặt cô, từ trán kéo xuống tận cằm, mạnh mẽ phá hủy ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ, kết hợp với sắc mặt trắng bệch cùng tóc rối bù, giống như một con quỷ, vô cùng dọa người.

"Ừm... a..." Trong phòng lại truyền đến thanh âm thở gấp của phụ nữ, Hướng Ngọc Tuyết ăn mặc gợi cảm, váy ngắn nằm trên giường quấn lấy đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, thanh âm mềm mại đáng yêu, cô ta nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Thanh Mâu trên mặt đất, tận sâu trong đáy mắt mang theo vài phần cười nhạo, chẳng qua trên mặt lại nhíu mày, giống như cảm thấy có lỗi nói với người đàn ông bên trên.

"Ư... a... Dật Tuấn, chị Thanh Mâu vẫn còn ở đây, chúng ta làm vậy không được lắm..."

Nghe Hướng Ngọc Tuyết nói, Diệp Dật Tuấn vốn đang cày cấy trên người Hướng Ngọc Tuyết lại nhíu mày, mang vài phần chán ghét nhìn thoáng qua Lạc Thanh Mâu, cổ họng hơi động mở miệng nói:

"Cũng đúng, bị một thứ đồ bỏ đi nhìn chăm chú, vô cùng mất hứng." Diệp Dật Tuấn đứng dậy, nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí của Lạc Thanh Mâu, trong mắt mang theo nồng đậm chán ghét.

"Người phụ nữ xấu xí đáng buồn nôn, chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy ngán ngẩm."

Hướng Ngọc Tuyết mỉm cười đứng dậy, mặc quần áo xong, dẫm giày cao gót đi tới trước mặt Lạc Thanh Mâu, từ trên cao nhìn xuống Lạc Thanh Mâu dưới đất, trong đáy mắt đầy vẻ mỉa mai.

"Chị Thanh Mâu, chị nhìn dáng vẻ của chị bây giờ." Cầm chiếc gương trong tay, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, trong gương chiếu rõ dáng vẻ của Lạc Thanh Mâu, cô ta cười mỉa, giọng nói như chim hoàng anh, hết sức êm tai.

"Nếu như em thành dáng vẻ của chị bây giờ, em nhất định sẽ không còn mặt mũi nào mà sống trên thế giới này nữa, chị Thanh Mâu, chị có biết hiện giờ hàng vạn fans của chị đang đánh giá chị thế nào không? Nữ nhân vạn người cưỡi, con **, tâm địa độc ác, cút ra khỏi giới giải trí, lúc bọn em tiến vào, ngoài cửa bày đầy vòng hoa, bọn họ đều chúc chị sớm chết đi, vì vậy, để em tiễn chị một đoạn đường nhé." Hướng Ngọc Tuyết nhẹ giọng nỉ non bên tai Lạc Thanh Mâu, sau đó cầm ống tiêm trong tay, đâm vào mạch máu ở lông mày của cô, dung dịch kích thích chí mạng từng chút một bị đẩy vào trong, Lạc Thanh Mâu vốn yếu đuối, bây giờ lại bị trói chân tay, căn bản không thể giãy giụa.

"Đúng không? Cũng như vậy thôi, tôi so với cô, còn là cam bái hạ phong (), đúng rồi, vừa nãy mới chơi trò xuân cung (*) tôi còn chưa xem hết, sao lại dừng rồi? Còn nữa, phương diện giường chiếu của Diệp Dật Tuấn cũng thật yếu, còn chẳng thể thỏa mãn được Hướng Ngọc Tuyết, chậc chậc, vài giây đã kết thúc, còn chẳng kịp sung sướng, haiz, thật sự là khổ cho Ngọc Tuyết, còn phải giả vờ là cao trào." Lạc Thanh Mâu kịch liệt ho khan, cô nhíu mày, cười mỉm nhìn Hướng Ngọc Tuyết cùng Diệp Dật Tuấn, dường như người đang đối mặt với cái chết không phải là cô, cô giống như đang nhìn hai con tôm tép đang biểu diễn, đầy vẻ khinh thường.

(*) Cam bái hạ phong: chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.

(**) Xuân cung: giường chiếu.

Hai người trước mặt, một người là nam nhân cô yêu nhất, yêu đến tận xương tủy.

Một người là người cô luôn coi là bạn thân, nâng đỡ cô ta từng bước một trong giới giải trí, sau khi giúp cô ta lên đến đỉnh cao của vinh quang, cô ta lại đạp cô xuống địa ngục, khiến cô vĩnh viễn không thể làm lại, dẫm lên cô từng bước một đi lên.

"Chị Thanh Mâu, sao chị có thể nói vậy, nếu như không phải chị liên tục bức em, em sao có thể..." Hướng Ngọc Tuyết nghe Lạc Thanh Mâu nói, sắc mặt hơi tái nhợt, hốc mắt phiến hồng, lắc đầu, cô ta tựa vào lồng ngực Diệp Dật Tuấn, cắn môi mở miệng.

"Dật Tuấn, em không phải như vậy đâu... em..." Giọng nói yếu ớt.

"Chát..." Lời của Hướng Ngọc Tuyết vừa rơi xuống, trên mặt Lạc Thanh Mâu nhận một cái tát.

Diệp Dật Tuấn một tay ôm Hướng Ngọc Tuyết, tay kia rút khỏi gương mặt của Lạc Thanh Mâu, ánh mắt của anh ta lạnh lùng, tràn đầy chán ghét, ra tay không chút lưu tình, lực đạo của đàn ông vô cùng lớn, rất nhanh, khuôn mặt Lạc Thanh Mâu sưng đỏ, khóe miệng tràn ra máu.

" Lạc Thanh Mâu, ngay từ đầu Ngọc Tuyết thiện lương nhượng bộ cô, không muốn đối địch với cô, cô lại nhìn thấy Ngọc Tuyết ngày càng thành công, sinh lòng ghen tị, tiếp tục bày mưu tính kế hãm hại cô ấy, cô có chết cũng không hết tội."

Nói xong, Diệp Tuấn Dật cúi đầu đau lòng hôn Hướng Ngọc Tuyết, giọng nói ôn nhu mở miệng an ủi Hướng Ngọc Tuyết.

"Sao em lại nghĩ bản thân như thế, chẳng qua em bất đắc dĩ tự bảo vệ mình mà thôi, sao lại đem mình đánh đồng với cô ta?"

Lạc Thanh Mâu té trên mặt đất, dược hiệu đã bắt đầu phát tác, hô hấp của cô càng ngày càng khó khăn, cả người co giật, từng mạch máu như bị hút ra khỏi cơ thế, tim tràn ngập đau đớn như bị hàng trăm thanh đao đâm vào, tiếng đập tim cũng chậm dần đi, cái chết đang vẫy tay chào đón cô.

Cả đời này cô luôn làm theo nguyên tắc, chưa bao giờ làm loại chuyện trái với lương tâm, cuối cùng lại mang danh xưng ác độc, thân bại danh liệt, kết cục thê thảm.

Nếu có kiếp sau...

Cô muốn...

Trong lòng Lạc Thanh Mâu tràn ngập không cam tâm, cô trừng lớn mắt, trong mắt một mảnh tro tàn, chết không nhắm mắt, cuối cùng hô hấp cùng nhịp tim dừng lại.

Thời khắc cuối cùng trong nhận thức, cô mơ hồ nghe thấy một âm thanh của máy móc vang lên.

"Đinh... Hệ thống nghịch tập của nhân vật phản diện đã tìm đến kí chủ..."

"Đinh... Hệ thống nghịch tập của nhân vật phản diện đã được khóa..."

"Hệ thống nghịch tập của nhân vật phản diện loading, xin vui lòng chờ..."

...

Ngày hôm sau, tin tức đầu đề vô cùng nóng, sáng nay cố ảnh hậu bị phát hiện tử vong trong nhà, nguyên nhân cái chết là tiêm quá liều thuốc dẫn đến tinh thần không rõ ràng, trong phòng có lò than dẫn đến tử vong.

...

Đau, đây là cảm giác đầu tiên của Lạc Thanh Mâu.

Cô mở mắt ra, trong mắt hiện lên sợ hãi, rõ ràng cô đã chết, sao có thể cảm thấy đau, nghĩ vậy, Lạc Thanh Mâu nhanh chóng đứng dậy nhìn bốn phía, nhưng bốn phía là một mảng trắng xóa, giống như không có giới hạn, chỉ có không khí lạnh lẽo đập vào mặt.

Thứ duy nhất không phải màu trắng là một màn hình màu đen thật lớn, cùng với... một quả trứng gà đang lăn.

"Hoan nghênh đến với hệ thống nghịch tập của nhân vật phản diện, kí chủ ngài khỏe chứ, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là hệ thống của ngài, 115." Bên trong quả trứng truyền đến thanh âm máy móc lạnh lẽo giống như thanh âm mà Lạc Thanh Mâu nghe thấy trước khi chết.