Tiêu Mại Phi khẽ gật đầu, tuy rằng ông không nhớ được gì, nhưng huyết mạch thân tình, có đôi khi, lại kỳ diệu như thế, ẩn ẩn hiện hiện, ông đối với người thanh niên xa lạ này, có một chút quan tâm, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhẹ giọng hỏi: "Hắn không có chuyện gì chứ?" Mộng Thanh Linh tươi cười nói: "Cha, cha không cần lo lắng, Thu Phong không sao đâu, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ tốt thôi" Mộng Thanh Linh sau khi an ủi cha của người yêu, cũng đã xoay người trở lại, các chị em đều ở đây chăm sóc hắn, mình sao có thể vắng mặt.
Tiêu Mại Phi chậm rãi ngồi xuống bậc thang lạnh như băng, nhìn về hồ nước trong đêm, trên trời cao, mặt trăng chớp động thê lượng, ông đã lâu rồi có có cảm giác này, giống như vừa mới ngủ dậy, không chỉ quên luôn kiếp trước, mà cũng quên luôn kiếp này, ông, giống như một kẻ lang thang mơ hồ.
Thật không ngờ, bây giờ, ông thậm chí có một gia đình, có một đứa con, nếu như đoán không sai, thì người phụ nữ kia, chính là mẹ của đứa nhỏ đó, và cũng chính là vợ của mình, nhưng ông chỉ dám suy đoán thôi, không dám khẳng định. "Đại ca, đại ca, thật sự là anh sao, là anh sao?"Tiếng bước chân dồn dập, Đinh Ái Quốc đã chạy lại đây, ngẩn ngơ đứng trước mặt ông, rồi lập tức nắm lấy tay ông, nói: "Đúng, là anh, thật sự là anh, em là lão thử nè, là lão thử nè, anh không nhớ em sao?" Chuyện trước kia, mọi người đều nhớ, riêng chỉ có một, là một mảng trống rỗng... "Lão thử..."Lẩm bẩm lại một lần, đối với sự nhiệt tình của người này, Tiêu Mại Phi chậm rãi hiện ra sự ôn nhu, nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ, chuyện trước kia tôi đã quên rồi, anh có thể nói cho tôi biết, tôi cuối cùng là ai không?" Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chuyện này Tiêu Thu Phong đã trải qua một lần, ông ta cũng nghe nói đến. Biết được vị đại ca này, cũng giống như đứa con trai, trải qua thảm sự, không còn trí nhớ gì, trở thành công cụ của Thất Sát.
Không khỏi thờ dài một hơi, nói: "Anh có thể trở về bình an là tốt rồi, thật sự là khổ cho Tiểu Phong, chị dâu chờ anh nhiều năm như vậy, cũngkhông dễ dàng. Đại ca, anh không cần gấp, em nghĩ chỉ cần thời cơ thích hợp, trí nhớ nhất định sẽ khôi phục lại thôi" Đây là một truyền thuyết, chỉ là, truyền thuyết này, đã được con trai của Long Thần, Tiêu thiếu gia Đông Nam thay thế.
Từ từ, ông đem tất cả mọi chuyện cũ xảy ra, kể lại một lần. Thiếu niên Đinh Ái Quốc khi xưa nhiệt huyết thế nào, rồi giây phút trở thành đại tướng của Kinh Vệ quân, tất cả đều kể ra. Thật sự làm cho người ta phải ngẫm nghĩ, nếu vị đại ca này mà không mất tích gần ba mươi năm, thì kinh thành bây giờ, hẳn là thiên hạ của ông.
Còn Tiểu Phong sẽ không chịu khổ nhiều như vậy, trải qua nhiều biến cố rồi đối mặt với Hắc Dạ, rối lại đối mặt với Long Tưởng, giờ phút này phải đối đầu với tuyệt thế cao thủ, Thất Sát. "Người đó... thật sự là tôi sao?"Kể xong chuyện xưa, Đinh Ái Quốc cũng không nói gì, chỉ có Tiêu Mại Phi là rung động hỏi han. Ông thật sự không ngờ, người đàn ông cường thế như vậy, tràn ngập quyết đoán kia là mình! Đinh Ái Quốc khổ sở gật đầu, nhìn vị đại ca tiều tụy trước mặt, dáng vẻ cô độc, trong lòng ông rất đau. Nhưng ông biết, có một số chuyện không thể gấp được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Mại Phi, còn nhớ tôi không?"Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, rồi một dáng người gầy còm xuất hiện trước mặt ông. Chính là thủ trưởng Số Một cùng Đinh lão đầu theo sát phía sau.
Số Một nhìn Tiêu Mại Phi, có một chút đau buồn nói: "Mại Phi, thật không ngờ, chúng ta còn có ngày gặp lại. Ba mươi năm trước, cậu vì kế hoạch sống lại, mà một mình đối mặt với ba đại hắc bang của thế giới, một đi không trở về. Chúng ta không thể tìm thấy tin tức gì, chỉ có Long Phi trở về nói cậu đã chết. Nhiều năm như vậy, chúng ta thật sự không ngờ có thể gặp lại cậu" Đối mặt với sự cảm thán của lão già này, rồi Đinh lão đầu sau lưng đã khó chịu quát: "Đúng vậy, cậu chết thì đúng là hết chuyện, nhưng thật không ngờ lại còn sống, hơn nữa còn trở thành công cụ của Thất Sai, còn nhiều lần muốn giết con mình, Mại Phi, tên Long Thần này, thật sự là dọa người, ngay cả tôi còn cảm thấy ngượng vì cậu" Tiêu Mại Phi có chút xấu hổ, quay đầu lại nhìn vào trong nhà, nhưng đáng tiếc là, người nhà bây giờ hình như không hoan nghênh ông. "Được rồi, cha, đại ca cũng không phải cố ý mà, anh ấy đã bị Thất Sát phong ấn kí ức rồi, bây giờ đầu óc trống rỗng, chờ Thu Phong tỉnh lại rồi nói, nó nhất định sẽ có biện pháp" Đinh lão đầu có chút hâm mộ nói: "Coi như cậu may mắn, sinh ra một đứa con tốt như vậy, bằng không, cho dù cậu có xuất hiện, sợ rằng cũng không còn sống được. Không biết nó dùng biện pháp nào mà tiêu trừ ma khí trên người cậu" Người khác thì không biết, nhưng Tiêu Mại Phi lại rất rõ ràng, ông nhớ rõ, lúc đó ông là một thanh đao, và đã đâm xuyên qua ngực của người thanh niên đó, mà người thanh niên đó, lại là con trai của ông.
Ba ngày sau, trừ Đinh Ái Quốc ra, không còn ai nói chuyện với ông, bởi vì Tiêu Thu Phong vẫn còn đang mê man, Hoắc Thấm Hà thấy ông là giận, làm sao có tâm tình để ý chứ, nhưng thật ra vẫn còn Mộng Thanh Linh và Đinh Mỹ Đình tốt bụng, thường xuyên an ủi ông.
Còn Tử Dao bởi vì sợ Thất Sát phản công, nên tập trung phòng vệ, cùng với Ruth điều động Lang tổ, tiến hành bảo hộ Hoắc gia, ông xã chính là trụ cột của mọi người, bây giờ hắn đã nằm xuống, không ai có thể đối phó được với Thất Sát.
Các nàng cũng không biết, Thất Sát bây giờ đã sớm chạy đến Bắc Cực lo chữa thương, nào dám phát ra ma khí, chúng nữ Hoắc gia thì lo hắn phản công, còn hắn thì lại sợ Tiêu Thu Phong đuổi giết.
Mặc dù không có tin tức của Thất Sát, nhưng tám đại gia tộc lớn của Thế giới tụ lại, cũng làm ra một chuyện động trời, làm cho ma khí giết chóc còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã chuẩn bị nổi lên một trận mây mưa mới.
Thất Sát tuy rằng bị thương, nhưng thế giới này, có rất nhiều thế lực Ma đồ, lại xuất hiện một cuộc thay đổi mới, tám đại gia tộc đó, ở trong quốc gia của chúng, có địa vị hết sức quan trọng, mà giờ phút này tụ hội, có thể nói như là tám nước cùng hợp tác, đối mặt với phương đông, hình thành một thế đối kháng.
Trừ lực lượng hắc ám cường đại, bọn họ còn phát động quyền lực khống chế trong trước, tiến hành xâm lấn phương Đông, tựa hồ như vì trận chiến của Thất Sát vẫn chưa có kết quả, nên muốn tiếp tục khiêu chiến, lần này, không phải chỉ đơn giản là cuộc chiến của Thất Sát và Tiêu Thu Phong, mà chính là quốc gia vs quốc gia.
Ngày thứ tư, dưới sự chăm sóc tận tình chu đáo của chúng nữ, Tiêu Thu Phong rốt cục đã tỉnh lại, nhìn những cặp mắt đẹp thoáng đăm chiêu cùng mừng rỡ, nhu tình chớp động, Tiêu Thu Phong dưới sự giúp đỡ của Đinh Mỹ Đình, từ từ ngồi dậy, nhìn mọi người, cười nói: "Sao thế, anh không có chuyện gì đâu!" Mộng Thanh Linh nhìn người yêu thức tỉnh, cực kỳ vui mừng, nũng nịu nói: "Anh còn nói, anh có biết anh nằm đó vì ngày, bọn em lo lắng bao nhiêu không, tên xấu xa này, khi nào thì mới làm cho mọi người không lo lắng một lần vậy?" "Thấy các em ai cũng u sầu làm như nhà có tang vậy, làm anh sợ quá đi, Mỹ Đình, đỡ anh dậy một chút, ngồi hoài lỡ tàn phế thì khổ"Một đao đó, hắn cố ý để cho đâm vào, để cho huyết mạch cùng tan ra, hòa tan ma khí, bằng không hắn cũng đành phải nhẫn tâm phá hủy vũ khí hình người, chẳng qua, bây giờ xem ra, hắn đã chọn đúng biện pháp.
Tử Dao có chút không vui quát: "Anh không được nói bậy bạ, em giúp anh kiểm tra rồi, yên tâm, không sao đâu" Nhưng thân thể vừa đứng dậy, chăn đã tụt xuống hết, cảnh xuân phơi phới, lộ hết cả hàng, Tiêu Thu Phong xấu hổ cười: "Tử Dao, em cởi sạch đồ của anh làm gì, có phải là thừa dịp anh ngủ mà chiếm tiện nghi của anh không?" Loại trêu đùa này, làm cho chúng nữ đều cười, bởi vì ông xã có thể nói như vậy, vậy chứng minh rằng anh ấy thật sự không có chuyện gì.
Tử Dao bị trêu đùa đến đỏ mặt, chữa thương cho hắn, đương nhiên cần phải tiếp xúc da thịt, cái này có thể gọi là chiếm tiện nghi sao, cho dù có, thì cũng là hắn chiếm tiện nghi của nàng mới đúng chứ!
Nhìn chúng nữ đều đã tươi cười, tâm ý vui vẻ, Tiêu Thu Phong mới hỏi: "Mẹ đâu, ông già đâu?" "Mẹ mấy ngày nay không ngủ, chăm sóc cho anh, mệt mỏi quá độ, vừa rồi bọn em đã khuyên về nghỉ một chút, cha thì thảm hơn, mấy ngày trước lúcanh hôn mê, trong nhà không ai để ý đến ông, mẹ thì coi ông như là kẻ thù vậy, chỉ cần nhìn thấy ông, liền tháo mạ, không mắng thì đánh, nhưng cha vẫn chịu đựng" Tính tình của Hoắc Thấm Hà vốn đã rất nóng, nhưng người đã già rồi, tâm tình có thể thay đổi, trước mặt con trai, bà là mẹ, đương nhiên là phải ôn nhu từ ái, nhưng mà Tiêu Mại Phi trở về, làm xúc động tâm hồn của bà, ai, đó là phản xạ có điều kiện thôi...
Long Thần năm đó vang danh phương Đông, nhưng lại rất sợ vợ... có thể thấy được vợ ông ta cường hãn thế nào rồi đó @_@!
Tiêu Thu Phong cười cười, lơ đểnh nói: "Cha già mất tích nhiều năm như vậy, làm cho mẹ một mình chịu đựng, thật sự là không dê dàng, phát tiếtmột chút cũng không sao. Chẳng qua bây giờ mọi người đã đoàn tụ rồi, lại đây, giúp anh một chút, mặc đồ cho anh, rồi chúng ta cùng đi gặp cha già đáng thương" Ruth cười nói: "Ông xã, bây giờ anh thật sự muốn làm hoàng đế rồi, ngay cả mặc hay cởi quần áo đều do người khác hầu hạ, bọn em có phải là trở thành phi tử của anh không?" Đinh Mỹ Đình lập tức chu mỏ lên cãi: "Phi tử cái gì, chị Tử Dao không có vị trí ở Đông cung đâu, chị ấy là tiên nữ mà" Tử Dao có chút mừng thầm, chẳng qua miệng vẫn nhếch lên, nói: "Tiên nữ cái gì, Mỹ Đình, em không được nói nữa, tiên nữ cùng bị tên xấu xa này khi dễ thôi. Mọi người hỏi hắn thì biết, cứ nhắc đến tiên nữ, là hắn thật sự xúc động, trên đời này làm gì có ai mà hư hỏng như vậy" Đây là một loại trách móc, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn rất thích làm chuyện này, mỗi lần trên giường đều chọc cho Tử Dao phải cầu xin, xấu hổ không chịu được.
Nhưng ai kêu nàng lại yêu một người đàn ông như vậy, thể xác và tinh thần đều bị nắm giữ, nàng căn bản là không thể ngăn cản, cho dù bị hắnlàm ra những chuyện xấu hổ hơn nữa, nàng cũng phải thừa nhận. Bởi vì nghĩ đến cái tư vị đó, chúng nữ đều cảm thấy ngượng ngùng không nói nên lời, tuy rằng đã không còn bé nữa, nhưng đối với một người mà cả nửa đời sống đơn độc trên đảo hoang, lại có thể nói ra những lời kinh động thế nào, quả là làm chấn động võ lâm!