Về mối lo ngại của họ, Tề Lỗi mỉm cười thản nhiên.
- Yên tâm, bán được hết, cứ giảm giá mà xả hàng thôi.
- Giảm giá?
Hai người khó hiểu:
- Giảm bao nhiêu?
Tề Lỗi đưa ra một mức giá đại khái, kết quả cả hai đều bùng nổ.
Đường Dịch tức giận nhảy dựng lên:
- Không được! Bố mày đi xa như này để vác đống tất về, vậy mà lại bán với cái giá rẻ như cho đấy à? Mày đùa hay sao vậy?
Ngô Ninh cũng nói:
- Đầu Đá, mày biết kinh doanh không đấy? Như thế để làm gì?
Mức giá mà Tề Lỗi nói cực kỳ thấp, gần như chẳng được lời lãi
Ý của hắn là, ngoại trừ tất bóng đá bán với giá 2,5 đồng một đôi, những đôi còn lại được bán với giá 5 đồng ba đôi.
Đây là khái niệm gì vậy?
Giá nhập tất bóng đá là 2 đồng, như vậy mỗi đôi kiếm được 5 hào.
Trong 4 loại còn lại, loại thấp nhất là 1,2 đồng một đôi và cao nhất là 1,4 đồng một đôi. Nếu bán ba đôi với giá 5 đồng, như vậy lợi nhuận trung bình chỉ là 3 hào.
Tất nhiên, số tiền này không bao gồm chi phí đi lại của ba người lên tỉnh, tiền cước vận chuyển tất và cả phí gian hàng hàng ngày ở chợ đêm..,
Nếu tính tất cả những thứ linh tinh lại, chỉ cần tính thêm 1 hào tiền chi phí kia vào giá nhập của một đôi tất, như vậy lợi nhuận chỉ còn lại 2 hào.
Hai hào!! Ông già Noel phát quà chắc?
Ngô Ninh hơi lo lắng, không thể để cho Tề Lỗi làm thế được:
- Đầu Đá, mày tính tiền lãi chưa?
- Giá của mày thấp thật đấy, như thế mày chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn người ta. Nhưng mày nghĩ xem, cho dù người khác bán 30 đôi một ngày, và cho là mày bán được gấp ba người ta đi. Không! Cho là 100 đôi!
- Mày bán 100 đôi một ngày và chỉ kiếm được 20 đồng, mày muốn gì đây?
Hai mươi đồng một ngày, một tháng 600 đồng, ba người làm bục mặt ra mới đạt được mức lương trung bình ở Thượng Bắc
Bố mày là con trai của trưởng phòng, cũng là con nhà giàu, làm từ thiện với mày chắc?
Dưới câu hỏi ép của Ngô Ninh, Đường Dịch cũng tỏ ra khinh thường: - Mày vẫn chưa học được tinh hoa của bố tao! Làm ăn không phải làm như thế đâu, mày cứ ngâm trong bùn đi, tao với Ngô Ninh phụ trách chuyện này.
Nói vậy, cậu ta với Ngô Ninh đảo khách thành chủ, đá Tề Lỗi ra và bắt đầu thảo luận về một mức giá hợp lý.
Tề Lỗi không hề ngăn cản, đây là chuyện tốt, hai người bọn họ ngay từ đầu đã không thể hòa hợp, bây giờ lại tích cực tham gia, thay đổi này mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa là một người trọng sinh. Trọng sinh trở về 20 năm trước để bán tất, với một số người thì có lẽ chuyện như vậy tương đối mất mặt.
Nhưng Tề Lỗi lại không nghĩ vậy, hắn không có vốn liếng, cũng không biết cổ phiếu và vé số của đời sau, nên chỉ có thể tích lũy từ căn bản.
Làm gì cũng đều là lao động chính đáng hết, không hổ thẹn.
Hai người kia thật sự bắt đầu quan tâm và bắt đầu nghiên cứu kỹ càng, lúc này mới phát hiện kiến thức bên trong thật sự không đơn giản.
Là đặt một mức giá tương đối thấp để giành được nhiều doanh thu hơn, nhưng không quá thấp để đảm bảo tỷ suất lợi nhuận.
Cuối cùng, hai người đã đưa ra được quyết định, giá đôi tất bóng đá nhập vào 2 đồng, như vậy sẽ bán 10 đồng ba đôi, bốn loại tất còn lại là 10 đồng bốn đôi.
Nếu thế, mỗi đôi tất đều có thể đảm bảo lợi nhuận là 1 đồng và chắc chắn là rẻ hơn người khác.
Ngô Ninh tính toán tổng lợi nhuận từ việc bán toàn bộ tất.
- Này này, nếu bán được hơn 1.000 đôi thì có thể kiếm được hơn 1.000 tệ đấy!
Sau đó nhướng mày khiêu khích Tề Lôi:
- Thế nào? Anh biết dùng đầu óc hơn mày nhá!
Đường Dịch cũng thuận thế chỉ vào đầu Tề Lôi coi thường:
- Đầu óc nó không được, trong đầu nó từng nuôi gà.
Tề Lỗi cười nhạt nhìn hai người, đột nhiên nói:
- Hay chúng ta đánh cược thử xem? Hãy thử cách bán của tao trước. Nếu mà có thể chứng minh cách của tao tốt hơn của bọn mày thì tao thắng.
- Xì!
Ngô Ninh khịt mũi:
- Như vậy không ổn lắm? Làm như bọn tao bắt nạt mày không bằng. Cược thì cược, ai thua thì phải bỏ tiền cho cả ba đi chơi thâu đêm!
Miệng nói bắt nạt, nhưng thật sự có cơ hội để bắt nạt thì cậu ta lại chẳng khách sáo chút nào.
Chơi thâu đêm không phải là chuyện xa lạ với bất cứ thời đại nào, nhưng Thượng Bắc năm 1998 chưa có Internet, nên đi chơi thâu đêm cũng chỉ là vào tiệm nét chơi game offline thôi.
Nhưng Tề Lỗi lại không thích mấy cái này lắm, 5 đồng liền có thể thâu nguyên đêm. Như vậy chẳng phải là quá rẻ đối với hai con hàng này hay sao?
Hắn trợn mắt một cái:
- Gói thâu đêm nhàm chán lắm? Muốn chơi thì chơi lớn đi.
- Sau khi có kết quả thi tuyển sinh vào lớp 10, không phải chúng ta sẽ còn về lại trường hay sao? Nếu tao mà thua, khi về trường, tao sẽ gọi thầy chủ nhiệm của tao là Lưu lùn tịt.
- Nếu bọn mày thua, khi chụp ảnh tốt nghiệp phải ôm hôn nhau đó.
"…"
"…"
Hai người hơi sững sờ:
- Trời đất! Có cần chơi lớn như thế không?
Nhưng nghĩ lại thì sợ cái quái gì mà không chơi nhỉ? Dù sao thì bọn này cũng không thua!
Hai người gần như đồng thanh nói:
- Cứ quyết định thế đi!
"Liều mạng!"
Được rồi, hai tên ngốc đã bị Tề Lỗi cho vào tròng.
Trong đầu đều để tâm đến chuyện thắng thua. Nếu là một vị thương nhân nghiêm túc, ai lại thứ bán với cái giá không đáng tin cậy kia chứ? Hơn nữa còn đi đánh cuộc với nhau? Bởi vì đối với họ, kiếm tiền là trên hết.
…
Xe vận chuyển hàng hóa nhanh hơn tàu hỏa rất nhiều lần, trên đường không phải dừng lại ở quá nhiều trạm.
Ba anh em bọn họ thực hiện lời hứa, dọc đường đi vẫn luôn giúp đỡ tài xế chuyển hàng, hơn hai tiếng, còn chưa đến 6 giờ tối đã về đến Thượng Bắc.
Tính của tài xế cũng không đồng, cộng thêm việc ở trên đường cả ba giúp được không ít việc, với cả miệng của Tề Lỗi rất ngọt. Nên khi nghe nói nơi mà bọn chúng định xuống liền chạy thêm một đoạn nữa, thả bọn chúng xuống đầu đường.
Ba người không quay về nhà, mà khiêng hai bao tải tất to đùng đến nhà ông nội Tề Lỗi.
Ông nội, bà nội và chú ba Tề Quốc Đống của Tề Lỗi đang sống cùng nhau, là một tòa nhà cấp 4 có sân nhỏ phía trước.
Lúc ba người bọn họ đi vào trong sân, chú ba không có ở nhà, bà nội thì đang tưới hoa.
Nhìn thấy ba đứa khiêng theo cái bao to đùng đi vào, tò mò hỏi:
- Cái gì đấy?
Ba đứa không vội đáp lại, mở miệng liền đòi đồ ăn.
Buổi sáng chỉ mới gặm hai chiếc bánh bao, sớm đã đói đến da bụng dán da lưng rồi.