Chương 10: Phòng Bên Kia Lại Chăm Chỉ Rồi

Quách Lệ Hoa thay đồ mặc ở nhà xong, đi dạo quanh phòng Tề Lỗi một vòng cho đúng thông lệ.

Lúc này, Ngô Ninh và Đường Dịch cũng đã tỉnh, bê quyển sách lên làm bộ làm tịch.

Thấy Quách Lệ Hoa thì miệng liền ngọt hơn cả Tề Lỗi:

- Mẹ nuôi, khi nào thì được ăn cơm vậy ạ? Đói!

Quách Lệ Hoa bật cười:

- Đợi chút nữa đi, hầm cho mấy đứa mấy miếng sườn.

- Chẹp chẹp chẹp!

Đường Dịch lập tức chóp chép cái miệng:

- Mẹ nuôi còn siêu hơn cả mẹ ruột con! Tay nghề của mẹ con, đến ba con còn chê.

Tề Lỗi ngồi nghe cảm thấy buồn nôn ghê gớm, câu này không phài nên nói là:

- Tay nghề của người dấu tên nào đó… đến chó cũng phải chê sao?

Đường Tiểu Dịch bên kia vẫn còn đang tiếp tục nịnh nọt:

- Mẹ nuôi, vậy con có thể gọi mẹ con qua đây không? Bà ấy ở nhà một mình đáng thương lắm luôn.

Ý cười của Quách Lệ Hoa càng đậm:

- Ba con lại phải đi xã giao sao?

Đường Dịch:

- Ông ấy ăn ở nhà phải tính theo tháng.

Vừa nói, vừa chạy ra bên ngoài, đi gọi mẹ cậu ta.

Quách Lệ Hoa lại kéo kéo Ngô Ninh:

- Cũng kêu bố mẹ con qua đây đi, cũng lâu rồi chưa ngồi ăn cơm với nhau.

- Được luôn!

Ngô Ninh nhe răng cười:

- Con đợi lời này của mẹ nuôi nãy giờ!

Ba người họ cũng không chỉ là anh em cùng thế hệ này, mà trưởng bối đời trước, đời trước trước nữa đã quen biết nhau.

Ông nội của Tề Lỗi và Đường Ninh, cùng ông nội Đường Dịch từng đi lính với nhau, là sinh tử chi giao.

Cho nên, ba anh em bọn hắn vừa mới chào đời đã nhận mẹ nhau là mẹ nuôi rồi.

Ứng phó với đám Ngô Ninh, Đường Dịch xong, Quách Lệ Hoa cũng không đi ra khỏi phòng, đứng đằng sau nhìn Tề Lỗi một lát, trong lòng tự hỏi, thật sự là đang xem sách sao?

Mà Tề Lỗi bị mẹ nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy có chút nóng mặt. Không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu lại, miễn cưỡng tươi cười:

- Mẹ.

Chỉ thấy Quách Lệ Hoa chau mày:

- Không có gì.

Nói xong liền đi vào trong phòng bếp.

Trước lúc đi ra khỏi phòng, còn quay đầu lại thở ra một tiếng.

Dường như là đang nói, lúc này rồi con giả vờ giả vịt cái gì nữa? Trước đây có đánh thế nào cũng không chịu học, càng ép lại càng chống đối.

Tề Lỗi hiểu được tâm tư của mẹ mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đời trước, hắn biết ơn nhất, chính là người phụ nữ khiến hắn trưởng thành sau một đêm kia; đáng tiếc nhất, là hai người anh em sớm rời khỏi nhân thế; có lỗi nhất, lại chính là bố mẹ, lúc còn trẻ đã khiến cho hai người họ phải khổ tâm rất nhiều.

Buồn bực nhưng vẫn tiếp tục đọc sách, trong lòng Tề Lỗi dâng lên một cảm xúc bức bối khó tả, nhưng cũng không thể phát tiết ra ngoài được. Cậu không thể trút bực dọc ra bên ngoài, chỉ có thể nhịn xuống,

Tay nghề nấu ăn của Tề Quốc Quân rất tốt, không lâu sau đã bày đầy món ra lên bàn.

Lúc này, mẹ của Đường Dịch là Thôi Ngọc Mẫn, còn có bố mẹ của Ngô Ninh là Ngô Liên Sơn và Đổng Tú Hoa cũng đã đến.

Tình hình nhà họ Ngô cũng không khác gì nhà họ Tề lắm.

Ngô Liên Sơn là kế toán, cũng là người có tiếng tăm ở Thượng Bắc, mấy đơn vị lớn nhỏ trong thành phố đều do một tay ông ta kết toán sổ sách. Mà Đổng Tú Hoa làm trong cục tài chính đã lên đến chức phó giám đốc rồi, quản lý cả đống chuyện lớn, chức quyền không nhỏ.

Hai nhà đều thuộc dạng nữ cường nam nhược.

Duy nhất mỗi mình Thôi Ngọc Mẫn là làm bà nội trợ toàn thời gian, nhưng ba của Đường Dịch, Đường Thành Cương, người bình thường không bao giờ sánh kịp được.

Dùng lời của hậu thế để nói thì chính là, thủ phủ, nhà giàu số một Thượng Bắc, xí nghiệp tư nhân có quy mô lớn nhất thành phố chính là nhà Đường Dịch cậu ta đấy.

Đương nhiên, sau này Đường Dịch kế nghiệp, làm ra một xưởng sản xuất pháo hoa, quy mô lại càng được mở rộng, kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Chỉ là, xảy ra sự cố, phát nổ, khiến cho cả Đường Dịch và Ngô Ninh chôn thây trong đó.

Ba nhà bọn họ cùng sống trong một con ngõ, ý đồ chính là muốn để cho việc qua lại thuận tiện hơn, cuộc sống giống hệt người một nhà.

Đương nhiên, có thân đến mấy cũng không phải người cùng họ, luôn luôn có một số chuyện cần phải tránh né, ví dụ như là vấn đề đi học của mấy đứa nhỏ.

Đi qua dùng cơm, lại là thời kỳ quan trọng của đợt thi vào cấp ba, nhưng khi ngồi trước bàn ăn, không một ai đề cập bất cứ từ ngữ nào lien quan đến việc thi cử. Nên làm gì thì làm cái đó.

Hai nhà đều biết, Tề Lỗi khiến cho Tề Quốc Quân và Quách Lệ Hoa vô cùng đau đầu, ai cũng không muốn khiến cho hai người càng thêm khổ não vào giờ phút này.

Thêm nữa, mấy đứa nhỏ còn chưa thi xong, bây giờ nhắc đến cũng không tốt cho mấy đứa.

Cho nên, mọi người đều xem như không có chuyện gì, vẫn nói cười tán gẫu chuyện cuộc sống xóm làng, đơn vị với nhau như ngày thường.

Nhưng càng như thế, Tề Lỗi lại càng cảm thấy khó chịu, có trách thì chỉ trách bản thân cậu đời trước không có chí tiến thủ.

Thật ra bố mẹ cậu đều là những người hoạt ngôn, tính cách vô cùng hào sảng, nhưng từ sau khi cậu lên sơ trung, bọn họ càng lúc càng ít nói, cũng càng ít khi nhìn thấy bọn họ tươi cười.

Nói trắng ra, mấy người lớn mà tụ tập với nhau, thì chủ đề nói đến đầu tiên chính là mấy đứa nhỏ trong nhà.

Mà không kể đến ba nhà bọn họ, trong số hàng xóm xung quanh, Tề Lỗi cũng là đứa không có ý chí nhất.

Đều là do bản thân cậu tự gây ra.

Âm thầm thề trong lòng, cả đời này tuyệt đối sẽ không thế nữa!

Ăn qua loa cho xong bữa, Tề Lỗi lại chui vào phòng mình đọc sách, đến tận 11 giờ hơn.

Quách Lệ Hoa đi qua nhìn hai lần, nhịn không được mà khuyên:

- Không còn sớm nữa, ngủ đi.

Khuyên cũng chẳng dám dùng giọng điệu cứng rắn, phải dỗ dành mà khuyên.

Tề Lỗi gấp sách lại, nhìn mẹ già nhà mình bằng một ánh mắt phức tạp:

- Vâng, con nghe mẹ.

Lúc này Quách Lệ Hoa mới lộ ra vẻ tươi cười, nhịn cả nửa ngày rồi, nhìn Tề Lỗi đi lên giường, trước lúc tắt đèn thì cuối cùng cũng trút ra một câu:

- Không cần phải lo lắng, thi không tốt thì cũng chẳng sao đâu.

Rạng sáng ngày hôm sau, mới 5 rưỡi sáng Tề Lỗi đã tỉnh dậy, đi ra sân rửa mặt, rồi ngồi xuống trước bàn đọc sách.

Quách Lệ Hoa nghe thấy tiếng động, khoác vội chiếc áo ngoài rồi đi ra xem. Vừa thấy con trai mình mới sáng sớm đã dậy đọc sách thì toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

Đi vào phòng lay cho Tề Quốc Quân tỉnh lại:

- Phòng bên kia lại chăm chỉ rồi kìa! Không biết là bị cái gì?

Tề Quốc Quân trừng con ngươi nhìn trần nhà cả nửa ngày cũng chả hiểu mô tê gì, khó khăn lắm mới thanh tỉnh được đầu óc, ném qua một câu:

- Con lớn rồi, hiểu chuyện còn không phải chuyện tốt sao? Em lo lắng cái gì chứ?

Nói xong, lật người, lại muốn ráng thêm một chút nữa.