Chương 1: Mở Đầu

Trần Vận đứng trong vô tận hư không, trước mắt hắn là hàng ngàn tên đệ tử của Hoa Vận Thần Tông đã đạt đến Kim Sinh Cảnh.

Hai tay Trần Vận ngưng tụ thần lực, phóng suất thần nguyên, hai đạo thần khí từ hư không bắt đầu tụ tập lại trên hai lòng bàn tay của hắn.

Sau đó, hai tay hắn ép lại một chỗ, một luồng sát ý phô thiên cái địa đánh về phía hàng ngàn tên đệ tử của Hoa Vận Thần Tông kia.

"Ầm!"

"Phốc! Phốc!..."

Phút chốc, từng đạo từng đạo huyết vụ bắn ra tung tóe, tức thời liền hóa thành một cơn mưa máu bay đầy trời.

Trần Vận thu hồi hai tay lại, thở dốc một cái, nhìn về phía trước...

Lúc này, một tên trưởng lão của Hoa Vận Thần Tông là Lâm Trấn Nhai từ trong tông môn bay ra, chỉ mặt Trần Vận lớn tiếng quát:

"Trần Vận! Ngươi gan bằng trời, dám giết hại đệ tử của Hoa Vận Thần Tông ta. Tông môn ta dù gì cũng là đệ nhất tông môn của La Nguyên Thần Giới này, mặc dù La Nguyên Thần Giới đứng sau Viên Nguyên Thần Giới, thế nhưng cũng là Thần giới được xếp thứ hai trong 10 thần giới của hư không vô tận này, vả lại tông chủ của ta dù gì cũng đã là Bất Toại Cảnh tầng 1, không ngờ ngươi lại dám tung hoành như thế!"

Trần Vận môi nhếch lên một cái, cười lạnh nói:

"Ta gan bằng trời? Ngươi có xem lại là ai gan bằng trời không? Hoa Vận Thần Tông các ngươi mặc dù biết Diêu nhi là đạo lữ của ta, các ngươi cũng biết ta là đệ nhất cường giả của La Nguyên Thần Giới này, thế nhưng tên nhị trưởng lão của các ngươi - La Tiêu Biên lại dám nhìn trộm nàng tắm, thấy hết toàn bộ cơ thể nàng, thậm chí nếu như không có ta xuất hiện thì lúc đó nàng đã bị hắn giở trò đồi bại rồi, ỷ đạt đến Hán Thần Cảnh thì hay lắm sao, dám đi vũ nhục đạo lữ của ta thì ta sẽ không tha cho đâu! Các ngươi chỉ vì ta giết hắn mà lại muốn truy giết ta, thế hỏi ai gan bằng trời đây?"

Sau khi nghe Trần Vận nói xong thì sắc mặt của Lâm Trấn Nhai lập tức biến đổi, nói: "Các hạ có vẻ hiểu lầm, thế nhưng tên nhị trưởng lão của Hoa Vận Thần Tông ta đã chết cách đây ba năm trước trong một lần thi hành nhiệm vụ rồi, làm sao lại dám giở trò với đạo lữ của ngài."

Lâm Trấn Nhai dĩ nhiên biết Diêu nhi là ai, đó là Triệu Vân Diêu, một cô gái dáng người xinh đẹp, khuôn mặt sắc sảo, đường cong quyến rũ, xứng đáng là đệ nhất mỹ nhân của toàn bộ Thần giới.

Trần Vận nghe xong ha hả cười nói: "Chết cách đây ba năm? Ngươi đang lừa ai thế? Ngươi xem, đây là ai?!"

Nói rồi, hai tay Trần Vận mở ra, một đạo ánh sáng mơ hồ xuất hiện, bên trong là hình ảnh Vân Diêu đang tắm rửa với nước da trắng như tuyết sương, cộng với những làn nước trên cơ thể nàng khiến nàng càng thêm động lòng người. Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một tên đàn ông mặt mày bậm trợn, hắn chạy lại chỗ Vân Diêu đang tắm, lôi nàng lên bờ, cả cơ thể nàng lồ lộ hiện ra, tên đó sau khi lôi nàng lên thì hai tay không ngừng táy máy bộ ngực của nàng, y phục trên người cũng dần dần cởi sạch, Vân Diêu trong lúc bị cưỡng hiếp thì liền la thất thanh kinh hoảng, cự long của tên kia sau khi hiện rõ thì trực tiếp hướng mật động Vân Diêu đâm tới, nhưng cự long chưa tới nơi thì liền bị một luồng ánh sáng cắt ngang trực tiếp cắt nát cự long, tiếp theo một thân ảnh liền xuất hiện chắn trước mặt Vân Diêu, đạo thân ảnh ấy là Trần Vận, tay Trần Vận khẽ vun một cái, đầu của tên kia liền rơi ngay xuống đất.

Lâm Trấn Nhai sau khi xem xong thì sắc mặt kịch biến, mặc dù ban nãy được xem Vân Diêu - đệ nhất mỹ nữ của Thần giới xích lõa toàn thân thế nhưng hắn không có tâm tình nào suy nghĩ việc này, vì người trong đoạn ban nãy là La Tiêu Biên, nhị trưởng lão của Hoa Vận Thần Tông, nhưng...hắn đã chết ba năm trước rồi, không, hắn thật không rõ sống chết, chỉ là ba năm trước trong một lần thực hiện nhiệm vụ thì mất tích mà thôi, mọi người không rõ là hắn có chết hay chưa.

"Chuyện này..." Lâm Trấn Nhai ấp úng đáp.

Trần Vận vẻ mặt lạnh lùng: "Sao? Ngươi không còn gì để nói đúng không?"

Lâm Trấn Nhai vội lắc đầu, giải thích: "Không..."

Bỗng nhiên, thanh âm Lâm Trấn Nhai còn chưa dứt thì bên cạnh hắn liền xuất hiện một người đàn ông tóc bạc, tuy già nhưng nét mặt kiên nghị, trông vô cùng oai nghiêm, lão chính là tông chủ của Hoa Vận Thần Tông - Hoa Tái Thiên, lão nói:

"Kì thật chúng tôi cũng không rõ La Tiêu Biên còn sống hay đã chết, vì cách đây ba năm, trong một lần thực hiện nhiệm vụ, hắn ta đột nhiên mất tích, nếu như hắn còn sống mà làm chuyện thương thiên hại lý như vậy thì Hoa Vận Thần Tông ta, sẽ không chứa chấp hắn nữa, còn về chuyện truy giết ngài, tông môn ta chưa từng nghĩ tới, vả lại còn không biết việc này, thì làm sao có thể đây?"

Thanh âm của Hoa Tái Thiên sau khi dừng lại thì liền khiến cho sắc mặt đang giận dữ của Trần Vận hòa hoãn lại một chút, hắn nói: "Thế nhưng, là Diêu nhi đã nói các ngươi đang truy sát ta, bỗng nhiên gặp nàng thì liền trực tiếp động thủ với nàng, khiến nàng bị thương, cũng may trên người nàng có một tấm Phá Không Phù mới may mắn có thể trốn thoát."

Trần Vận sau khi vừa mới hòa hoãn thì Triệu Vân Diêu từ đâu chạy đến, cả người be bét toàn máu, cấp tốc tiến lại phía hắn, thanh âm yếu ớt nói: "Trần... Trần... Vận, chàng... cứu thiếp... bọn chúng... muốn... giết thiếp."

Nói xong, cánh tay của nàng liền chỉ về phía hơn ngàn tên đệ tử của Hoa Vận Thần Tông.

Sắc mặt vừa hòa hoãn của Trần Vận liền lập tức trở nên tức giận, mạnh mẽ hỏi: "Là bọn Hoa Vận Thần Tông?"

Vân Diệu nhẹ gật đầu.

"Lũ khốn kiếp các ngươi!" Trần Vận hét lớn một tiếng, hai tay lại ngưng tụ thần nguyên, ba đóa dị hỏa mà hắn thu thập được suốt bao năm qua liền đồng thời khai triển.

Năng lượng của Thiên Viêm Địa Hỏa, đóa dị hỏa xếp thứ 12 trong bảng 200 đóa dị hỏa kết hợp với Băng Sinh Tử Hỏa, đóa dị hỏa xếp thứ 34 cùng với Khai Thiên Hỏa, đóa dị hỏa xếp thứ 4 hợp lại khiến cho thiên địa rung chuyển, thời không vặn vẹo.

"Thần Ma Hỏa Ấn!"

Lập tức, một đạo thủ ấn lòng bàn tay to lớn xuất hiện bên trên Hoa Vận Thần Tông, chúng mang theo một cỗ lực lượng cực nóng đập xuống.

"Bành!"

Tức khắc, toàn bộ kiến trúc của Hoa Vận Thần Tông cùng toàn bộ đệ tử, trưởng lão và cả trưởng môn của tông phái này trực tiếp hủy đi.

Thế nhưng, Đại Sát Trận cấp mười Thần trận được cải tạo qua hàng trăm đời tông chủ liền trực tiếp phản phệ lại Trần Vận, cộng thêm vừa nãy sử dụng "Thần Ma Hỏa Ấn" tiêu hoa gần hết thần nguyên khiến cho hắn liền bị trọng thương nặng nề.

Trần Vận vô lực ngã xuống trong lòng của Vân Diêu, nàng nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, thế nhưng,...

"Phốc!"

Một thanh phi kiếm từ phía sau của hắn đâm ra khỏi lòng ngực, xuyên qua tim hắn.

Trần Vận không tin nhìn Vân Diêu, hắn không ngờ người mình yêu thương nhất, hết lòng bảo vệ nàng, vì nàng mà đối đầu với Hoa Vận Thần Tông khiến mình bị trong thương nặng nề, vậy mà...nàng lại đâm hắn bằng một thanh cực phẩm thần khí.

Trần Vận do bị thương nặng nề cùng với bị đâm bởi một thanh cực phẩm thần khí nên ý thức dần dần mờ nhạt, chỉ nghe trong bóng tối mơ màng, tiếng Vân Diêu băng lãnh vang bên tai hắn:

"Trần Vận, tất cả do ngươi tự chuốc lấy, ngươi dám đối đầu với Ma Môn chúng ta, vì vậy mà Ma Môn phái ta theo bên cạnh ngươi, lấy lòng ngươi để có cơ hội...giết ngươi, còn nữa, cái tên trưởng lão nhìn ta tắm ấy, ha ha, đó là do một tên đệ tử của Ma Môn ta được tông chủ dịch dung cho đấy, không ngờ ngươi lại dễ dàng bị gạt như thế, ha ha ha ha..."

Ý thức Trần Vận dần mơ hồ, nhưng hắn vẫn nghe được một chút thanh âm mơ hồ của Vân Diêu...

"Trần Vận, ta xin lỗi, xin lỗi ngươi, ta chỉ có thể vì cha mẹ ta, ta... không thể để họ chết đi, ta... yêu ngươi..."

Thanh âm của Vân Diêu nhỏ dần, ý thức Trần Vận đã chìm sâu vào bóng tối, trong thâm tâm chỉ đang tự hỏi: "Vì sao? Vì sao nàng lại làm như vậy? Nếu vì cha mẹ nàng, ta vẫn có thể giúp nàng được mà! Tại saooooo?!"

...

Cấp độ tại Thần giới: Vận Thần Cảnh; Dục Đạo Cảnh; Chân Sinh Cảnh; Kim Sinh Cảnh; Biến Thần Cảnh; Hán Thần Cảnh; Trúc Thần Cảnh; Bất Toại Cảnh.