Chương 2: Trò chuyện

Thở dài, Vu Đồng cũng không cho là ông lão nói thật, chỉ là bản thân cảm thấy hy vọng tìm mẹ đã thất bại, hơn nữa nhìn ông lão này cũng đáng thương, hơn một trăm năm không có người nói chuyện nên mới ngồi xuống: - Được rồi!

Ông lão nghe hắn đồng ý chậm rãi xoay người lại, Vu Đông nhìn thấy gương mặt của hắn liền giật mình, nãy giờ nhìn phía sau Vu Đồng cho rằng đây là một ông lão nhưng giờ nhìn lại thì người này chỉ sấp sỉ tuổi của hắn. Khuôn mặt như ngọc, nét đẹp trai mang theo một loại khí thế oai hùng. Tuy hắn cũng được coi là đẹp trai nhưng so với người trước mặt thì thật không đáng để nhắc tới.

Vu Đông không có ý tứ cười cười nói: - Thật xin lỗi, ta không nghĩ ngươi còn trẻ tuổi như thế mà ta vừa rồi gọi ngươi là ông lão, xin hỏi người anh em xưng hô như thế nào?

Người nọ khẽ mỉm cười nói: - Ngươi gọi ta là ông lão cũng không sai, ta năm nay cũng đã hơn một trăm vạn tuổi rồi, còn về tên ngươi cứ gọi ta là Hoan Hỉ là được.

Nói xong người nọ đưa tay xoay người uốn éo vòng eo, từ một thân thể có vẻ hơi gù trong nháy mắt trở nên cao ngất: - Hơn một trăm năm chưa hề động đậy thật là thoải mái, đúng rồi chàng trai trẻ tên của cậu là gì?

Vu Đồng ngây ngẩn cả người, không phải đang khoác lác đấy chứ? Hơn 10 vạn tuổi? Con người từ loài vượn tiến hóa đến giờ mới trải qua bao nhiêu năm chứ?

Hoan Hỉ thấy Vu Đông có vẻ không tin, cười nói: - Cậu không cần phải nghĩ lung tung, trò chuyện một lát cậu sẽ tin lời ta nói mà thôi. Hay là trước hết nói cho ta nghe tên của cậu, và tại sao lại một lòng tìm đường chết trong khi thật nhiều người muốn sống lâu còn không được.

Vu Đồng tuy hơi hoài nghi nhưng vẫn trả lời Hoan Hì: - Cũng tốt, tên của ta là Vu Đồng, còn về tại sao muốn tìm cái chết thì phải nói đến thất bại cả đời của ta. - Sau đó, Vu Đồng kể lại chuyện của mình cho Hoan Hỉ nghe.

Hoan Hỉ nghe xong gật đầu: - Xem ra cậu là không có hứng thú đối với việc tìm người yêu à. Chuyện này ngược lại cùng ta có chút tương tự, chàng trai trẻ không biết có muốn nghe chuyện tình của ta hay không?

Vu Đồng gật đầu nói: - Mời nói!

Hoan Hỉ thở dài một tiếng, có chút hơi cuối đầu xuống rơi vào trầm tư, một lát sau một âm thanh vang lên: - Ta cùng với một số người đã tồn tại từ trước khi vũ trụ này được sinh ra , chúng ta mỗi người đều có lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được tụ lại cùng một chỗ thay đổi vũ trụ này, cùng nhau chung sống hòa bình. Nhưng về sau mọi người chậm rãi nổi lên một ít tranh chấp rồi dần dần thành lập từng liên minh nhỏ không ngừng xảy ra mâu thuẫn, mà những mâu thuẫn này ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, hơn mười vạn năm trước bọn họ đã xảy ra một cuộc chiến lớn, trận chiến ấy đã làm cho xã hội loài người thật vất vả xây dựng nên bị phả hủy không còn chút gì, lịch sử thế giới trở về con số không. Mà ta, vốn không muốn cùng bọn họ tranh chấp mà chỉ muốn sống hạnh phúc cùng với vợ con nên đã dẫn theo họ cùng với những người hầu rời xa chiến trường. Không nghĩ tới, về sau bọn họ càng đánh càng cảm giác lực lượng của mình suy yếu, họ lo sợ sau này mình suy yếu sẽ không đánh lại ta nên đem chiến trường chuyển đến phía ta. Vì bảo vệ cho gia đình ta không thể không đánh với bọn họ một trận, cuối cùng bản thân ta bị trọng thương lâm vào hôn mê sâu. Về sau những thần bộc nói cho ta biết, sau khi ta hôn mê, đám đại năng kia không phân thắng bại, đa số đều tan thành mây khỏi chỉ còn một số ít còn giữ lại một tia tàn hồn, mà sau này các ngươi gọi là thánh nhân. Mà ta thì hôn mê hơn mười vạn năm, những ái thê của ta vì muốn cứu ta tỉnh lại đều đã dâng ra toàn thân thần lực, một người tiếp một người đều tan thành mây khói rồi.

Nói đến đây, nước mắt hắn đã chảy đầy mặt: - Nhưng mà sao các nàng lại không biết là, đã không còn các nàng thì ta tỉnh lại còn ý nghĩa gì? Cho nên sau khi ta tỉnh lại trong một trăm năm này luôn suy nghĩ rằng có phải hay không nên biến mất trên đời này giống như các nàng.

Vu Đông có chút khiếp sợ, có chút đồng cảm mà cũng có chút không hiểu, liền hỏi: - Trong truyền thuyết, thánh nhân không phải đều là không có tình cảm sao,tại sao ngài lại có tình cảm phong phú như vậy? Còn có, ngài vì sao không tìm những thánh nhân kia báo thù, ngài thành ra như vậy không phải là do bọn họ gây ra hay sao?

Hoan Hỉ cười lạnh nói: - Những thánh nhân kia đương nhiên không có cảm tình, bọn họ chẳng qua chỉ là một trong số những phân thân của các đại năng kia mà thôi, phân thân thì làm sao có thể có cảm tình? Nhưng vạn vật trên thế gian đều có tình cảm của mình, từng cành cây ngọn cỏ đều giống như vậy. Về chuyện ngươi nói báo thù thì cũng đành thôi vậy, dù sao bọn họ dẫn đường cho con người một lần nữa phát triển cũng coi như có chút công lao. Hơn nữa, bản thể của bọn họ đã tan thành mây khỏi, ta cần gì phải hạ mình cùng những phân thân không có tình cảm kia so đo?