Chương 8: Nha hoàn

Edit: Namthienkhang Beta: Tiểu Tuyền Bốn hài tử, mặc dù không có bị đánh chết tại chỗ, nhưng ban đêm hôm đó đã chết hai người. Hai hài tử kia cũng lớn lên rất đẹp. Đoán chừng là Tống đại nương sai người ta hạ thủ, thời điểm đánh đại bản cũng không bị thương nặng. Ôn Uyển nhìn liền hiểu, là bởi vì đêm hôm đó Tống đại nương cầm thuốc trị thương đến, còn cho người sắc thuốc.

Đoán chừng Tống đại nương vẫn không nỡ bỏ qua hai người này. Dựa vào tướng mạo, là có thể bán được giá cao. Lần này cũng chỉ cho các nàng một bài học. Nhưng trong đó có một tiểu cô nương xinh đẹp nhất, lúc nàng dưỡng thương, người nào vào phòng của nàng, nàng liền mắng người đó. Không ai dám hầu hạ nàng.

Ôn Uyển ở chỗ này, vẫn luôn là sắm vai hài tử biết điều dịu hiền nghe lời, việc phân phó làm được tốt vô cùng. Không chỉ có làm xong chuyện phân phó, rảnh rỗi còn bận rộn làm những chuyện khác. Tống bà tử rất hài lòng thái độ hàng phục của Ôn Uyển, nếu mọi người đều như Ôn Uyển, nàng sẽ không bận tâm canh giữ như vậy, cho nên, bộ mặt đối với Ôn Uyển cũng hòa khí hơn. Luôn dùng Ôn Uyển để giáo dục những người khác. Tống bà tử đem Ôn Uyển kêu lên đi chiếu cố cô bé kia.

“Hừ, khá hơn nữa, nghe lời hơn nữa, biết điều hơn nữa, cũng là một người câm” cô gái xinh đẹp kia khinh thường Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển đi vào, thì ở trong sân phát ra tính cáu kỉnh.

Nhưng Ôn Uyển đã đem mình làm thành người điếc người mù. Nàng ta mắng nàng, Ôn Uyển tự thôi miên mình như không nghe thấy. Cô bé kia cuối cùng không có cách nào phát tác, chỉ đành phải oán hận nhìn Ôn Uyển, uy hiếp, đợi nàng khỏe lên, nhất định sẽ cho Ôn Uyển đẹp mắt.

Thấy Ôn Uyển vẫn không nói lời nào, thì quơ lấy một cái chén trên đầu giường ném tới. Nện đến Ôn Uyển mắt nổ đầy sao, cái trán bầm tím một cục lớn. Tống đại nương biết được, chẳng qua là hảo hảo an ủi nàng mấy câu, cầm thuốc cao cho nàng bôi, cũng không nói nàng không cần hầu hạ tiếp.

Ôn Uyển gặp phải tai bay vạ gió như vậy, nhưng nhìn bề ngoài vẫn không có chuyện gì. Thật ra thì Ôn Uyển rất muốn khóc, nhưng cũng biết mình không có quyền khóc. Mình tốt hơn sống tốt, kiên cường mà sống. Vì ba mẹ, vì Hoàng ma ma, mình nhất định phải sống tốt. Có khổ hơn nữa cũng phải sống.

Trong lúc dưỡng bệnh, Ôn Uyển vô cùng tỉ mỉ chiếu cố nàng. Nữ hài kia cũng không có sắc mặt tốt, đối với nàng không phải mắng thì cũng lạnh lùng giễu cợt, Ôn Uyển chỉ trầm mặc chịu đựng. Mấy ngày qua đi, cô bé một mình sống ở trong phòng có chút buồn bực, muốn Ôn Uyển nói chuyện với nàng, đáng tiếc Ôn Uyển là một người câm, cũng không muốn nói chuyện với nàng. Cô bé kia tự mình nói.

Cô bé tên là Thu Đồng, nàng là bị mẹ kế đem bán. Mẹ kế sinh đệ đệ, nói với cha nàng, trong nhà không có tiền nhàn rỗi để nuôi người, còn không bằng bán đi. Có tiền mua thêm hai mẫu đất. Cha nàng vừa nghe, cảm thấy có lý, liền để cho mẹ kế kéo nàng đem đi bán. Bán mười lượng bạc, làm cho mẹ kế cười đến nỗi không khép miệng lại được, mười lượng bạc, ở quê hương nhà nàng có thể mua hai mẫu ruộng nước thượng hạng.

Vừa nói nữ tử này liền khóc. Nếu mẹ nàng còn sống, nàng sẽ không bị bán, còn bị bán đi làm nha đầu cho người ta sai sử. Nghe nói những chủ nhân kia rất biến thái, động một chút là đánh người, động một tí làm cho người ta ban chết, còn không cho ăn cơm.

Ôn Uyển nghe, mới giật mình. Nhớ được nữ tử ở thời cổ đại không có địa vị. Ở nhà thuận theo cha, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, bản thân mình không có bất cứ quyền lợi gì. Dường như muốn tốt thì phải an phận. Ôn Uyển liền biết tương lai của mình là một mảnh bóng tối.

Cứ như vậy, lại qua rất nhiều ngày. Vết thương Thu Đồng đã gần khỏi. Tống đại nương chờ lấy tiền nên mới đối với Thu Đồng tốt như vậy. Chờ vết thương của Thu Đồng khỏi hẳn phải đi tìm người mua. Không đến hai ngày đã trở lại nói đã tìm xong người mua. Người mua này nhà rất có tiền, đối với người cũng tốt. Thu Đồng đi qua, chính là được ưa thích, còn có nha hoàn hầu hạ. Nói cách khác đi qua đó chính là hưởng phúc.

Tống bà tử nói đưa đi đến chỗ được ưa thích, còn có người hầu hạ, nghe vậy mấy hài tử bên cạnh vô cùng hâm mộ. Ôn Uyển biết, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, mặc dù Tống bà tử không phải là đại ác nhân gì, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt. Không nói đến trên đời này làm gì có chuyện tốt nhô ra thế, việc Thu Đồng bỏ trốn Tống đại nương cũng sẽ không dễ dàng tha cho như vậy đâu.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng bây giờ của Thu Đồng, suy đoán sau này lớn lên nhất định là mỹ nhân, nhất định là bị đưa đi chỗ địa phương đó, nhất định là cái nơi bẩn thỉu đó.

Ôn Uyển nhớ tới ngoại tổ mẫu mình là quý phi, mẹ là công chúa, phụ thân là mỹ nam tử nổi danh ở kinh đô. Nên Ôn Uyển lớn lên cũng không kém chỗ nào. May mà Bồ Tát phù hộ, không có kế thừa tướng mạo của phụ thân, lớn lên tuy không thể coi là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú. Bằng không đã bị xui xẻo. Ở chỗ này, không có dáng vẻ khuynh thành là điều may mắn.

Lời của Tống đại nương không có sai, người đã tới rồi, là một bà lão. Ánh mắt sắc bén kia có thể đem người hù chết. Ôn Uyển nhìn bà lão, đây không phải là lão phu nhân lần đầu tiên nàng thấy sao? Xem ra, thật đúng với suy đoán lúc trước của nàng.

“Ta muốn cho nàng theo cùng.” Thu Đồng hướng về phía người kia nói, bà lão kia có chút do dự. Nhưng bộ dạng Thu Đồng rất kiên quyết. Người kia bảo Ôn Uyển nói chuyện, Ôn Uyển lắc đầu.

“Hai lượng bạc.” Nhìn Ôn Uyển một cái liền biết nàng không nói chuyện được, lập tức nói giá trị tiền bạc con người.

Tống bà tử bà có chút không tình nguyện. Giá trị con người của Thu Đồng bán được năm mươi lượng bạc. Dựa theo cái bộ dạng này đi xuống, hai lượng bạc đã muốn Ôn Uyển, nàng cũng không tiện mở miệng phản bác. Dựa theo tình huống bình thường, Ôn Uyển mặc dù không nói chuyện, nhưng hơn ở chỗ có vẻ hiền dịu biết điều, bán cho nhà giàu người ta làm nha hoàn, giá trị con người ít nhất có thể bán được tám chín lượng bạc. Hiện tại chỉ có hai lượng bạc, nàng ta giảm quá nhiều đi.

Ôn Uyển nhìn thấy lắc đầu, ôm chân Tống đại nương, một bộ dạng đáng thương rất không nỡ. Tống đại nương thấy vậy lấy lại khí thế, lập tức nói có tình cảm cùng đứa bé này. Nàng cũng không nỡ bán, tính đặt ở bên cạnh nuôi.

Người nọ vốn nhìn Ôn Uyển, cũng không phải là rất muốn có được, lớn lên chỉ có thể coi là thanh tú, lại là một người câm điếc. Mua về còn phải hảo hảo nuôi, sau này cũng không có đóng góp gì, nhất định là sẽ lỗ vốn. Mới vừa rồi cũng chỉ là không muốn bắt bẻ trước mặt Thu Đồng, nên mới hỏi. Bây giờ, trong lòng nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Không biết điều, đúng là số mệnh làm nha hoàn chịu khổ.” Thu Đồng vốn nghĩ tình trong khoảng thời gian này Ôn Uyển dốc lòng chiếu cố đối với nàng, muốn mang theo để cùng mình đi hưởng phúc, không nghĩ tới Ôn Uyển lại không cho nàng mặt mũi. Lập tức tiến vào xe ngựa đi.

Ngày thứ hai, Tống đại nương mang bọn Ôn Uyển lên xe ngựa. Ở trên xe ngựa nghe nói, dường như là nói ở trong kinh thành có người muốn nha hoàn. Ôn Uyển trong lòng vừa nghĩ đến kinh thành, thì có chút kích động. Đây không phải là nơi nàng muốn đi sao.

Ngồi một ngày xe ngựa. Buổi tối hôm đó, đem bọn hắn dàn xếp ở một tiểu viện. Sau đó, mỗi ngày Tống đại nương liền dẫn một đoàn người đi ra cửa. Đi đến các chủ nhà muốn mua nha hoàn, bị chọn trúng, thì ở lại không trở về nữa . Không có bị chọn trúng thì về lại cái tiểu viện này. Đinh Hắc ở vòng thứ hai đã bị chọn lấy .

Ban đầu mọi người nhìn Ôn Uyển, cũng tương đối hài lòng. Nhưng vừa nghe là câm thì hoàn toàn không bằng lòng.

“Không được, đâu có thể mua một người câm, không thể nhận.” Người xem, tất cả đều là nói một câu như vậy. Ở nơi này của bọn buôn người nán lại hơn nửa tháng, ma ma chủ nhà chọn người, nhìn trúng Ôn Uyển dịu hiền. Nghe được là một người câm, thì nhíu chân mày, lắc đầu nói không được, lại tiếp tục chọn lấy người khác. Cứ như vậy, Ôn Uyển bị chọn lấy vứt qua, bỏ quên rồi lại chọn.

Ôn Uyển rất là bi phẫn, khụ, một câu sẽ nói không rõ a!

Ngày hôm đó, nói là đi cái gì Hầu phủ. Tống đại nương vốn cũng không muốn mang Ôn Uyển đi, nhìn bộ dạng hiền dịu của Ôn Uyển, thở dài một tiếng tự hiểu, nhưng đem nàng gọi lên.

Hơn nửa tháng này, giống như biến thành gia súc chọn tới chọn lui, tâm Ôn Uyển đều ở trạng thái lo lắng . Rõ là, đời trước không có làm cái chuyện gì xấu a! Tại sao mình lại luân lạc tới tình trạng như vậy rồi!

Ngày này lại cùng ngày thường giống nhau, vừa nghe đến Ôn Uyển là một người câm, chỉ lắc đầu nói không được.

“Nghe nói các ngươi muốn có nha hoàn, học thêu, bồi dưỡng người dạy thêu, đứa bé này mặc dù không có nói chuyện, nhưng rất cơ trí . Cũng biết điều nghe lời, bảo làm cái gì thì làm cái đó, còn làm rất tốt. Ma ma, làm người thêu thùa có thể nói chuyện hay không cũng đâu có sao. Ngươi hãy nhìn kỹ lại đi, đứa bé này, có khiếu tốt để học thêu, mua tuyệt đối sẽ không khiến cho các ngươi lỗ lả .” Tống đại nương vội nói .

Ma ma chọn người vừa nghe Tống đại nương nói lời này, có chút chần chờ. Một người khác đứng trước mặt ma ma này nói hai câu, ma ma chọn người nghe vào, rồi nhìn Ôn Uyển. Cầm lấy tay Ôn Uyển, trắng nõn nhẵn nhụi, cũng lấy làm kinh hãi.

“Ngươi tên là gì?” Ôn Uyển lắc đầu.

“Cha mẹ ngươi làm gì?….” Ôn Uyển vẫn lắc đầu, dù sao hỏi cái gì, Ôn Uyển cũng là lắc đầu. Trong mắt ma ma có chần chờ.

“Đứa nhỏ này cũng là số khổ , lúc tới nơi của ta, xanh xao vàng vọt, ngày thứ nhất đã ăn hai chén cơm lớn, nói là đói bụng hai ngày hai đêm chưa có cơm ăn. Cũng là ở nơi đó của ta, điều dưỡng lhơn ba tháng, mới nuôi được trắng trắng mềm mềm vừa đáng yêu như vậy. Bất quá mặc dù nàng không nhớ rõ cha mẹ là ai, nhưng thật sự rất nghe lời. Ma ma, ta bảo đảm ngươi mua tuyệt đối không hối hận.” Tống đại nương ở bên cạnh, giải thích cho việc đôi bàn tay của Ôn Uyển, vì sao lại trắng nõn.

Thật ra thì Ôn Uyển ở nơi đó của nàng, chỉ ở hơn tháng. Chỗ nào hơn ba tháng. Ma ma kia nghe lời này, mới yên lòng.

“Nhìn đôi tay này, cũng là có tay thêu thìa. Vương đại nương, dẫn đi.” Ma ma suy nghĩ một chút, nhìn Ôn Uyển từ đầu tới đuôi vẫn bình thản, gật đầu. Làm người thêu thùa, điều kiện chủ yếu chính là tâm trạng tốt, người nóng nảy, là không thể nào thêu cho ra sản phẩm thêu tốt .

Ôn Uyển bị một người mặc xiêm y vải thô màu xanh, chân mang một đôi giày vải xanh miệng tròn, mắc cá chân mang vớ màu trắng, dẫn tới trong viện cách vách .

Nơi đó đã có lúc trước là chỗ chọn lựa người. Nhìn một ít đoàn người, Ôn Uyển hiện tại coi là hợp cách. Nào biết đâu rằng, sau đó đám người được tập hợp đông đủ, còn để cho vào một cái phòng, Ôn Uyển từ trong khe cửa nhìn thấy có một đại nương năm sáu chục tuổi “Ma ma nói, người này hôi nách, không thể nhận.” Một câu nói, liền đem người nọ mang đi ra ngoài.

Mỗi cô nương đi vào cái liền đỏ mặt đi ra ngoài. Đến phiên Ôn Uyển lúc đi vào, người kia hỏi liền Ôn Uyển hai câu, Ôn Uyển lắc đầu, chỉ vào cổ họng.

“Làm sao mua người câm đi vào, ngươi mua người thế làm sao làm việc chứ?” bà bà uy nghiêm hỏi .

Ôn Uyển cũng không sợ, chẳng qua là cười làm động tác xe chỉ luồn kim .

“Nga, tuyển ngươi làm người thêu a. Vậy không cần kiểm tra, ngươi đi ra ngoài đi.” Ôn Uyển lúc đi ra, đã nghe thấy bà bà kia kêu người khác cỡi quần áo. Ôn Uyển sợ run cả người. Chỉ đã nghe nói cổ đại Tuyển Tú nữ mới cỡi quần áo, chưa nghe nói qua mua nha hoàn cũng phải cỡi quần áo. Nàng đây là tới nơi nào.