Chương 1351: Phiên ngoại: Mộng Tuyền (hạ)

Linh Đông điện hạ trải qua tầng tầng đau khổ, rốt cuộc thượng vị, được hoàng thượng thăng làm hoàng thái tôn.Mấy năm tranh đoạt rốt cuộc tạm thời đặt một dấu chấm lên bức tranh.

Tử Y nhận được tin này cảm thán: “Phu nhân, quận chúa là đế sư. Từ cổ chí kim là nữ đế sư đầu tiên.” Quận chúa là lão sư của hoàng thái tôn, nhưng không phải đế sư.Chỉ tiếc hiện tại quận chúa chỉ dạy mấy tôn tử của mình, những người khác đều không dạy.Không biết có bao nhiêu người muốn cho quận chúa giáo dục hài tử nhà mình.Đáng tiếc đều chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Mộng Tuyền nghe xong lời này cười nói: “Đế sư?” Đế sư có gì đặc biệt hơn người, trước kia cô cô còn là nhiếp chính quận chúa. Đế sư chẳng lẽ còn có thể tôn quý hơn nhiếp chính quận chúa sao?Không thể nào.

Linh Đông điện hạ thượng vị, nàng cũng vui vẻ.Linh Đông điện hạ được phong làm hoàng thái tôn, không có gì sai sót sẽ thành hoàng đế kế nhiệm. Chờ hoàng thái tôn trở thành hoàng đế, Phúc ca nhi đi theo làm tùy tùng như vậy phần công lao phò vua là không chạy thoát được. Đến lúc đó tước vị thật rơi xuống đầu đệ đệ.

Sau khi hoàng thái tôn được phong làm thái tử cũng không có nổi lên bước ngoặt lớn gì.Thứ nhất là hoàng đế đồng ý cho rằng thái tôn điện hạ có thể kế thừa vị trí của cha, dọn sạch chướng ngại cho thái tôn điện hạ, lót đường tốt rồi.Hai là cô cô vẫn ẩn tàng ở phía sau rốt cuộc đứng ra cho thấy thái độ ủng hộ hoàng thái tôn điện hạ.

Có hoàng đế ủng hộ, hơn nữa cô cô đã tỏ thái độ, các thế lực khác đã được quét sạch, không thì cũng thỏa hiệp.Không ai dám ra gây chuyện nữa.

Lúc này tiểu muội đến.Ý là hi vọng có thể cho trượng phu nàng một chức quan.Nàng nghe xong hiểu ý cười, muội phu này cũng là người thông minh, hiện tại thế cục đã định, giờ ra làm quan sẽ không có phiêu lưu.

Ý nàng rất rõ, quyên tiền thì có thể nhưng chức quan không tốt.Dù sao chỉ là công danh cử nhân, dù có quyên nhiều tiền cũng chỉ là quan thất phẩm hơn nữa vị trí cũng không được tốt.

Mộng Nam không xoi mói: “Nhị tỷ, có thể quyên một chức quan là được. Lão gia nói không cần là quan lớn gì, ở bên ngoài vài năm, làm gương cho con cháu.Sau đó cũng là nhà quan.” Danh tiếng êm tai, hơn nữa cũng rất tốt cho hôn sự của nữ nhi.

Mộng Tuyền lập tức nở nụ cười, tính muội muội có chút yếu đuối nhưng là một người thông minh. Giữa huynh đệ tỷ muội tất nhiên phải giúp đỡ nhưng phải xem có đáng giá giúp không.

Muội muội đi rồi, Tử Y khẽ nói: “Nếu đại cô nãi nãi cũng như tam cô nãi nãi thì thật tốt biết bao.” Đại cô nãi nãi luôn cảm thấy mình thua thiệt.Vốn mình tốt hơn mới đúng nhưng khôn ngờ cô nương nhà mình cũng không dễ dàng.

Mộng Tuyền cười khổ nói: “Đại tỷ nếu có thể tích phúc, cuộc sống khẳng định quá thông thuận. Sợ là sợ đại tỷ không tiếc phúc!” Đại biểu ca Tô Hàng hiện tại cũng đã vùng dậy, tuy khoa cử chậm hơn đại tỷ phu nhưng là trạng nguyên lang. Hơn nữa vùng lên rất nhanh, cũng theo chân thái tôn. Nếu không làm việc sai lầm, tiền độ đại biểu ca khẳng định cũng không hạn chế.Nếu đến lúc đó quá xa cách, sau đó trong lòng đại tỷ lại có oán hận, cuộc sống sao có thể thông thuận được.

Tử Y nghe phu nhân nhà mình ý tại ngôn ngoại: “Ý phu nhân là đại cô nãi nãi sau này còn oán hận ban đầu quận chúa không nên từ hôn?” Nếu là như vậy thì cũng thật quá khó hiểu. Mặc dù nói đại cô gia không có tiền đồ như biểu thiếu gia nhưng đại cô nãi nãi cũng sống cực kỳ thư sướng. Nghĩ coi hậu viện một mình ngài ấy độc đại.

Mộng Tuyền cúi đầu nói: “Mong rằng là ta nghĩ nhiều.” Mong rằng đại tỷ không nên có ý đồ gì với cô cô, nếu không tất cả sẽ hỏng.

Không lâu sau, Mộng Tuyền nhận được thư của đại tỷ. Ý trong thư là hy vọng có thể cùng nàng làm thân gia, muốn gả đại tỷ nhi nhà tỷ ấy cho Thành ca nhi.

Nàng xem xong thì cười khổ, không muốn gả đại tỷ nhi gả cho Thành ca nhi thì là Thiều ca nhi cũng được. Hiện tại đại hộ ở kinh thành cơ bản quan hệ ba đời đều không kết thân.Quốc công gia và thế tử gia ai cũng không đồng ý.

Nàng hồi âm cự tuyệt, sau đó bên đại tỷ không có tin tức.Nàng cũng bỏ chuyện này xuống.Cuộc sống trôi qua cũng không vì việc này mà không vui.

Sáu năm sau, hoàng đế băng hà, hoàng thái tôn thuận lợi đăng cơ làm đế, trở thành tân đế. Rất nhanh thánh chỉ hạ xuống, đệ đệ Phúc ca nhi kế tục tước vị, trở thành một vị Quốc Công gia mới. Hoàng đế còn muốn dùng phủ Quốc Công trước kia để ban thưởng.

Phúc ca nhi kích động nói với nàng: “Tỷ tỷ, đệ làm được rồi. Đệ đệ lấy lại tước vị của tổ tiên.”Hắn nỗ lực hơn hai mươi năm, nhiều lần sinh tử rốt cuộc lấy lại tước vị.

Nàng nghe xong ngổn ngang trăm mối. Đệ đệ vì ngày này mà đánh bạc cả tính mệnh, rốt cuộc đem lại tước vị về.

Khiến bọn họ không ngờ chính là cô cô vậy lại tới. Tân hoàng không chỉ do cô cô bồi dưỡng ra mà còn là cô cô nuôi lớn. Tân hoàng coi cô cô như mẫu thân, có thể nói hiện tại địa vị của cô cô càng tôn quý hơn trước đây.

Cô cô đứng ở cửa chính, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu bên trên. Cúi đầu nói: “Thoáng cái đã bốn mươi năm trôi qua.” Lần đầu tiên đến cái nhà này mình mới chỉ sáu tuổi.

Cô cô không đến chính sảnh mà trực tiếp đến Hành Phương các trước kia, đi một vòng quanh vườn. Vừa đi vừa nói chuyện với Hạ Ảnh bên người. Còn nói với nàng: “Trước đây ta ở chỗ này. Khi đó chuyện ta thích làm nhất mỗi ngày chính là ăn tối xong đi dạo quanh vườn. Buổi tối ở trong vườn ngắm sao.Thời gian như thoi đưa, chỉ chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy.”

Hạ Ảnh ở bên cạnh Ôn Uyển nghe nàng nói xong thì bĩu môi.Bây giờ nói chính là già rồi, bảo nàng về hưu lại không muốn.Nói không già, đang năm mươi tuổi làm như còn lúc tráng niên.Khiến Minh Cẩn mỗi ngày đều mặt ủ mày chau, mong nàng mau về hưu, sợ nàng mệt nhọc.

Mộng Tuyền biết lúc nhỏ cô cô ở Hành Phương các.Chỉ là sau này người Bình gia mâu thuẫn quá lớn nên dời ra ngoài. Đứa bé bảy tuổi đã dọn ra ngoài tự lập môn họ, trong kinh thành đến nay cũng chỉ có một cô cô mà thôi.

Cô cô ở trong vườn ngây người hơn nửa canh giờ, nói với bọn họ rất nhiều.Cô cô không ở lại dùng bữa, đi một vòng quanh vườn rồi về. Lúc về nói với Phúc ca nhi: “Cháu là một đứa bé có tiền đồ, có chí khí, so với ông nội cháu mạnh hơn nhiều. Sau này phải giáo dục con cháu đời sau cẩn thận, đây mới là căn bản.”

Phúc ca nhi vội gật đầu đáp ứng. Chờ cô cô đi rồi, Phúc ca nhi nói với nàng: “Lần này có thể thuận lợi lấy lại tước vị là do cô cô xuất lực.” Mặc dù không có cô cô hỗ trợ chính hắn cũng có thể lấy lại tước vị này nhưng thời gian sẽ lâu hơn.

Chúc mừng xong thì hồi phủ, nàng đi gặp mẹ chồng.Mẹ chồng nói với nàng hai câu rồi cho nàng về.Từ khi Hoa di nương từ thôn trang trở về, mẹ chồng triệt để mặc kệ chuyện trong phủ.Với chuyện Hoa di nương cũng chỉ nói là làm, không quản nhiều.

Không lâu sau đại tỷ hồi kinh.Lần này trở về chúc mừng đệ đệ lấy lại tước vị.Một chuyện khác, cũng là giải quyết việc hôn sự của mấy cô con gái.

Nàng có thể giúp tất nhiên sẽ giúp nhưng không thể giúp thì kiên quyết không giúp.Tỷ như đại tỷ muốn tiểu nữ gả cho tam điệt tử, chuyện này nàng quyết định không giúp.Nàng thật không hiểu ở bên ngoài lịch lãm vốn phải càng ngày càng tinh khôn thế nào hiện tại càng ngày càng khiến nàng không hiểu nổi thế này.Đệ đệ bây giờ là Quốc Công gia, hẳn là muốn tạo quan hệ tốt nhưng tạo quan hệ không nhất định phải là kết làm thân gia.

Tử Y khuyên bảo Mộng Tuyền không cần lo lắng, quản chuyện này: “Phu nhân, quản tốt tất nhiên là được, quản không không tốt, phu nhân lại bị oán hận. Phu nhân, ngài nghĩ quận chúa vì đại cô nãi nãi làm nhiều chuyện như vậy nhưng ngài ấy còn oán hận quận chúa bất công.”Vì chuyện đồ cưới, đại cô nãi nãi không biết có bao nhiêu không thoải mái ở đáy lòng.Thầm nói quận chúa bất công.Đã nhiều năm rồi.

Mộng Tuyền khẽ thở dài, nói như vậy nhưng là tỷ muội, nên giúp thì vẫn giúp.Nếu không rơi vào mắt người ngoài cũng quá không có tình người.

Cuối cùng nàng và Hạ thị đều vì một đôi trai gái của đại tỷ tìm một mối hôn sự, đều là môn đăng hậu đối, đối phương cũng không tệ.Đại tỷ miễn cưỡng cười thỏa mãn.

Nàng ở nhà mẹ đẻ nhìn đệ muội cố nén bất mãn, đáy lòng thầm thở dài.Đệ muội nguyện ý giúp đỡ, thứ nhất là không hi vọng đại tỷ thân càng thêm thân, thứ hai cũng là nể mặt nàng nên mới nguyện ý hỗ trợ.Đại tỷ cũng không biết, đệ đệ vì tỷ ấy oán giận cô cô suốt, vì tỷ ấy không có lòng biết ơn mà đã lạnh tâm với tỷ ấy.

Giải quyết chuyện cháu ngoại trai, cháu ngoại gái, nàng cũng bỏ xuống được một việc.Vừa về viện đã nghe người ta nói nhị cô nương không hài lòng những người được đề cử đến cáo trạng với thế tử gia.

Nhị cô nương là tiểu Hoa thị sinh.Năm đó tiểu Hoa thị bị đưa đến thôn trang, ở thôn trang ngây người ba năm. Nàng ta cũng có vận khí tốt, thời gian bị đưa đến thôn trang lại có thai. Mấy tháng sau sinh ra nhị cô nương.Lúc đó Quốc Công phu nhân cho người ôm nhị cô nương về, còn nàng ta thì vẫn ở thôn trang.

Lúc đó nàng nhìn thái độ lão phu nhân, cho rằng nữ nhân này phải ở thôn trang cả đời, chỉ là rốt cuộc nàng vẫn coi thường nữ nhân này. Nữ nhân này nhân cơ hội Hoa lão thái thái trước lúc lâm chung muốn gặp lại gây chuyện thị phi, không phải đưa đến thôn trang mà đưa qua am ni cô. Cả đời đừng nghĩ đến việc tiến vào cửa phủ Quốc Công.

Có thể là những lời mẹ chồng có tác dụng, sau khi về tiểu Hoa thị rất an phận. Tiểu Hoa thị lúc sinh nhị cô nương vì ở nông thôn, dinh dưỡng không đủ, lúc sinh lại bị khó sinh, không thể sinh nữa.

Mộng Tuyền cho rằng thời gian dài tiểu Hoa thị tuổi già sắc suy thế tử gia tự nhiên sẽ chán ghét mà vứt bỏ, không ngờ thế tử gia lại là người nhớ tình cũ, vậy mà không vì tiểu Hoa thị nhiều tuổi mà chán ghét, ngược lại so với trước kia càng yêu thích hơn. Càng yêu thương có thừa với nhị cô nương Hoa thị sinh. Nhưng có Quốc Công phu nhân tiểu Hoa thị không dám nháo lên chuyện gì nữa.

Nhưng sau đó tiểu Hoa thị là người không thể chịu được tịch mịch, không muốn mẹ con chia lìa, vì vậy muốn mẹ chồng đưa nữ nhi cho nàng ta nuôi.

Khi nàng nghe được tin này nhịn không được bật cười.Nếu nhị cô nương vẫn được nuôi bên người mẹ chồng sau này làm mai cũng cực tốt, nếu nuôi bên người tiểu Hoa thị có thể nghĩ ra được sẽ là kết quả gì.

Khi đó mẹ chồng muốn nàng dạy nhị cô nương, nhưng bị nàng cự tuyệt. Lúc đó đệ đệ vừa lên chức, bên nàng có hai đứa con trai, lại có cô cô làm chỗ dựa, căn cơ của nàng đã quá đủ, nàng không cần nhận việc nóng bỏng tay này. Cuối cùng mẹ chồng bất đắc dĩ tự mình nuôi dạy. Chỉ là phía dưới mẹ chồng có mấy tôn nữ con vợ cả, đều đặt bên người, cũng quá nửa là hạ nhân chiếu cố.

Tiểu Hoa thị về ầm ĩ như thế lão phu nhân cũng đưa nhị cô nương cho tiểu Hoa thị tự nuôi dạy.

Tiểu Hoa thị vốn là thứ xuất, nếu không vì được Hoa lão thái thái giáo dưỡng sau đó nảy sinh tình cảm với thế tử, tạo ra đoạn nghiệt duyên này.Nếu tiểu Hoa thị không nhập phủ Quốc Công, sợ là cũng không được gả vào nơi nhà cao cửa rộng.Để tiểu Hoa thị dạy, liền dạy ra người nhãn cao đê thủ (tiêu chuẩn yêu cầu thì cao nhưng năng lực thì thấp).

Không lâu sau, thế tử gia đến.Thương lượng việc hôn sự của nhị cô nương với nàng.Thân là mẹ cả, chuyện này quả thực là trách nhiệm của nàng.Nàng có thể ứng phó tìm mấy người môn đăng hộ đối với nhị cô nương.Lần này sở dĩ nháo lên cũng là vị nhị cô nương cho rằng những người nàng chọn đều là phế vật.

Nàng nghe thế tử gia nói chọn người khá hơn một chút không khỏi bật cười: “Thế tử gia, nhà tốt trong kinh thành chỗ nào không có. Nhưng cũng phải xứng đôi mới được.”Mắt cao hơn đỉnh, muốn gả vào nơi nhà cao cửa rộng.Nhưng không nghĩ đến thân phận địa vị của mình.Thứ xuất chỉ có thể gả cho thứ xuất của nhà tương xứng.Nếu muốn làm chính thê, chỉ có thể gả thấp.

Thế tử gia ngượng ngùng, cuối cùng vẫn khẩn cầu nàng dụng tâm tìm một mối hôn sự tốt.

Mộng Tuyền nghe xong không nhịn được cười nói: “Thế tử gia, nhị cô nương muốn gả vào phủ Thần Vũ, nói có cô cô làm mẹ chồng thì sẽ không bị khinh bỉ.” Đây cũng là hạ nhân cho nàng biết.Lúc đó nàng nghe xong đến châm chọc cũng lười. Phủ Thần Vũ hầu và phủ Văn Thành hầu có mười người con trai. Cho dù bên dưới tương lai có chín người không thể kế thừa tước vị nhưng vì gia quy trước hai chín tuổi không được nạp thiếp này trong mắt các phu nhân, nam nhân Bạch gia đều trở thành bánh trái thơm ngon.

Sắc mặt thế tử gia La Đại Hổ có chút khó coi.Nếu là đích nữ của hắn còn có thể, thứ xuất thì đừng mơ tưởng.Thứ xuất mà mơ tưởng đến đích tử hầu phủ, nếu để muội muội biết nhị cô nương mơ tưởng đến đích tử của nàng, sợ là đến hắn cũng bị giận.

Mộng Tuyền không muốn nói thêm lời thừa thãi gì với thế tử: “Nếu nàng không hài lòng với những nhà thiếp chọn thì để thế tử gia tốn tâm đi!” Để nàng ta chọn đi chọn lại, chọn đến lúc trở thành gái lỡ thì luôn đi, đến lúc đó tùy tiện chọn một hộ gả thấp là được.

Thế tử gia thấy thê tử không để ý chỉ có thể buồn bực. Hắn bực không phải thê tử, trừ với nhị nữ nhi, thê tử rất tận tâm với đại nữ nhi. Tìm cho đại nữ nhi một mối hôn sự rất tốt. Về phần tại sao lại đối xử với nhị nữ nhi không để tâm như thế, trong lòng hắn biết, thê tử vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, cho nên không muốn gặp nhị nữ nhi.

La Đại Hổ cũng không oán trách gì việc này. Thê tử đã rất rộng lượng, chí ít thê tử chỉ buông tay mặc kệ, không hạ độc thủ gì cả.

Mộng Tuyền không phải không muốn hạ độc thủ, chỉ là hạ độc thủ với một đứa bé, nàng không muốn tạo phần nghiệt này. Về phần tiểu Hoa thị dù sao cũng không thể sinh nữa, cứ để ở một chỗ là được. Đỡ vì tiểu Hoa thị mà phu thê trở mặt thành thù, đến lúc đó liên lụy nhi tử không nói, nhân sinh nhiều việc không như ý như vậy, nàng chỉ có thể để lòng mình rộng hơn.

Tiểu Hoa thị có lo lắng nhưng là lo trượng phu nóng lòng đi tìm càng không tốt. Lập tức khuyên không vội, nữ nhi cứ chậm rãi cũng không sao. Dù sao cũng mới mười bốn tuổi.

Lần này bỏ lỡ, đến năm mười lăm tuổi vẫn chưa định ra.Cuối cùng vẫn chưa chọn được người vừa ý thì Quốc Công gia qua đời.Giữ đạo hiếu ba năm, ba năm sau, nhị cô nương đã mười tám.

Cuối cùng nàng ta tự tìm một thanh niên trẻ tuổi.Sau khi tìm hiểu, là đích thứ tử của một quan viên thất phẩm.Môn hộ ngược lại xứng đôi.Quốc Công gia gả qua.Nàng nửa lời cũng không hỏi đến. Tùy con dâu thu xếp.

Nhị cô nương lại mặt, dáng vẻ e thẹn, đáng tiếc không đến ba tháng liền khóc lóc nỉ non nói mình ủy khuất đủ thứ.Mộng Tuyền đến mí mắt cũng không nhấc, cho người đưa nàng ta đến chỗ Hoa di nương.

Tử Y cười nói: “Cuộc sống sau này của nhị cô nương phải nếm trải đau khổ rồi.” Mẹ chồng và chị dâu đều lợi hại.Trượng phu là một bình hoa trông thì được nhưng không dùng được, Quốc Công gia còn muốn giúp đỡ nhưng không giúp được bao nhiêu. Không thể chỉ vì một nữ nhi mà mặc kệ những đứa con khác.

Mộng Tuyền lạnh nhạt nói: “Cả đời nữ nhân quan trọng nhất là phải sống thông minh. Sống mà không thông minh, thì phải tốt số.Có người che chở, cả đời không biết gì cũng sống tốt.Nếu không hiểu gì lại không có người che chở, chịu khổ, chịu tội cũng là đáng đời.” Mẹ nàng tuy không có chủ kiến, tính tình cũng mềm yếu vốn tưởng rằng sẽ bị người khi dễ nhưng mẹ lại là cô nương sống tốt nhất trong ba cô nương Tô gia. Cái này là do thái gia ái hộ (yêu thương bảo vệ), vì mẹ tìm một chỗ dựa vững chắc, có người che chở, cả đời không chịu khổ, chịu tội gì.

Tử Y nghe lời này nhỏ giọng nói: “Phu nhân, biểu thiếu gia đã là quan tòng tam phẩm. Mọi người đều nói, biểu thiếu gia đã có thể vào nội các.”Bản thân có tài hoa, có nhân duyên không tệ với chủ tử, cũng không phải không có khả năng.

Mộng Tuyền lắc đầu nói: “Chuyện tương lai, ai mà biết trước được!” Sợ là đại biểu ca chân trước vào nội các, đại tỷ quay về thực có lòng oán hận. Chỉ là chuyện ban đầu ai có thể biết đây.

Lòng bát quái của Tử Y nổi lên: “Lại nói cũng lạ. Biểu thiếu gia năm đó ở Tô phủ, vì một cô nương Tiết gia mà muốn sống muốn chết. Ra ngoài một chuyến dường như thay đổi thành người khác. Nếu ban đầu cũng như sau này thì cửa hôn sự cũng không cần lui.” Vấn đề là ai cũng không biết biểu thiếu gia sau này lại thay đổi tốt như vậy.

Mộng Tuyền nhìn Tử Y nói: “Chắc là chịu không ít khổ sở.” Nhớ tới lần đó mình nhìn thấy biểu ca, cả người đều như mất đi sinh cơ.Như là một cái xác không hồn, sau này không biết vì sao lại tỉnh lại nên mới được như ngày hôm nay.Nàng có thể khẳng định, khoảng thời gian đại biểu ca không ở kinh thành, nhất định không phải đi tìm thuốc cho ông, mà là chịu tội gì đó.Cho nên nói người trưởng thành đều phải trả giá thật lớn.Ai cũng không ngoại lệ.

Tử Y ngẫm lại cũng hiểu được.

Mộng Tuyền đang nói chuyện với Tử Y, người ngoài nói: “Phu nhân, thế tử phu nhân tới. Đang ở bên ngoài đó!”

Mộng Tuyền vừa nghe con dâu đến, cười cho tiến vào. Nhận tiểu kim tôn từ tay vú nuôi, mừng rỡ cười hớn hở.

Con dâu và Triệu thị cũng là bộ dáng tươi cười. Mẹ chồng nàng mặc dù không coi nàng như con gái ruột nhưng vô cùng hiểu rõ, không làm chuyện gì khiến nàng ngột ngạt, còn thường xuyên dạy trượng phu phải tôn trọng người vợ cả là nàng. Có thể có mẹ chồng tốt như vậy, cũng là số của nàng.Cho nên nàng cũng kính trọng từ nội tâm với mẹ chồng.

Tôn tử vuốt mặt nàng, nãi thanh nãi khí nói: “Tổ mẫu, bà cười gì vậy? Không phải vì thấy con mà tổ mẫu đặc biệt vui vẻ chứ? Sau này con mỗi ngày đều đến chỗ tổ mẫu, tổ mẫu mỗi ngày đều có thể thật vui vẻ.”

Mộng Tuyền cắn tôn tử mình một ngụm, cười vui vẻ nói: “Thực là một đứa bé ngoan.” Mộng Tuyền nhìn vẻ tươi cười trên mặt con dâu, cũng cười.