Ngạo Tuyết soi mình trong gương, vẫn khuôn mặt thanh tú, da dẻ trắng hồng chứ không xanh xao như trước lúc chết, có da có thịt, ừm hơi mũm mĩm một chút. Phải rồi, lúc này cô đang sống trong sự đùm bọc yêu thương của ba mẹ chứ đâu trải qua mưa nắng vất vả khiến thân thể suy kiệt. Có hơi buồn là 17 tuổi rồi mà trước sau như một, không có một chút gì gọi là lồi lõm. Không sao, cô còn nhiều thời gian, cứ từ từ tu bổ.
“Tiểu Tuyết, con có hẹn đi lên thị trấn với Tiểu Quyên sao còn chưa đi?” Tiếng mẹ gọi làm Ngạo Tuyết bừng tỉnh. Phải rồi trong quá khứ cô cùng với Hứa Quyên gần nhà là bạn thân, hôm nay hai người hẹn nhau lên thị trấn mua sắm.
“Dạ, con tới liền”
Ngạo Tuyết cùng Hứa Quyên lên thị trấn. Đời trước cô nhớ cùng Tiểu Quyên đi mua rất nhiều sách về đọc, bây giờ sống lại cô không muốn tiếp tục đọc sách nữa, cô không muốn mang kính cận nữa đâu a.
Ngạo Tuyết một đường kéo Tiểu Quyên tới cửa hang mỹ phẩm, phải đầu tư chăm sóc sắc đẹp, xung quanh anh có nhiều mỹ nữ như vậy cô không thể chịu thua kém nga. Còn phải tranh thủ lúc nghỉ hè đi học bơi, bơi sẽ giúp tăng chiều cao, nên phải mua đồ bơi nữa.
Tiểu Quyên mắt tròn mắt dẹt đi theo Ngạo Tuyết, không phải là hẹn đi mua sách sao? Cuối cùng tới trưa, với một đống đồ trên tay Ngạo Tuyết thỏa mãn cười híp mắt dẫn Tiểu Quyên đi ăn. Dã lâu rồi không ăn sủi cảo ở quán chú Dương, thật có chút hoài niệm a.
“Tiểu Tuyết, cậu không mua sách ngôn tình mới ra “Đỉnh cấp công tử” sao?” Nghẹn nữa ngày cuối cùng Tiểu Quyên lên tiếng hỏi.
Nhét một miệng đầy sủi cảo Ngạo Tuyết lắc đầu:
“Từ giờ mình không đọc sách nữa, mình không muốn thành 4 mắt như cậu nga”
“Cậu dám chê mình bốn mắt a? Chứ không phải lúc trước cậu không đọc sách là ăn cơm không ngon a?”
“Đơn giản là sở thích của mình tựu đã thay đổi a.”
“Cậu dường như biến thành người khác vậy!”
Ngạo Tuyết cười cười, vẫn là mình đây, nhưng sau những đau thương đã trải qua, bị cuộc sống dập cho tơi tả mình không còn tin vào màu hồng và những soái ca trong ngôn lù nữa. Chẳng phải vì tin mà vừa gặp hắn mình đã vội cho đó là soái ca của đời mình sao? Hoang đường hết sức.
“Ăn nhanh rồi về thôi.”
Tối đến, quây quần cùng ba mẹ và em trai bên mâm cơm, Ngạo Tuyết thấy cay cay khóe mắt. Đời trước vì lo học phí cho hắn mà cô đã để lỡ biết bao nhiêu kỳ nghỉ lễ để sum họp bên gia đình, bữa cơm đơn giản như vậy đời này cô sẽ hết sức quý trọng. Nhìn khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của em trai, Ngạo Tuyết thầm hứa “Cục cưng của chị, đời này chị sẽ không để cưng lầm đường lạc lối nữa đâu”.
Đời trước cô mải mê theo đuổi hạnh phúc xa với của mình mà bỏ bê gia đình, không quan tâm tới đứa em trai duy nhất này, khiến hắn sa vào ăn chơi đàng điếm, đánh nhau bỏ học.
Nhưng người em đó khi biết cô bị phụ bạc thì không nói không rằng mà tìm gặp Lâm Thiên đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết. Lúc cô bị gia đình anh hắt hủi em cô cũng không ngại vì cô mà ra mặt lý luận. Tình cảm đó tới lúc chết cũng khiến cô ray rứt. Đời này cô nhất định sẽ giúp hắn (em cô) thực hiện ước muốn trở thành một luật sư danh tiếng.
“Tiểu Tuyết, chị không ăn sao? Không ăn thì cho em miếng thịt kia đi?”
Giọng nói non nớt của Tiểu Phàm kéo cô lại với thực tại. cô cưng chiều nhìn em
“Ừ chị cho cưng đấy, ăn đi, nhìn cưng ú nu như thế sắp thành heo rồi đấy”
Đôi mắt Tiểu Phàm rưng rưng nhìn cô. Chị Tuyết lại ức hiếp cậu rồi, cậu đáng yêu như vậy mà so sánh cậu với con heo hôi hám trong chuồng. Cậu có chỗ nào hôi giống heo đâu, cả người thơm phức đây này.
Ngạo Tuyết bật cười béo má Tiểu Phàm
“Chị đùa thôi, cưng ăn đi”
Khung cảnh ấm áp của hai con làm ba mẹ Ngạo vui lây.
Cứ thế Ngạo Tuyết bình bình yên yên vượt qua năm cuối cao trung. Sau những tích cực của cô từ chạy bộ, bơi lội, đi xe đạp… cộng với ăn uống đều đặn, chiều cao bây giờ của Tiểu Tuyết cũng khiến nhiều người ngưỡng mộ, 1m75, có nằm mơ cũng không thể tin.
Thân thể theo đó cũng nảy nở hơn, chỗ cần lồi sẽ lồi, cần lỏm có lỏm. So với đời trước đã là tiểu mỹ nữ. Ngạo Tuyết ngắm mình trong gương cười không khép được miệng.
Vấn đề trọng đại bây giờ là lựa chọn trường đại học. Đời trước cô học kinh tế đại học Vũ Hán, sức học bình thường vì mải làm thêm , ra trường nhờ quan hệ của họ hàng mà cô xin được việc làm thu nhập tạm ổn.
Vì thế khi gặp anh, Lăng tổng tài của tập đoàn Lăng thị cô không chiếm được cảm tình của Lăng gia. Nhan sắc bình thường, tài năng chẳng có, tài sản cũng không luôn, làm sao cô có thể xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia.
Đời này cho dù cô dốc toàn lực để học tập và kiếm việc làm tốt đi chăng nữa thì cũng không thể sánh vai cùng anh, khi bên cạnh anh còn có vị hôn thê là đại tiểu thư của tập đoàn Diêu thị. Muốn sánh vai cùng anh trên thương trường là chuyện không tưởng. Chỉ có thể dấn thân vào chính trị mới có thể xứng với anh.
Tại sao Ngạo tuyết lại có suy nghĩ này? Bởi vì ba cô tuy là người làm nông, nhưng bác cô lại xuất thân quân nhân là thượng tướng quân đội. Việc làm đời trước của cô đều do bác an bày. Sống lại, cô đã sớm có quyết tâm theo nghiệp quân nhân nên mới cố sống cố chết rèn luyện thân thể. Mười năm nữa khi gặp lại anh cô sẽ phấn đấu có địa vị trong quân đội, chỉ có thế cô mới có thể đường hoàng bước chân vào Lăng gia.
Đem suy nghĩ muốn đầu quân của mình nói ra khiến ba Ngạo một phen kinh ngạc. Con gái ông chưa từng chịu qua vất vả bây giờ cương quyết muốn đầu quân, nếu là Ngạo Phàm thì ông sẽ nhanh chóng đồng ý. Nhưng đằng này, Ngạo tuyết, một nữ nhân…
Trong quân đội có bao nhiêu vất vả làm sao tiểu Tuyết của ông có thể chịu đựng được. Sự kiên quyết của Tiểu Tuyết không thể lay chuyển được ba Ngạo. Ông không đồng ý cho con gái ông đi chịu khổ.
Cực chẳng đã Ngạo Tuyết đành gọi điện cầu cứu bác Ngạo. Thấy quyết tâm nối nghiệp mình của cháu gái Ngạo Thượng tướng hết sức vui mừng. Con trai và con gái của ông không có đứa nào nên thân, đứa theo học âm nhạc, đứa học kinh doanh, không đứa nào chịu nối nghiệp cha hết.
Nên tựu vừa nghe quyết định của Ngạo Tuyết, Ngạo Tề mừng hơn bắt được vàng. Vội nghỉ phép về quê làm công tác tư tưởng cho ba mẹ Ngạo. Cuối cùng dưới sự bảo đảm của bác Ngạo Tề, Ngạo Tuyết nhận được sự đồng ý của ba mẹ, vui vẻ đầu quân.
Trước khi đi cô đung đưa nắm đấm đe Tiểu Phàm
“ Tiểu Phàm e phải lấy chị làm gương mà học cho tốt vào, học hành lớ ngớ chị tống mày nhập ngũ.”
Dưới sự uy hiếp trắng trợn của bà chị, Tiểu phàm xanh mặt hứa hẹn đủ kiểu sẽ học thật tốt, cậu không muốn nhập ngũ đâu. Ở đó có gì hay ho mà Tiểu tuyết cứ đòi vào chứ. Cậu tốt nhất nên yên phận để làm đại luật sự của cậu thôi.
Bác Ngạo Tề năm nay 45 tuổi là Tư lệnh đại quân khu Tế Nam, dưới sự sắp xếp của bác, Ngạo Tuyết nhanh chóng nhập học tại Đại học Quốc phòng Trung Quốc. Trước khi nhập học cô còn phải làm một việc vì tương lai ba mẹ và người em trai Tiểu Phàm.
Đời trước tuy không thật xuất sắc nhưng đối với thị trường bất động sản và chứng khoán Ngạo Tuyết có nghiên cứu qua. Nếu như cô nhớ không nhầm thì thành phố có dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp tại Giang Ngạn quê hương cô, công ty xây dựng thuộc tập đoàn Lăng thị.
Lăng thị, Lăng Hạo, cái tên cô luôn tâm niệm. Dự án đề ra đẩy giá nhà đất tại Giang Ngạn lên cao đỉnh điểm, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại bỏ qua khiến thị trường bất động sản một phen điêu đứng.
Phải làm sao để ba mẹ Ngạo bán toàn bộ bất động sản hiện có vào thời điểm đó để chuyển tới thành phố Vũ Hán sống? Ngạo Tuyết suy nghĩ nhiều ngày vẫn không thể tìm được lý do thuyết phục.
“Tiểu Tuyết sắp tới ngày nhập học rồi, con có gì còn lo lắng sao ba thấy con cứ đăm chiêu rồi thở vắn than dài thế hử? Nếu thấy sợ thì bây giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy.”
Ngạo Tuyết kinh hoảng xua tay
“Ba ba con không đổi ý đâu. Quyết tâm của con vững như bàn thạch. Chỉ là…”
Ba Ngạo mỉm cười hòa ái xoa đầu con gái yêu:
“Có việc gì thì cứ nói ba ba nghe.”
“Con đi rồi lo lắng ba mẹ và Tiểu Phàm…” Nhắc tới Tiểu Phàm chút ý tưởng lóe sang trong đầu Ngạo Tuyết “Phải rồi dùng Ngạo Phàm làm lý do.”
“Ba ba, Tiểu Phàm có nguyện vọng trở thành đại luật sư, mà điều kiện học tập ở Giang Ngạn không bằng ở thành phố, hay nhà chúng ta chuyển tới thành phố sống nga.”
Ba Ngạo nhạc nhiên nhìn con gái, dạo gần đây nó có những ý tưởng vượt ngoài tầm kiểm soát của ông. Lên thành phố sống? Một đời ông chỉ biết làm nông, lên thành phố làm gì để sinh sống đây. Nhưng Tiểu Tuyết nói cũng có lý, vì tương lai Tiểu Phàm thì không thể sống mãi ở nông thôn được.
Liếc thấy sự do dự trong mắt ba ba, Ngạo Tuyết châm thêm lửa
“Lúc con lên thị trấn thấy người ta bàn luận sắp tới sẽ có công trình gì đó xây dựng giá đất sẽ lên cao, lúc đó chúng ta bán đất kiếm thật nhiều tiền lên thành phố mua nhà, ba ba có thể mua chiếc xe tải nhỏ để chở rau quả từ nông thôn lên thành phố bán. Người thành phố rất thích ăn rau quả sạch từ nông thôn a. còn có thể mở một cửa hàng hoa quả cho mẹ bán…”
Ngạo Tuyết nói hết một hơi những suy nghĩ trong đầu. Thậm chí nên mua nhà ở đâu trong thành phố cô cũng đã sớm suy nghĩ tới. Đó là khu nhà gần nơi cô ở trọ ở đời trước, giá bây giờ chắc đang rất rẻ nhưng nhiều năm sau khi một con đường lớn được mở chạy ngang qua thì giá như trên trời.
“Ba ba vì tương lai của trụ cột duy nhất của nhà chúng ta sau này ba ba phải quyết tâm thay đổi cuộc sống hiện tại.”
“Để ba ba suy nghĩ lại, còn phải bàn bạc với mẹ con nữa…”
Ngạo Tuyết cười híp mắt, cô biết ba cô đã dao động còn về phần mẹ, bà luôn nghe theo ba. Tương lai tươi sáng của cả nhà hiện ra trước mắt khiến Ngạo Tuyết thực vui vẻ. Thời gian ở nhà không còn nhiều cô phải tận lực tận hưởng.