Chương 48: Sóng Ngầm

“Sao mà máu chó quá vậy!” Lăng Tây Thành nghĩ Lê Huyền đơn giản là đang nói chuyện trong tiểu thuyết, Lê Mặc cư nhiên không phải là con ruột của Lê gia. Nhưng không phải vì thế mà giải thích được vì sao Lê Tử Du hận Lê gia và Lê Mặc.

“Sở dĩ chuyện của Lê Tử Du lúc trước, thái độ của ba tôi cậu cũng biết rồi đó.” Lê Huyền do dự một chút, vẫn không muốn đem chuyện cha mình muốn bỏ Lê Mặc truyền ra ngoài, tuy Lăng Tây Thành rất đáng tin cậy nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Lăng Tây Thành gật đầu, cuối cùng anh cũng minh bạch chuyện này, nó trái với những gì anh nghĩ. Nhưng anh vẫn không nghĩ ra, đúng là Lê thúc vì thẹn với Lê Tử Du nên mới dung túng y, chuyện kê đơn lần trước ông còn chưa sáng mắt ra sao? Lẽ nào ông không ngại Lê Tử Du không chỉ muốn tính mạng của Lê Mặc thậm chí còn bao gồm cả ông nữa sao? “Chuyện thuốc thang của Lê thúc rốt cuộc xử lí thế nào?”

“Không giải quyết gì cả. Trực tiếp đem sự tình đè xuống.” Lê Huyền cũng biết điểm này rất kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh chẳng mấy trong sáng giữa ba mình và mẹ nuôi của Lê Tử Du, không khỏi nghĩ đến một khả năng: “Tây Thành, có khi nào Lê Tử Du chính là con của ba tôi không?”

“Chuyện này…” Nhớ tới kết quả giám định đời trước, Lăng Tây Thành cũng không biết nói như thế nào, nhìn sắc mặt của Lê Huyền, Lăng Tây Thành hỏi sang chuyện khác: “Cậu dự định sẽ tá túc ở nhà tôi sao?”

“Đúng vậy, kẻ bỏ nhà đi chỉ có thể cầu chứa chấp.” Lê Huyền nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả nói. Lúc ra đi anh không có ý định trở lại. Từ sau khi Lê Mặc và Lăng Tây Thành kết hôn, anh thấy dường như trong nhà ai cũng bình thường, mỗi ngày đối mặt với kẻ giả vờ nhu thuận – Lê Tử Du, người cha làm bộ tình thâm ý nặng với vợ quá cố, còn cả người hầu trong nhà chưa bao giờ nói chuyện, Lê Huyền dường như cảm thấy cho đến nay mình có thể bảo trì một tâm tình thoải mái thật không dễ dàng gì, nếu bây giờ có cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không quay lại cái nhà đó.

“… Cậu sao không đi qua nhà Tử Uyên mà ở?” Hiểu được ý tứ hàm xúc trong lời nói của Lê Huyền, trong giọng nói của Lăng Tây Thành không khỏi dẫn theo vài phần ghét bỏ, anh ghét nhất là người “thừa nước đục thả câu”.

Nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Lăng Tây Thành, Lê Huyền rất phiền muộn, không phải hảo huynh đệ vào loại thời điểm này sẽ ôm lấy nhau sảng khoái nói, tất cả đã có tôi lo sao? Sao lại có cái giọng ghét bỏ đó? Nghĩ vậy, Lê Huyền cũng không nhịn được “chọt” lại Lăng Tây Thành: “Tôi lo lắng cậu không đáng tin cậy, nên đến để xem gần đây cậu chiếu cố Mặc Mặc thế nào.”

“…” Lăng Tây Thành bị một câu này của Lê Huyền khiến cho nghẹn họng, nhưng mà Lê Huyền nói không sai, hiện tại có người muốn đối phó với Mặc Mặc, bản thân mình cũng không có khả năng 24/24 đều đi theo bên người Mặc Mặc, sẽ có lúc sơ sót, Lê Huyền ở nhưng thật ra yên tâm rất nhiều: “Chuyện Lê thị cậu định thế nào? Tôi nhớ Lê gia cũng do cậu quản lý, có nắm chắc không?”

“Sáu tầng đó, nhưng chủ yếu quản một cái. Cùng lắm thì kệ, tới nhờ cậy cậu, ở đâu cũng vậy chỉ cần có cơm ăn là được. Cho dù Lê Mặc không có quan hệ ruột thịt với tôi cũng không quan trọng, em ấy vẫn là đệ đệ ruột của tôi, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn ẻm gặp chuyện không may? Được rồi, tên Quan Nhĩ Viễn kia chắc chắn là Trịnh Viễn, là người nhà của mẹ ruột Lê Tử Du, hôm qua tôi cũng mới nghe ba tôi nói, nhưng hắn ta cũng thật to gan, dám lấy cái tên đơn giản như thế ý là xem chúng ta ngu ngốc mà đùa giỡn.”

“Đừng nói nữa, hôm nay trở về tôi có bảo Văn Lý đi thăm dò căn nguyên bên trong của chuyện này, căn bản không nhìn ra nơi đó có gì không thích hợp. Gần đây thật sự không làm được cái gì ra hồn, một hai người đều chẳng thu hoạch được gì cả, hết lần này tới lần khác thể diện bị mất sạch.” Nhắc tới chuyện này Lăng Tây Thành cũng có chút nhụt chí, nếu không tra được, anh cũng chỉ có thể đi tìm Mục Chiêu Hòa. Ngẫm lại tính tình thích làm theo ý mình của cậu này, Lăng Tây Thành liền đau đầu, anh thật sự không muốn tiếp xúc cùng Mục Chiêu Hòa.

Hai người nói chuyện xong, cùng đi xuống lầu, Lê Mặc đang nấu cơm ở nhà bếp. Lăng Tây Thành tiến tới ôm Lê Mặc từ phía sau, lòng có chút luyến tiếc. Mặc Mặc của anh, rõ ràng tốt như vậy, lại bị người trong nhà khi dễ.

“Anh nói xong rồi à?” Lê Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, động tác trên tay cũng không dừng lại.

“Ừ, A Huyền sẽ ở nhà chúng ta hai ngày.” Lăng Tây Thành khẽ hôn một cái lên gò má Lê Mặc, đánh trống lảng trả lời, hiểu ý Lê Huyền, Mặc Mặc không nên biết thân thế thật của mình. Bây giờ nói cho cậu biết, ngoại trừ khiến cho Lê Mặc phiền não ra thì không có ích lợi gì. Không bằng cứ chờ sau khi mọi việc xong xuôi hẵng nói cho em ấy biết, lúc đó cũng tương đối ổn, nếu Lê Mặc muốn tìn cha mẹ ruột, mình cũng có thời gian giúp đỡ em ấy, lúc này nên lùi một bước, xử lý chuyện của Trịnh gia quan trọng hơn.

Lê Mặc không suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Sao vậy anh? Anh em và ba cãi nhau à?”

“Ai biết đâu, cậu ấy chưa nói, đại khái là anh hai em có bệnh đừng nên chạm vào, đừng để ý đến cậu ta!” Nghĩ đến việc sau này Lê Huyền đều phải ở lại nhà mình, Lăng Tây Thành ít nhiều còn có chút phiền muộn. Lê Mặc da mặt mỏng, trong nhà có thêm người ngoài, mình không thể giống trước đây thời khắc nào cũng dính lấy Lê Mặc.

Lê Mặc cười cười, cậu biết Lăng Tây Thành và Lê Huyền không ưa nhau, bất đắc dĩ nói một câu: “Anh thật là! Một ngày không cùng anh hai em phân cao thấp không được sao.”

Cơm chín, ba người Lăng Tây Thành ngồi trước bàn ăn, Lê Huyền và Lăng Tây Thành đều cố ý tránh nói đến chuyện xảy ra ban ngày, nhưng đang lúc dời đi trọng tâm câu chuyện, tâm tình của Lê Mặc cũng nhờ bầu không khí này mà trầm tĩnh lại. Đột nhiên, điện thoại di động của Lăng Tây Thành vang lên, vừa nhìn thấy là số của Văn Lý: “Alo, có chuyện gì?”

Thanh âm của Văn Lý nghe có chút sốt ruột: “Học trưởng, thi thể của Lê Tử Du biến mất rồi! Cảnh sát mới điện nói với em, buổi chiều không phải các anh đi tới sở cảnh sát sao? Người phụ trách phòng pháp y còn nói, cho đến khi các anh đi, thi thể vẫn còn ở đó nhưng đến khi bọn họ tan việc đến kiểm tra theo thông lệ lại phát hiện không thấy thi thể đâu!”

“Ừ, anh đã biết. Em xem cảnh sát bên kia điều tra thế nào.” Phản ứng của Lăng Tây Thành rất bình tĩnh, lúc ở thư phòng Lê Huyền đã nói với anh tin tức có khả năng Lê Tử Du không chết, bây giờ nhận thêm điện thoại từ Văn Lý nhưng thực sự cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.

“Học trưởng, anh có manh mối gì à?” Nghe Lăng Tây Thành phản ứng khá bình tĩnh, lòng Văn Lý thả lỏng không ít.

“Chờ ngày mai sau khi vào sở rồi tính.”

“Vâng, được.”

Cúp điện thoại của Văn Lý, Lăng Tây Thành tiếp tục ăn.

“Xảy ra chuyện gì à?” Lê Mặc ân cần hỏi một câu.

“Ừ, thi thể Lê Tử Du biến mất.” Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lê Mặc, Lăng Tây Thành cười nhu nhu tóc cậu trấn an nói: “Không có việc gì, ăn cơm trước đi, tất cả đã có anh lo rồi.”

Mà giờ khắc này, trong một nhà trọ nhỏ ở S thị, một nam nhân mặt quấn đầy băng vải ngồi trên ghế salon hung hăng trừng mắt nhìn ảnh chụp của Lăng Tây Thành trong tạp chí, âm ngoan nói: “Lăng Tây Thành, Lê Mặc, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi mày!”

Đêm khuya, tại nhà Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa nhẹ bước từ phòng Mạc Tử Uyên đi ra, không tiếng mở cửa chính, ngoài cửa là một nam nhân chờ đã lâu đưa tư liệu cho cậu.

Mục Chiêu Hòa liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Lê lão đầu quả thực hào phóng mà, vì quyền lợi lão có thể từ bỏ chính con trai của mình.”

“Thiếu gia, vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo? Vẫn tiếp tục điều tra sao?”

“Điều tra!” Mục Chiêu Hòa do dự một chút, sau đó phân phó: “Thuận tiện tìm người theo dõi Lê Huyền, đừng rời mắt khỏi hắn.”

“Được, nhưng thiếu gia, thời gian ngắn thì không vấn đề, thời gian dài sợ rằng sẽ bị phát hiện… Mấy ngày nay bên Lăng gia đã tìm người điều tra Trịnh gia, nếu không cân nhắc kỹ sợ sẽ bức dây động rừng.”

“Ừm…” Mục Chiêu Hòa trầm ngâm một chút: “Vậy tư liệu về Nhật Bản thế nào?”

“Là thật.”

“Vậy nghĩ biện pháp tiết lộ cho Văn Lý, Lăng Tây Thành không phải nhờ người này đi điều tra Nhật Bản sao? Lúc trước tôi đã nhắc nhở anh ta về chuyện của Trịnh gia, chỉ cần anh ta không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ nắm được Nhật Bản này là của Trịnh gia. Hiện tại phải bảo vệ tính mạng của Lê Huyền, còn lại để xem Lăng Tây Thành có thủ đoạn gì!” Đã lâu rồi cậu không để ý chuyện ở B thị, nếu không phải vì Mạc Tử Uyên, Mục Chiêu Hòa cũng chẳng muốn nhúng tay vào. Ngáp một cái, Mục Chiêu Hòa miễn cưỡng hỏi: “Còn chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi ngủ tiếp.”

“Có, lão gia hỏi ngài bao giờ quay lại?”

“Nói với lão già đó, chờ tôi đem vợ về.”

“Ách… Như vậy không tốt lắm đâu! Phu nhân rất lo lắng cho an toàn của ngài.”

“Có gì không tốt? Lão già không phải bảo tôi phải mang vợ về nhà sao? Để đáp ứng nhu cầu của ổng, tôi đang nỗ lực đây!”

“Ách… Thiếu gia, việc ấy…” Người đàn ông muốn nói lại thôi nhìn một chút phía sau Mục Chiêu Hòa.

“Ngươi đây là đang diễn cái gì?” Mục Chiêu Hòa mặt nhăn mày nhíu: “Có chuyện cứ nói, có rắm cứ phóng. Đừng có như đàn bà, thiếu gia tôi chán ngấy vụ này rồi!”

Mục Chiêu Hòa vừa dứt lời, bên tai cậu liền vang lên một tiếng nói mang theo than vãn ôn nhu: “Trẻ con không được ăn nói thô tục, còn nữa cậu nói ai là vợ, hửm?”

“Ách… Nghe được phía sau truyền tới thanh âm quen thuộc, sắc mặt của Mục Chiêu hơi thay đổi một tý: “A! Tử Uyên ca, không phải anh đang ngủ sao?”

“Vấn đề này không quan trọng.” Mạc Tử Uyên chỉ chỉ người ngoài cửa: “Không giới thiệu một chút à? Vào nhà đi!” Lúc trước Mục Chiêu Hòa nói với anh không nên dính vào chuyện của Lê gia, Mạc Tử Uyên tự suy đoán có phải cậu ta biết gì hay không, nhưng lại nghĩ tiểu hài tử này mỗi ngày đều chung một chỗ với mình, cũng không thấy tiếp xúc với ai, anh cũng bỏ đi suy đoán này. Nếu hôm nay anh không đúng lúc phát hiện Mục Chiêu Hòa không ở cạnh mình đi ra ngoài, thật sự sẽ không thấy Mục Chiêu Hòa có liên hệ với thuộc hạ của mình: “Nói một chút xem, chuyện gì xảy ra?”

“Đây là Dương Hạ, là tâm phúc của em. Hôm nay đem tư liệu đến cho em.” Thấy Mạc Tử Uyên không tức giận, Mục Chiêu Hòa cũng yên tâm, đem đông tây trong tay giao cho Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên ca, anh xem rồi đừng ngạc nhiên nhé, Lê gia lún sâu lắm rồi.”

Mạc Tử Uyên nhận lấy đống tư liệu nhìn một chút rồi chọn chọn mi: “Cậu có chắc là cậu điều tra đúng không vậy.”

“Đương nhiên, người của bên em đều là điều tra viên chính cống, không thể so sánh với đám thám tử nghiệp dư của anh và Lăng Tây Thành được.”

“Nhưng không thể thế này được, Lê thúc không giống người như vậy.” Mạc Tử Uyên vẫn không thể tin được, anh nhớ không lầm, tuần trước báo chí còn đưa tin Lê gia là một gia đình đạt tiêu chuẩn năm sao, nhưng tư liệu Mục Chiêu Hòa điều tra lại hoàn toàn ngược lại.

“Thôi đi! Lão già đó à.” Mục Chiêu Hòa biểu môi khinh thường: “Anh không biết Lê gia nói trắng ra có bao nhiêu loạn, cái loại người từ ổ dâm đãng này sinh ra Lê Huyền và Lê Mặc bình thường cũng không dễ dàng. Lão già đó, lúc mẹ Lê Huyền mang thai thì cặp kè bên ngoài, Lê Tử Du tám phần mười chính là con lão. Ai, Tử Uyên ca, anh biết người đàn ông của mẹ Lê Tử Du là ai không? Là ca ca cùng mẹ khác cha của lão già đó đấy, thần kì lắm đúng không? Cùng mẹ khác cha! Chuyện quan trọng nhất là mẹ của Lê Huyền cũng không biết chồng mình chán cơm thèm phở.”

“Cậu nói bình thường không được à!” Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ gõ đầu Mục Chiêu Hòa một chút. Lúc trước anh chỉ biết Mục Chiêu Hòa thích xem đủ loại tạp chí, còn tưởng cậu buồn chán nên tìm thú tiêu khiển. Bây giờ chính tai nghe cậu bừng bừng khí thế thảo luận chuyện nhà người khác, trái lại không cảm thấy kỳ quái.

Ngồi đối diện là Dương Hạ im lặng hơi cúi đầu, anh cũng không biết phải nói với Mạc Tử Uyên thế nào, thiếu gia nhà mình tuy lớn rồi nhưng vẫn ham thích thu thập chuyện nhà người ta, như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng cậu ấm trong lòng con người cao thượng kia không?

“Hứ!” Mục Chiêu Hòa cũng phát hiện biểu hiện của mình dường như hưng phấn thái quá, nhanh chóng chuyển thái độ, sừng sộ nói với Mạc Tử Uyên: “Trước đây em phát hiện chuyện nhà Lê gia tương đối kì quái, sau đó bảo thuộc hạ điều tra một chút, kết quả phát hiện rất nhiều tin tức bị che lấp.”

Nói đến đây, Mục Chiêu Hòa hướng về phía Dương Hạ nháy mắt, Dương Hạ hiểu ý xuất ra máy tính bảng trên người, tra một phần tư liệu điện tử đưa cho Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên ca anh cũng biết đó, chúng em ở B thị là những… gia tộc đã lâu đời, giống như Mạc gia, chúng em là Mục gia, còn có Lăng gia nữa, gia tộc nào cũng có người tài mới duy trì được lâu như vậy, bọn họ là người lãnh đạo quyền cao chức trọng, chúng em cần dựa thế, thường xuyên qua lại liên hệ rất chặt chẽ, nhà mẹ đẻ của mẹ Lăng Tây Thành không phải là người của quân đội sao!”

“Vậy ý của cậu là?”

“Lê gia trở nên giàu có, đáo lê huyền này cũng mới là đời thứ ba, nội tình bên trong so với bên em không bằng, lão già họ Lê là một người cực kỳ tham vọng, lão muốn Lê gia trở thành gia tộc thịnh vượng nhất ở B thị, cho nên trước kia câu dẫn con gái của Trịnh gia, muốn tiến hơn một bước, không ngờ người này lại bị tai nạn xe cộ mà chết. Trịnh gia toàn gia đều là bệnh tâm thần, thực sự nghĩ Lê gia hại chết con gái nhà bọn họ sao bọn họ có thể bỏ qua, lê lão đầu bây giờ là ở bảo hổ lột da, phỏng chừng đợi được hắn vô dụng cũng sẽ bị bỏ qua.”

“Cậu mới nói Lê Huyền sẽ gặp nguy hiểm là thế nào?”

“Bởi vì Lê Huyền biết quá nhiều. Người của em nói cho em biết, hôm qua Lê Huyền đùng đùng ra khỏi Lê gia, sau đó đi đến nhà Lăng Tây Thành, em đoán anh ta cãi nhau một trận với ông già. Nói như vậy, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho Lê Huyền. Hơn nữa có khả năng Lê Mặc không phải là em ruột của Lê Huyền, thân thế của cậu ta nhất định có vấn đề, bằng không Trịnh gia cũng không để ý và buông tha cậu ta.”

“Chuyện này không thể nào, chính anh nhìn Lê Mặc khôn lớn, tuy rằng lúc đó anh còn rất nhỏ nhưng anh nhớ rõ Lê Huyền có đệ đệ.”

“Anh xem cái này.” Mục Chiêu Hòa đưa chứng cứ điều tra về những học sinh cũ: “Dựa theo cái này chứng minh vào lúc này, Lê Mặc năm nay chắc đã 26 tuổi, nhưng anh xem cái này.” Mục Chiêu Hòa đưa ra danh sách học sinh: “Ở đây nói Lê Mặc nhập học lúc 6 tuổi. Anh xem hai năm này, nếu dựa theo thời gian trong chứng minh thư mà tính, Lê Mặc lúc này không phải 6 tuổi mà là 8 tuổi. Hơn nữa em đã cho người điều tra qua, hồ sơ của Lê Mặc lúc trước bị người sửa đổi, ngày sinh tháng đẻ đã bị sửa lại hết.”

“Không thể nào!” Mạc Tử Uyên cảm giác nhận thức của mình đã bị lật đổ toàn bộ, Lê Mặc cư nhiên không phải em ruột của Lê Huyền.

“Không riêng gì những… cái này, em xem mấy cái này nữa! Đây là tư liệu liên quan đến Lê Mặc nằm viện, anh xem những loại thuốc đã sử dụng xem.”

“…” Mạc Tử Uyên nhìn tên thuốc mà cảm thấy cực kỳ khó tin, đây là một ca bệnh trẻ em nguy kịch, như vậy thì có khả năng: “Ý của cậu là nói…”