Ở bệnh viện bên này, tình trạng của Mạc Tử Uyên cũng không được tốt lắm, anh tuy là đang ngồi làm việc trên ghế salon nhưng tinh thần có phần mệt mỏi rã rời. Hôm qua, anh cùng Lê Huyền bị lăn qua lăn lại cả ngày, lại phải xử lý một mớ chuyện ồn ào, anh đã quá lao tâm lao lực rồi, lại thêm hôm qua sau khi về nhà anh mãi cân nhắc việc xảy ra giữa Lê Tử Du và Lê Mặc nên không có thời gian nghỉ ngơi tốt. Mạc Tử Uyên đang suy xét xem mình có nên trốn việc về nhà thư giãn một ngày hay không, Lăng Tây Thành đã quay trở về, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có cậu ta chống đỡ rồi.
Vào lúc Mạc Tử Uyên đang do dự, thì cậu nhận được điện thoại từ y tá trưởng, cô thông báo tình trạng của cậu bé anh đưa tới ngày hôm qua có vẻ không được ổn lắm. Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ cúp điện thoại, dự định đi xem qua tình hình của Lê Tử Du.Y tá trưởng nói vết thương của y không nghiêm trọng cho lắm, thế nhưng y vẫn luôn tỏ vẻ bị kinh hoảng quá độ, căn bản là chưa từng an dưỡng tốt. Vì trách nhiệm của y tá nên cô không thể mặc kệ y, đành phải gọi điện đến xin ý kiến giải quyết của Mạc Tử Uyên, xem có cần phải dùng đến thuốc an thần không.
Mạc Tử Uyên chăm chú nhìn vào cơ thể không chịu thả lỏng của cậu bé, đôi mắt vô cùng tĩnh mịch. Trong nháy mắt Mạc Tử Uyên nhìn thấy Lê Tử Du, lòng của cậu bỗng nhói đau. Ngày anh cầm tờ báo đó trên tay cũng là ngày anh cắt đứt mọi quan hệ với Lê Tử Du. Anh vốn cho rằng đoạn tình cảm ngắn ngủi kia chỉ là một áng mây trôi ngang qua cuộc đời mình, rất rồi nhanh sẽ biến mất. Thế nhưng bây giờ anh mới biết, người trước mắt này vẫn như cũ ảnh hưởng đến mình. Mạc Tử Uyên không rõ, rốt cuộc Lê Tử Du đã hạ độc gì trên người mình, hay mình là một thằng hèn, muốn nối lại tình xưa mà cứ cho rằng đó là cứu chuộc.
Lăng Tây Thành thì ngược lại, Mạc Tử Uyên không thể không bội phục anh trong chuyện quyết tâm đoạn tuyệt. Ban đầu Lăng Tây Thành cũng yêu Lê Tử Du đến khắc cốt ghi tâm, thiếu chút nữa anh đã trở mặt với gia đình, đến cả bạn thân cũng không cần. Nhưng bây giờ muốn cắt đứt là cắt đứt ngay. Hôm qua anh cũng thấy, anh nhìn ra toàn bộ tâm của Lăng Tây Thành đều đặt trên người Lê Mặc, đối với Lê Tử Du không có chút luyến tiếc nào cả. Anh đã từng tin tưởng ái tình Lăng Tây Thành dành cho Lê Tử Du là chân thật, cho nên càng thêm bội phục bạn mình khi đã quyết định buông tay thì cực kỳ dứt khoát. Mình thì ngược lại, biết rõ sự thật mà vẫn tự lừa mình dối người, muốn dựa vào thời gian để an ủi vết thương trong lòng.
Có lẽ ái tình là một loại vật thuần túy không được phép có một thứ trộn lẫn. Kể từ khi biết Lê Tử Du tận lực giấu diếm, Mạc Tử Uyên cũng lưu ý đến những mờ ám của y, tưởng rằng y vẫn còn chút thật tâm. Cũng giống như bây giờ, anh nhìn bộ dạng yếu ớt của Lê Tử Du, tuy rằng ngực còn có chút yêu thương vương vấn không dứt được, nhưng lý trí vẫn tự nhắc nhở không nên chịu thua.
Lê Tử Du ngụy trang rất tốt, y rất gan dạ khi diễn cảnh bị người hại, hèn thật, biểu hiện muốn được bảo vệ vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng y lại quên mất một việc căn bản nhất, những người đã từng bị kích thích bởi các nhân tố bên ngoài thường rất mẫn cảm với cuộc sống xung quanh mình, nhất là khi đã sống cô đơn trong thời gian dài, thì chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng làm người đó trở nên cực kì cảnh giác. Mình đã tiến đến nửa ngày, nhưng Lê Tử Du lại không có bất kì phản ứng nào, giống như chìm đắm trong thế giới của mình đến nỗi người ngoài đến cũng không phát hiện, loại hiện tượng này không phù hợp với lẽ thường chút nào.
Mạc Tử Uyên nghĩ thầm, Lê Tử Du cố ý làm như vậy là để cho mình nhìn? Có khả năng muốn Lăng Tây Thành tới thăm y lắm chứ? Mạc Tử Uyên không nói chuyện, chỉ tiến lên kéo chăn cho y, khóe miệng lại cong lên thành một hình cung giống như châm chọc.
“Tử Uyên ca ca, là anh sao?” Thanh âm của Lê Tử Du rất yếu ớt, tay không bị thương vô lực kéo Mạc Tử Uyên không muốn buông ra.
“Ừ, y tá trưởng nói cậu bất ổn nên tôi xuống xem.” Tâm tình của Mạc Tử Uyên rất phức tạp, anh do dự một lúc, không rút tay về được.
“Cám ơn anh đã quan tâm em.” Lê Tử Du mở mắt ra nhìn anh, một lát cúi đầu chậm rãi nói: “Xin lỗi anh, trước đây em đã làm tổn thương đến anh.”
“Ừ.” Mạc Tử Uyên đáp rồi không nói gì nữa, đối với anh mà nói, lời xin lỗi của Lê Tử Du có hay không cũng được. Thương tổn đã tạo thành, đơn giản áy náy cho dù là thật hay giả đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Tử Uyên ca, anh còn giận em đúng không?” Tựu hồ cảm nhận được sự lãnh đạm của Mạc Tử Uyên, Lê Tử Du cật lực dùng tay phải vốn không bị thương khởi động thân thể, giống như không làm được, bị ngã trở lại, đụng phải băng gạc bên tay trái “Ngô”. Lê Tử Du cắn môi dưới khó chịu rên lên.
“Bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì sau này hãy nói.” Mạc Tử Uyên không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Lê Tử Du. Cho dù y có làm bộ mặt đó mình cũng không cùng y tiếp xúc, nhất là khi biết âm mưu của y đối Lê gia lại càng phải phòng bị, thế nhưng khi chống lại ánh mắt như nai con đơn thuần của y, Mạc Tử Uyên biết tâm mình dao động.
Lê Tử Du nhìn thấu được sự trốn tránh của anh, thân thủ kéo: “Nếu như có thể, em thật không muốn lừa dối anh, nhưng em còn cách nào khác sao? Từ khi bắt đầu gặp nhau đã là một hiểu lầm.
Mạc Tử Uyên thở dài, muốn nói gì đó lại không biết mở miệng thế nào.
Lê Tử Du thấy anh trầm mặc, tiếp tục nói: “Đây có thể là lần cuối cùng hai chúng ta có thể nói chuyện với nhau. Thế nhưng em nghĩ thực sự rất tốt, con người em như vậy không xứng cùng một chỗ với anh. Thật ra em muốn nói với anh sớm hơn, chỉ là không nghĩ tới anh lại phát hiện ra trước rồi.” Lê Tử Du vừa nói vừa lén quan sát biểu tình của Mạc Tử Uyên, y biết Mạc Tử Uyên là một người dễ mềm lòng, chỉ mong sử dụng chiêu lấy lui làm tiến anh ta sẽ tha thứ cho mình.
“Vì sao lại làm chuyện như vậy?” Mạc Tử Uyên vẫn không rõ, cho dù là mình cũng tốt, Lăng Tây Thành cũng được, cảm tình với Lê Tử Du đều là thật. Mặc kệ y lựa chọn ai trong hai người, đều có thể bảo chứng tuổi già của Lê Tử Du hạnh phúc yên vui, mà y, tại sao lại phải dùng đến những thủ đoạn thâm độc như vậy.
“Chuyện nào?” Lê Tử Du cười lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt Mạc Tử Uyên chứa đầy bi ai: “Tử Uyên ca ca, anh không phải em, cho nên anh sẽ không hiểu được một hài tử từ nhỏ đến lớn sinh hoạt kiểu ăn nhờ ở đậu là cái dạng gì. Em biết em vốn không đơn thuần vô hại như vậy, nhưng ở Lê gia ngày đêm bị bạo hành em biết phải làm sao? Đúng, về mặt vật chất, bọn họ chưa bao giờ bạc đãi em nhưng tình thương thì sao? Em hận bọn họ có cái gì sai? Nếu không thích em vậy sinh em ra làm gì? Lẽ nào em không có quyền lợi gì sao? Nhận em trở về thì cũng đã về, không thừa nhận thân phận thì không thừa nhận, có người nào hỏi qua ý kiến của em không? Cho tới bây giờ là chưa từng!” Lê Tử Du cam chịu hướng về phía Mạc Tử Uyên hô lớn, nước mắt như hạt đậu hàm ở trong mắt không chịu chảy xuống, đôi môi đỏ thắm mím thật chặt, Mạc Tử Uyên chưa từng thấy qua cử chỉ quật cường như vậy, chật vật lại dị thường chọc người thương.
Mạc Tử Uyên nhất thời không khống chế được, thân thủ ôm lấy y: “Vậy sao em không nói với anh?”
“Nói cái gì? Nói cho anh biết tiểu Thiên Sứ trong lòng anh là một kẻ lừa gạt, là một người muốn trả thù người đã có ân với mình không phải là vô sỉ lắm sao?” Lê Tử Du nắm chặt y phục của Mạc Tử Uyên, y biết, Mạc Tử Uyên đã bị lời nói của y làm cho dao động. Nếu như chỗ Lăng Tây Thành đã không cứu vãn được, vậy thì mình không được để vụt mất người này. Lê Tử Du sớm nghe nói Lăng Tây Thành đã trở về, nhưng đến bây giờ anh ta cũng không đến thăm mình, càng chứng minh tám phần mười anh ta đã nhìn thấu mánh khóe của mình. Mà bây giờ Mạc Tử Uyên đối với mình còn có tình xưa, trước hết tạm thời ôm “miếng gỗ nổi” này đi.
“Tiểu Du…” Mạc Tử Uyên không biết phải tiếp nhận thế nào, lúc này anh đã không phân biệt được Lê Tử Du đang nói thật hay nói dối, có lẽ thật giả đều có.
“Có thể tha thứ cho em không?” Thanh âm của Lê Tử Du mang theo tiếng nức nở giống như muốn vỡ thành từng mảnh nhỏ: “Xảy ra chuyện như vậy sau này em cũng không thể quay về nhà.”
“Vì sao?” Mạc Tử Uyên nhìn Lê Tử Du, anh muốn cố gắng thêm một lần nữa, nếu lần này Lê Tử Du nói thật với mình, như vậy đứa trẻ này còn có thể cứu.
“Quan hệ của em và Lê Mặc từ nhỏ đã không tốt, anh ta vẫn coi thường em, đối với em rất lạnh nhạt. Chuyện lần này cũng là…” Lê Tử Du càng nói càng dựa đầu vào chôn trong lòng Mạc Tử Uyên, nhỏ giọng nói: “Tử Uyên ca, em sợ.”
Nghe đến đó, Mạc Tử Uyên đối y thất vọng cực độ. Đến bây giờ Lê Tử Du còn không chịu nói thật với mình. Hôm qua anh đã xem qua tay của Lê Mặc, vị trí vết thương của cậu, bọc nước rải rác, rõ ràng chính là người đối diện đổ nước nóng lên tay cậu. Hay là, trong lòng Lê Tử Du, mình chẳng qua chỉ là một kẻ để lợi dụng. Mạc Tử Uyên chậm rãi đẩy Lê Tử Du ra, giúp ý nằm lại giường, giúp y chỉnh lại chăn cho tốt: “Đừng nói chuyện, mau ngủ đi.”
“Tử Uyên ca, anh không tin em sao? Lê Mặc nói gì với anh rồi đúng không nên anh mới nghĩ như vậy?” Lê Tử Du khi hỏi những câu này rất hùng hồn, y không lo lắng sự thật chuyện Lê Mặc bị thương bị người khác biết được. Hôm qua lúc Lê Mặc đẩy ngã y, ngay cả Lê Huyền cũng nhìn thấy, Lê Mặc chắc chắn là không xong rồi. Về phần chuyện gì xảy ra với tay của Lê Mặc, lúc đó trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, ai có thể chứng minh là do y làm được?
“Anh không biết nữa, anh có việc phải đi trước.” Mạc Tử Uyên không muốn cùng Lê Tử Du nói thêm câu nào nữa, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đứng trong hành lang hút một điếu thuốc, Mạc Tử Uyên mê man nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Anh không phải người nghiện thuốc lá nhưng loại thời điểm này, chỉ có mùi thuốc lá mới có thể mang đến cho anh một chút cảm giác chân thực.
Mang theo tâm tình mời mịt, Mạc Tử Uyên ra khỏi bệnh viện. Trạng thái hôm nay cũng không thích hợp để làm việc, không bằng về nhà nghỉ. Chỗ ở của Mạc Tử Uyên cách bệnh viện không xa, không lái xe, đơn giản tự mình đi bộ, bình phục tâm tư đang hỗn loạn một chút. Trái với Lê Huyền và Lăng Tây Thành, nơi ở của Mạc Tử Uyên nằm trong một khu phố cổ, loại phổ thông, không gian hơn 80 mét vuông khiến Mạc Tử Uyên nghĩ cũng vừa đủ, chỗ này cũng sầm uất nên cũng không cảm thấy trống rỗng, Mạc Tử Uyên là một người luôn sợ cô đơn.
Tầng ba đèn cảm ứng không sáng, cho dù là ban ngày, hành lang nhìn cũng có vẻ âm u. Mạc Tử Uyên không yên lòng lấy ra chìa khóa mở cửa, lại bị một người nào đó ôm từ phía sau: “Ai?” Mạc Tử Uyên giật mình, lên tiếng hỏi.
“Thân ái, đừng ngạc nhiên như vậy.” Ở bên tai là thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần hoa lệ, giọng nói thờ ơ giống như bạn cũ tương phùng, nhưng lại mơ hồ có mùi tanh của máu, người này chế trụ tay của Mạc Tử Uyên ra sau lưng lại hiện vài phần nguy hiểm. Mạc Tử Uyên cố sức giãy dụa, nam nhân phía sau không nhúc nhích, nhưng y lại chỉa súng lục vào hông của anh.
“Cậu muốn làm cái gì?” Mạc Tử Uyên ép buộc chính mình tỉnh táo lại.
“Muốn cùng anh kết giao bằng hữu” Giọng nói của nam nhân phía sau rất nhẹ nhàng, giống như mang theo tiếu ý.
“Gì? Nhưng tôi không cảm giác được thành ý của cậu.” Mạc Tử Uyên không rõ ý tứ của người này, không thể làm gì khác hơn là cùng cậu ta thỏa hiệp. Đúng lúc này cánh cửa nhà kế bên mở ra.
“Bác sĩ Mạc, tan việc rồi à? Đây là bằng hữu của cháu hả? Cậu này đẹp trai quá nha!” Bác gái bên nhà hàng xóm xách giỏ dự định xuống lầu mua thức ăn, vừa mở cửa đã thấy Mạc Tử Uyên và một người khác đứng trước cửa nhà. Vì vậy cười híp mắt cùng bọn họ chào hỏi.
Mạc Tử Uyên trong lúc nhất thời không biết phải ứng đối thế nào, nhạy cảm nhận ra tín hiệu nguy hiểm truyền ra từ người phía sau, Mạc Tử Uyên giả vờ trấn định trả lời: “Đây là bằng hữu của cháu, cậu ấy ngã bệnh, cháu dẫn cậu ấy về nhà ở vài ngày.” Nói xong, Mạc Tử Uyên mở cửa, mang người lạ sau lưng vào nhà.
Tác giả tâm sự: _ **Tiểu kịch trường nhìn như thế thôi nhưng để nghĩ ra ý tưởng thì rất vất vả nha, mỗi lần tưởng tượng đều phải hao hết chất xám, đêm qua tui nằm mơ, thấy mình dắt một chú lừa dễ thương thuê cho người ta._ **
Nếu tiểu công được chọn áo sơmi cho tiểu thụ…
_Lăng Tây Thành: _ Mua áo sơmi cho Mặc Mặc à! Ý kiến rất hay! Tôi không biết Mặc Mặc sẽ thích kiểu áo như thế nào, nhưng có vẻ như loại nào cũng hợp với Mặc Mặc hết. Ừm… Màu trắng rất phong độ, màu đen lại ổn trọng, ai ~ chủ yếu là Mặc Mặc lớn lên rất đẹp nên mặc màu gì cũng toát ra chất riêng cả! Thôi quên đi, thật khó lựa chọn, cứ mua hết là ok. ╮(╯▽╰)╭
_Mục Chiêu Hòa: _ Nếu như để tôi chọn áo sơmi em ấy hả! Ừm… Còn không bằng cứ để Tử Uyên mặc áo blouse trắng trông còn đẹp mắt hơn, nếu sắm vai paly gì gì đó thì chắc chắn là số một! (vẻ mặt chính trực) Ừm, mình thật là một đứa trẻ trong sáng mà! o(≧v≦)o~~
Trương Huy Nhiên: _ A! Chọn áo sơmi cho bảo bối tôi đã muốn làm từ lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, tôi thật sự rất vui nha! ^^
Nhưng 4 giờ đã trôi qua…
_Trương Huy Nhiên: _ Kỳ lạ, ở đây có phải khu buôn bán không vậy? Vì sao ngay cả một tiếng dế kêu cũng không có? Vợ ơi, trái đất này thật nguy hiểm quá đi, em mau đến dẫn anh về nhà với. ┭┮﹏┭┮