Chương 3: CẢNH GIỚI TU HÀNH

CHƯƠNG 3: CẢNH GIỚI TU HÀNH

Editor: Hoa Hạ

Đối với Trần Phàm mà nói, trước mắt quan trọng nhất chính là lại tu luyện lại lần nữa.

Tu tiên tổng cộng chia làm vì là tám đại cảnh giới:

Luyện Khí, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp.

Sư phụ của hắn Thương Thanh tiên nhân sống 84 vạn năm, bất quả chỉ mới tới Hợp Đạo kỳ. Hợp Đạo kỳ được gọi là ‘Chân tiên’, thọ trăm vạn tuổi. Ở vũ trụ Tinh không vạn tộc được coi nhân vật đỉnh cấp, một kích có thể đánh nát Thần Tinh, nuốt sống Thái Dương, từ hư không sáng lập thế giới đó là đều vô cùng bình thường.

Mà hắn kiếp trước chỉ 500 năm liền tu thành Độ Kiếp kỳ, vượt qua cả lão sư, được xưng “Bắc huyền tiên tôn”.

Trong 100 Chân tiên Hợp Đạo kỳ chưa có đến một người có thể đạt Độ Kiếp kỳ, vì vậy Độ Kiếp kỳ được gọi là ‘Tiên tôn’.

‘Vạn tiên tôn sư!’

Nhưng Độ Kiếp kỳ đối với Trần Phàm mà nói thật quá xa xôi.

“Ta kiếp trước từng về lại địa cầu, lúc ấy địa cầu linh khí hoàn toàn khô cạn, đã không thích hợp người tu tiên cư trú. Đừng nói là so sánh cùng thánh địa tu luyện ‘Thương Minh giới’ của lão sư mở ra ở Chân Võ tiên tông, coi như tùy ý chọn một Thần Tinh bất kỳ có sự sống thì linh khí vẫn nồng đậm hơn địa cầu rất nhiều”

Trần Phàm một bên vận chuyển pháp quyết cảm ứng linh khí thiên địa, một bên trong âm thầm suy tư.

Lần trước trở về địa cầu, đã là hơn 100 năm sau, lúc ấy hắn tu thành Hóa Thần, lao lực thiên tân vạn khổ, vượt qua ngàn tỉ hư không mới trở lại cố hương.

Mà địa cầu sớm thương hải tang điền, cảnh còn người mất, các quốc gia không còn tồn tại. Các quốc gia khi đó thành lập Liên bang địa cầu, chiếm cứ Hoả Tinh, bước ra khỏi Thái Dương hệ, chuyển vào thời đại Tế Tinh.

Khi đó Trần Phàm ở lại địa cầu sinh sống hai mươi năm, cũng không cảm ứng được cái gì để người tu tiên có thể tồn tại.

“Linh khí thiên địa so với trăm năm sau có hơi khá hơn một chút, nhưng cũng ở trạng thái sắp cạn kiệt”

Hắn âm thầm lắc đầu: “Dù cho có tu luyện giả, nhiều nhất cũng là miễn cưỡng tu đến Tiên Thiên”

“Chỉ sợ trên địa cầu mình là người duy nhất tu tiên”

Chuyện này có nghĩa gì, Trần Phàm là người rõ ràng nhất. Hắn chỉ cần hơi tu luyện một chút, phỏng chừng liền có thể tung hoành ngang dọc trên trên hành tinh này.

Trần Phàm nghĩ hiện tại muốn bảo vệ người nhà, không sợ vũ khí hiện đại, đạn đạo, phi cơ, đại pháo… với tu vi Tiên Thiên có lẽ đã đủ rồi.

Không tu thành Tiên Thiên, các đại môn phái hiện tại đều căn không xứng được gọi ‘Người tu tiên’.

Hắn là Đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ trọng sinh, chẳng sợ trên địa cầu không có cách nào tu luyện mới, nhưng muốn trùng tu cảnh giới Tiên Thiên, bất quá chỉ cần mấy năm sự tình.

“Trên đường xe đang đi tới, mật độ linh khí có cao có thấp, chỉ cần tìm được nơi linh khí hội tụ để tu luyện, hiệu quả chắc sẽ tăng lên ít nhiều.”

“Nếu có thể tìm được một ít thiên tài linh bảo, ta nắm chắc nhiều nhất ba năm đột phá Tiên Thiên.”

Nghĩ tới đây, Trần Phàm đột nhiên cười tự giễu: “Mình nghĩ nhiều rồi, với hoàn cảnh linh khú của địa cầu như thế, đừng nói thiên tài địa bảo, dược liệu hơi hơi lâu năm một chút phỏng chừng tìm còn không được”

Hắn còn đang suy nghĩ miên man, xe đã về sắp đến nhà Đường di.

...

Trần Phàm thuê căn hộ tại tiểu khu Bờ Hồ, gần đó là khu Đại Hưng rất sầm uất phồn hoa, nằm ở Vân Vụ sơn, phía trước là hồ Yến Quy rộng lớn, ở Sở Châu khu này xem như chất lượng miễn bàn. Mà nhà Đường di là biệt thự ở Vân Vụ sơn, hai bên cách nhau không xa, chỉ mất vài phút đi xe.

Dọc theo bờ hồ là đường quốc lộ, đến dưới chân núi, Trần Phàm mở mắt ra, quét đến khu biệt thự tên gọi:

“Long cảnh hoa viên.”

Trong trí nhớ kiếp trước của Trần Phàm, Long cảnh hoa là khu nhà ở cao cấp của Sở Châu, một bộ tiểu biệt thự tầm một hai trăm vạn, khu này tương lai giá tăng nghìn vạn và trở thành trung tâm thành phố Sở Châu. Nhưng lúc này giá phòng còn chưa tăng vọt, như nhà ở tiểu khu Bờ Hồ chỉ cần ba bốn mươi vạn là có thể mua đến tay.

Nhìn vào kính chiếu hậu thấy ánh mắt của hắn, Đường di chủ động giới thiệu:

"Sở Châu nổi danh nhất ngoại trừ Yến Quy hồ còn có Vân Vụ sơn”.

“Long cảnh hoa viên vẫn không tính là tốt nhất Sở Châu, tại chân núi Vân Vụ sơn, giá cả mới chỉ một hai trăm vạn. Chân chính là khu biệt thự xa hoa ở giữa sườn Vân Vụ sơn. Nghe nói sáng sớm, mở cửa chính là mây mù lượn lờ, biển mây ở đỉnh núi, cho nên mới có tên gọi ‘Vân Vụ sơn’”

Vừa nói, trong mắt Đường di vừa tỏ ra một vẻ cực kỳ hâm mộ.

“Nơi đó một tòa hơi tốt một tí đã mấy ngàn vạn, rẻ nhất cũng tầm ngàn vạn trở lên. Nó được những hào môn nhất lưu ở Sở Châu khai phá, sống ở đó là đại phú hào chân chính cùng đại lão bản từ phương nam tới, đem công ty của Đường di nửa đời khổ cực thành lập bán đi cũng chưa chắc mua nổi” Đường di lắc đầu thở dài.

“Hào môn nhất lưu ở Sở Châu, Thẩm gia sao?” Trần Phàm trong mắt lóe lên, nhưng cười nói:

“Nhà Đường di dưới cái nhìn của con đã vô cùng tốt rồi. Nhà con ở huyện Tứ Thủy chỉ tầm 100 mét vuông, lúc đó được chính phủ cấp, vẫn ở bình thường”

Trần Phàm dừng một chút, lại nói: “Đường di nếu như thật sự yêu thích, đến thời điểm con có tiền, mua cho Đường di vài căn, để Đường di mỗi ngày rời giường đều có thể nhìn thấy biển mây”

Đối với với người tu tiên mà nói, một căn biệt thự có là cái gì.

Hắn chỉ cần tu thành Tiên Thiên, trong thiên hạ này biệt thự đều mặc hắn tuyển lựa, hắn cũng chưa chắc thấy hợp mắt!

Đến lúc đó mình sẽ làm một bộ tiên gia động phủ, xây ở bên trên đám mây, sáng sớm khoảng cách gần xem mặt trời mọc, buổi tối ngắm ‘nguyệt lạc tinh hà’, cái gì biệt thự cao cấp làm sao so được?

Đường di nghe vậy, nửa đùa nửa thật, nửa vui nửa mừng nói:

“Tốt, Đường di sẽ chờ. Cùng gọi mẹ con về ở, không cần bận tâm công ty bất động sản gì gì, hai mẹ con chạy tới đại đô thị Trung Hải, trời xa đất lạ, quá đáng thương. Dì một căn, mẹ con một căn, vừa vặn dưỡng lão. Còn có thể cùng nhau dạo phố, rảnh rỗi lại đi spa, không cần giống như bây giờ mỗi ngày vội vàng vì công ty mà phát sầu”

Khương Sơ Nhiên ở bên cạnh nghe, không khỏi nhíu đôi mi thanh tú một túc.

Biệt thự cao cấp giữa sườn núi Vân Vụ, một căn muốn mấy ngàn vạn, dù cho là bạn học giàu có nhất của nàng, cũng không dám mở miệng nói lớn như thế. Chỉ có hào môn nhất lưu ở Sở Châu mới có khí phách như vậy.

“Xem ra lại là loại thích nói mạnh miệng khoác lác khoe khoang chính mình”

Trong lòng nàng hơi có chút thất vọng, vốn tưởng rằng hắn sẽ có chút đặc biệt, không nghĩ tới hắn cùng những nam sinh bình thường khác lại giống nhau như thế.

Lúc này, xe đã dừng phía trước hoa viên của tòa biệt thự hai tầng kiểu tây dương

Đã tới nơi rồi!

Trong nhà Đường di trang trí khá là thanh nhã, có cặp bình sứ Thanh Hoa thanh hoa tinh xảo, bàn ghế gỗ màu vàng được chế tác từ gỗ đàn hương quý giá, khắp nơi bày hoa lan rất trang nhã. Trên vách tường còn có bộ thư pháp, viết: “Huệ phong cùng sướng”.

Bốn chữ này xuất từ thư thánh “Lan đình tập tự”, rất phù hợp để tặng bạn bè là nữ.

Bút tích tuy không phải cái gì danh sư, nhưng nét bút đã đạt cấp độ Đại Thành chi phong.

Vào phòng khách, nhìn thấy trên ghế sopha có một người ngồi mang mắt kính, người đàn ông trung niên trong nho nhã, đang tập trung tinh thần xem ti vi phát ‘tin tức Sở Châu’.

Ông chính là cha Khương Sơ Nhiên ‘Khương Hải Sơn’!

Phó chủ nhiệm tòa thị chính thành phố Sở Châu đang đương nhiệm, tuy rằng được lên chức dựa vào cửa sau, nhưng đã tới gần trung tâm quyền lực Sở Châu, thiên tử cận thần, không thể khinh thường.

Thấy Trần Phàm hành lễ, Khương Hải Sơn ngồi ở trên ghế salông hơi gật đầu.

“Tiểu Phàm, mau ngồi xuống, Nhiên Nhiên đi pha cho cha ấm pha trà. Mọi người chờ chút, ta đi vào đem món ăn hâm lại, sẽ rất nhanh thôi” Đường di một bên bắt chuyện Trần Phàm, một bên chỉ thị con gái, còn chính mình thì lại tiến vào nhà bếp.

Khương Sơ Nhiên đáp một tiếng, lấy ra một bộ Nghi Hưng tử sa hồ trà cụ rất quý báo.

Làm Trần Phàm không nghĩ tới chính là, Khương Sơ Nhiên có thủ pháp pha trà nước chảy mây trôi, tư thái đoan trang hào phóng, hiển nhiên là trải qua danh sư dạy dỗ. Kiếp trước hắn đúng là không có chú ý tới chi tiết này.

Khương Hải Sơn tập trung tinh thần xem ti vi, đợi tin tức xong sau đó mới xoay đầu lại nói:

“Trần huyện trưởng vẫn tốt chứ? Nữa năm trước, chú có gặp cha cháu ở tòa thị chính”

“Cha cháu thân thể rất tốt, vẫn thường hay nhắc tới chú Khương” Trần Phàm hơi khom người.

Lúc này cha hắn là phó chủ tịch huyện Tứ Thủy, luận cấp bậc cùng Khương Hải Sơn là ngang nhau. Nhưng Sở Châu là trung tâm, Tứ Thủy lại là một huyện xa xôi, cho nên độ coi trọng tuyệt nhiên không giống.

Khương Hải Sơn gật gù:

“Trần chủ tịch huyện tuổi trẻ tài cao, trước ông ta có chuyên đề ‘Kinh tế huyện muốn phát triển lâu dài cần kèm theo vấn đề bảo vệ môi trường’ được tỉnh trưởng tán thưởng, nói ông có tầm nhìn quốc tế, tương lai phát triển kinh tế hiển nhiên không thể tách khỏi vấn đề bảo vệ môi trường”

Trần Phàm nhàn nhạt mỉm cười.

Hắn đối với những vấn đề phát triển kinh tế… kỳ thực nghe mười mất chín ‘dốt đặc cán mai’, vì thế ở kiếp trước trong thời gian ngắn ngủi tiếp quản tập đoàn Cẩm Tú liền phá sản.

Thấy hắn tựa hồ không hiểu phương diện này, Khương Hải Sơn hơi nhíu nhíu mày, sau đó chuyển sang đề tài khác nói:

“Nghe Đường di nói, công ty mẹ cháu tại Trung Hải phát triển rất nhanh. Rất nhiều chuyên gia đều dự đoán, sang năm quốc gia đạt biên độ tăng trưởng lớn, mẹ cháu chọn lĩnh vực này, tiền đồ sẽ rộng mở”

Trần Phàm khiêm tốn nói: “Mẹ cháu chỉ là làm nhỏ lẻ, Đường di mở công thiết kế kiến trúc tương lai tiền đồ mới là thật sự rộng lớn.”

Khương Hải Sơn lắc lắc đầu: “Cháu nói vậy thì quá đánh giá cao Đường di, công ty kia chỉ có mười mấy người, một năm kiếm lời mấy trăm ngàn. Như thế sao có thể so sánh cùng mẹ cháu”

Trần Phàm cười cười nói: “Thật không khiêm tốn, công ty kia của mẹ cháu không lớn, kiếm lời vẫn rất cực khổ”

“Ồ?” Khương Hải Sơn nhíu chặt chân mày.

Trần Phàm nói có chút không quá giống những gì ông đã nghe. Nhưng nhìn hắn có vẻ thành thật, cũng không giống đang nói dối.

Phỏng chừng lần trước ông nghe được chỉ là đồn mà thôi.

Cũng là, hai mẹ con ở nơi trời xa đất lạ như Trung Hải, sao có khả năng mới mấy năm liền tay trắng dựng nghiệp thành lập công ty đây? Thế nhân nghe sai đồn bậy thôi.

Hắn nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt không khỏi phai nhạt mấy phần.

“Vậy cháu ngày thường học tập ra sao?”

Trần Phàm không biết mình khiêm tốn vài câu lại bị Khương Hải Sơn coi là thật, hắn trả lời:

“Cháu ở huyện xếp hạng trước 500”

“Nghe Đường di nói Nhiên Nhiên ở trường xếp năm mươi vị trí đầu, cháu rất muốn thỉnh giáo Nhiên Nhiên”

Giáo dục Sở Châu đứng hạng thứ ba trên tám khu, huyện Tứ Thủy giáo dục đếm ngược là đệ nhất. Tại Tứ Thủy xếp hạng trước 500, đừng nói đại học danh tiếng, ngay cả đại học hạng hai cũng chưa chắc vào được.

Nghe được hắn học tập chỉ xếp vị trí trước 500, Khương Hải Sơn nhíu mày càng lợi hại hơn, nụ cười triệt để không còn, nghiêm mặt nói:

“Mẹ cháu nếu đã đưa cháu Sở Châu học tập, vậy cháu phải đem việc học đặt lên hàng đầu, không được chơi nhiều hơn học. Gia đình chỉ có thể giúp cháu nhất thời, không thể giúp cháu một đời. Tương lai có hay không có thành tựu chỉ có dựa vào chính mình, bằng cấp là nước cờ đầu, bất luận ngành nghề gì bằng cấp đều rất trọng yếu.”

Trần Phàm không chút nào để ý sắc mặt của Khương Hải Sơn, đúng mực trả lời:

“Chú Khương nói rất đúng”

Hắn đời này trở về, đối với học tập cũng không để ở trong lòng.

Hắn đường đường là người tu tiên, nếu như thật thật lòng mà nói, tìm cái toàn quốc Trạng nguyên không phải là việc khó.

Khương Hải Sơn tiếp tục cùng hắn nói chuyện vài câu, thấy hắn đối với rất nhiều lĩnh vực không am hiểu, trong lòng không khỏi âm thầm lắc đầu, đối với gia đình đứa nhỏ này xem ra sẽ triệt để thất vọng rồi.

Nhớ tới ông đã từng thấy thằng bé con phó thị trưởng Lý, học tập rất được, vóc người cũng cao lớn đẹp trai, nói chuyện làm việc đều rất lão luyện, hơn nữa đối với rất nhiều lĩnh kinh tế chính trị đều có chính kiến của mình, mặc dù không hẳn sâu sắc, nhưng rất có ý tưởng. Cái này so với Trần Phàm chắc là cách mấy chục con phố.

“Xem ra cần phải cùng phu nhân nói chuyện một chút, thằng bé này căn bản không xứng với Nhiên Nhiên” Khương Hải Sơn trong lòng thầm nói.

Đường di muốn tác hợp hai người ý tứ đã từng đã nói với ông, ông không tỏ rõ ý kiến, muốn gặp mặt lại nói. Bây giờ gặp mặt, quả thực rất thất vọng.

“Hơn nữa Nhiên Nhiên tầm mắt cao, cũng sẽ không coi trọng hắn.”

Khương Hải Sơn đối với con gái của chính mình rất có lòng tin.