Chương 26: NGHÊNH TÂN DẠ HỘI

**CHƯƠNG 26: NGHÊNH TÂN DẠ HỘI

**Editor: Hoa Hạ

Từ khi Trần Phàm đánh bại Tư Nghênh Hạ, rất nhiều người đối với Trần Phàm thái độ lặng yên phát sinh chuyển biến.

Không ít người giống như ống kính không còn đặt trên người Tư Nghênh Hạ nữa, hiện đang dần dần lấy Trần Phàm làm trung tâm, tiêu điểm của sự chú ý. Mà Tư Nghênh Hạ từ lần thất bại kia, vẫn luôn trầm mặc ít lời, làm cho người ủng hộ cậu ta rất lo lắng.

Dù sao Trần Phàm chỉ là đánh nhau mạnh so với Tư Nghênh Hạ mà thôi. Trừ Taekwondo ra, bóng rổ, vận động, học tập, piano, thậm chí tướng mạo không phương diện nào không nghiền ép Trần Phàm. Vì đó người ủng hộ cậu ta vẫn rất nhiều.

Hôm nay, sau khi đội bóng rổ tập luyện xong, Dương Siêu vỗ vỗ bả vai Tư Nghênh Hạ nói:

“Tôi thấy cậu mấy nay dáng vẻ có chút mất tập trung, sao vậy?”

Tư Nghênh Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, cậu ta vẫn còn đang suy ngẫm tìm cách đánh bại Trần Phàm.

Cát Tinh Vũ ở bên cạnh tức giận bất bình nói: “Tại cái tên mới chuyển tới lớp mình, lúc đó hắn ở Taekwondo quán vô cùng kiêu ngạo, không chỉ tôi, mà cả Tư lão đại cũng thua vào tay hắn. Hiện tại tiểu tử kia ở trong lớp nghênh ngang mà đi, không ai dám chọc giận hắn”.

Mấy thành viên khác trong đội cũng dồn dập vây lại, kinh ngạc nói:

“Vậy lời đồn là thật ư, Tư Nghênh Hạ thật bị một tên mới chuyển trường đánh bại!”

“Cát Tinh Vũ, tôi nghe nói ngày đó cậu bị người ta tung một cước liền nằm sấp sao?”

“Đi đi đi”.

Cát Tinh Vũ cao giọng phản bác.

“Tôi cùng Tư lão đại chỉ nhất thời sơ sẩy, bị tiểu tử kia nắm được cơ hội. Đánh lại lần nữa, còn chưa chắc ai thua ai thắng đâu”.

Cậu ta có cảm giác thật sự bị bại oan uổng, còn chưa kịp phản ứng đã ngất đi. Lúc sau Trần Phàm cùng Tư Nghênh Hạ thi đấu cậu ta cũng không xem được, vì lẽ đó cho là mình cùng Trần Phàm kỳ thực chênh lệch không lớn.

Thường Văn ở một bên lạnh lùng nói:

“Cát Tinh Vũ nói đúng, đánh lại lần nữa, ai thắng ai thua cũng khó nói! Còn nữa hắn chỉ là tên nhãi biết đánh nhau mà thôi. Luận học tập, luận gia đình, luận tướng mạo, hắn điểm nào so được với Nghênh Hạ.”

Các mỹ nữ đội cổ động bên cạnh liền vội vàng gật đầu.

Các cô nàng xem ra, loại tiểu tử xấu biết đánh nhau cùng tuấn mỹ soái khí, chỉ số thông minh cực cao như Tư Nghênh Hạ hiển nhiên không thể so được.

Tư Nghênh Hạ ngẩng đầu mở miệng nói:

“Trần Phàm có thực lực xác thực mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi không tin những phương diện khác mình lại thua cậu ta”.

Thấy Tư Nghênh Hạ đáp lại, Thường Văn vẻ mặt lập tức tươi cười, tiếp sức nói: “Đúng đó, cậu sao có khả năng thua hắn chứ”.

“Ngày mai sẽ là nghênh tân dạ hội, đến thời điểm cậu lên sân khấu, biểu hiện thật tốt một phen, đem tiểu tử kiêu ngạo kia mạnh mẽ đè xuống”.

Có Thường Văn cổ vũ, Tư Nghênh Hạ con mắt dần dần sáng lên, tựa hồ như sự tự tin lại trở về.

Dương Siêu ở một bên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Trần Phàm không phải là tiểu tử xấu chỉ biết đánh nhau, mà người ta còn bẻ cổ tay của Chu Thiên Hào là nhân vật đại lão ở Sở Châu đó.

Nhưng lúc này nếu đem chân tướng nói ra, Tư Nghênh Hạ thật vất vả lắm mới lấy lại được sự tự tin nói không chừng lại mất đi lần nữa.

...

Hôm nay tới lớp, Tưởng Đàm Thu hưng phấn dị thường nói:

“Đêm nay có nghênh tân dạ hội, nữ thần Hứa Dung Phi nhất định sẽ lên sân khấu”.

“Nghênh tân dạ hội?” Trần Phàm sững sốt.

Hắn nhớ kiếp trước qua lần dạ hội này. Lúc Hứa Dung Phi lên sân khấu, một màn múa đơn, kinh diễm toàn trường, từ đó trở thành nữ thần trong lòng vô số người.

‘Dường như Tư Nghênh Hạ vì cậu ta mà đệm piano. Sau lần này, hai người được học sinh trong trường ví như Kim Đồng Ngọc Nữ, đáng tiếc cuối cùng không thể bên nhau, lúc ấy rất nhiều người còn tiếc hận’. Trần Phàm sờ sờ cằm.

Theo lý mà nói, hắn tuy rằng cũng không quá yêu thích Hứa Dung Phi, nhưng cũng không hy vọng cô nàng cùng Tư Nghênh Hạ ở cùng nhau.

“Đúng vậy, vốn nên tổ chức từ sớm, vì lớp 10 phải tham gia huấn luyện quân sự, kéo dài hơn nửa tháng”. Tưởng Đàm Thu nói.

Lúc này Cát Tinh Vũ bên cạnh đi qua, nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói:

“Cậu vẫn còn thương nhớ Hứa Dung Phi sao? Hứa hoa khôi đã sớm là vật trong túi của Tư lão đại rồi”.

Tưởng Đàm Thu một mặt quẫn bách.

Muốn phản bác, nhưng phát hiện mình cùng Tư Nghênh Hạ chênh lệch thực sự quá lớn, chỉ có thể oán hận phun một hơi.

Trần Phàm cười nói: “Sao tôi nghe nói Hứa Dung Phi chỉ xem Tư Nghênh Hạ làm bằng hữu bình thường?”

Cát Tinh Vũ cười lạnh nói: “Dù cho Hứa hoa khôi không thích Tư lão đại, vậy càng không thể thích một học sinh chuyển từ nông thôn như cậu”.

Trần Phàm lạnh nhạt nói: “Vậy thì chưa chắc à”.

“Đúng đó, ai nói Hứa Dung Phi không thể thích Phàm ca của tôi”. Tưởng Đàm Thu lúc này cũng đứng lên lớn tiếng phản bác.

“Tiểu tử cậu ngày đó bị Phàm ca một cước đạp ngất, sao nào? Còn thèm lần nữa?”

Cát Tinh Vũ trong mắt loé ra một tia kiêng kỵ, chỉ có thể ‘hừ’ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Tưởng Đàm Thu đắc ý ngồi xuống.

Trần Phàm buồn cười, cái tên này vì chống đỡ mặt mũi, trực tiếp gọi mình ‘Phàm ca’.

Bởi vì buổi tối có nghênh tân dạ hội, Trần Phàm liền gọi điện thoại sớm xin nghỉ, Oánh tỷ rất thông cảm đồng ý.

“Mau mau nhanh, nữ thần của tôi mau xuất hiện đi”. Ngồi trong hội trường, đèn đuốc rực rỡ, Tưởng Đàm Thu kích động nhìn lên sân khấu, nói.

Nghênh tân dạ hội có MC là Thường Văn cùng một tân nam sinh lớp 10, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, hấp dẫn vô số sự chú ý.

Thường Văn ở trên sân khấu nói:

“Không để mọi người chờ đợi thêm, tiếp theo, xin mời bạn Hứa Dung Phi học sinh lớp 12A2 sẽ mang đến cho các bạn tiết mục múa đơn ‘Công chúa Thiên nga’.”

Nói xong, dưới đài vang lên một tràng hoan hô.

Mọi người đợi lâu như thế, còn không phải đợi màn này hay sao.

Ánh đèn vụt tắt, chỉ còn một đạo cột sáng chiếu xuống, thấy xuất hiện một thân ảnh nam tử ngồi thẳng tắp trước cây đàn dương cầm hiệu Steinway màu trắng.

Tưởng Đàm Thu chua xót nói: “Lại là Tư Nghênh Hạ, mỗi lần Hứa Dung Phi khiêu vũ, đều là cậu ta đệm nhạc”.

Trần Phàm không để ý, tiếp tục nhìn lên sân khấu, liền thấy một cột sáng khác, chiếu rọi sự xuất hiện của một nữ tử với trang phục ba-lê bó sát người.

Đúng là đã lâu không gặp Hứa Dung Phi.

Theo âm nhạc vang lên, Hứa Dung Phi thân hình dường như không xương, đột nhiên uốn cong, sau đó lại bật lên, hóa thành một con thiên nga duyên dáng. Toàn bộ khán phòng đều tĩnh lặng lại, mọi người si ngốc nhìn thiếu nữ trên sân khấu như hát như khóc bôn ba nhảy múa.

Cũng không phải Hứa Dung Phi nhảy vô cùng tốt, nhưng tận mắt nhìn thấy đồng học của mình lại có thể nhảy được những kỹ thuật có độ khó như thế, thực sự khiến cho người ta thán phục.

Tư Nghênh Hạ đàn piano, Hứa Dung Phi vũ đạo, đã làm cho tân sinh khóa này vĩnh sinh khó mà quên được.

Điệu múa kết thúc, bên trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, Tư Nghênh Hạ cũng không kìm lòng được đứng lên, đi tới giữa sân khấu, dắt tay Hứa Dung Phi, hai người đồng thời tao nhã hướng phía dưới đài khom người chào, tức khắc tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, thậm chí còn truyền đến âm thanh gán ghép:

“Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”

Hứa Dung Phi ở trên đài vẫn duy trì mỉm cười, nhưng không dấu vết thu tay về, Tư Nghênh Hạ ánh mắt hơi tối sầm lại.

Chờ hai người rời khỏi sàn diễn, lúc này dạ hội gần như đã đi đến phần cuối.

Tưởng Đàm Thu ý quả quyết nói:

“Nữ thần không hổ nữ thần, cái dáng người kia, cái eo nhỏ kia, khí chất đó, quả thực không hề thua kém vũ công ba lê chuyên nghiệp của Nga quốc khi cha tôi dẫn đi xem lúc còn bé nha”.

“Tiểu tử Tư Nghênh Hạ này lại thừa cơ chiếm tiện nghi của nữ thần, nhịn không được mà”. Nói xong, Cậu ta lại bắt đầu tức giận bất bình.

“Được rồi, tôi về trước đây”. Trần Phàm đứng lên, thêm lần nữa nhìn thấy Hứa Dung Phi múa đơn, hắn đã rất hài lòng.

Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, Tưởng Đàm Thu ánh mắt không khỏi sáng ngời: “Này này, lớp trưởng đại nhân đem Hứa hoa khôi dẫn tới bọn mình kìa”.

Trần Phàm chăm chú nhìn lại, quả nhiên Thường Văn đi ở phía trước, phía sau đi theo một nam một nữ.

Nam trang phục áo bành-tô tao nhã, dáng người thẳng tắp, tuấn mỹ dị thường. Nữ trang phục thủ công ba-lê màu trắng, dung nhan tuyệt thế. Hai người giống như nam nữ minh tinh từ trong tivi đi ra.

Bọn họ một đường đi tới, không ngừng phất tay, vô số nam nữ sinh đáp lại một trận tiếng thét chói tai.

Đó là Tư Nghênh Hạ cùng Hứa Dung Phi.

Hai người vừa đi vừa nói gì đó, nhìn dáng vẻ rất thân mật.

Tư Nghênh Hạ cũng không còn vẻ mặt lãnh khốc, mà nở nụ cười thân thiết. Hứa Dung Phi như bị lời nói của cậu ta chọc cười, càng thêm xinh đẹp lộng lẫy.

“Cái tên Tư Nghênh Hạ chết tiệt này, lẽ nào nữ thần đã bị tên tiểu bạch kiểm lừa rồi”. Tưởng Đàm Thu cực kỳ bi thương.

“Quên đi, tôi đi trước”. Trần Phàm cũng không muốn thấy Hứa Dung Phi, vỗ vỗ bả vai cậu ta, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên một giọng nữ truyền đến:

“Ai ya, Trần đại cao thủ của chúng ta sao muốn về trước vậy, không tới gặp hai vị công thần ‘nghênh tân dạ hội’ sao?”

Trần Phàm nhíu mày quay đầu, liền nhìn thấy Thường Văn với vẻ mặt cười lạnh.

Lúc này, Thường Văn như đang hưởng thụ thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời.

Mình từ trên sân khấu được vạn chúng chú ý đi xuống, mang theo vầng hào quang muôn người hâm mộ, mà kẻ thù lại phai mờ ảm đạm ở trước mặt mình. Giống như một người vừa được lĩnh giải thưởng liền đem ra khoe trước mặt người khác vậy.

Tư Nghênh Hạ ở bên cạnh cũng lấy một loại ánh mắt cao cao tại thượng nhìn hắn. Lần dạ hội này, cậu ta đã triệt để đem niềm tin trở về, được vô số fans duy trì tiếng hoan hô càng làm cho lòng hư vinh bành trướng đến cực điểm.

Chính vào lúc này, một nụ cười tươi rói cùng âm thanh kinh hỉ nói:

“Trần Phàm?”

Sau đó, ngoài tất cả ý liệu của mọi người, một thân thể mềm mại liền nhào tới. Trần Phàm bất đắc dĩ mở hai tay ra, liền cảm thấy làn gió thơm nức mũi, nhuyễn ngọc đầy cõi lòng.

Toàn trường hoàn toàn chết lặng tĩnh mịch.

Vô số người trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh này.

Xung quanh, mọi người vẻ mặt đầy kinh ngạc, Tưởng Đàm Thu hai mắt như muốn rơi ra ngoài, Tư Nghênh Hạ gắt gao trừng mắt nhìn hắn giống như vợ mình ngay mặt bị cướp đi .

Trần Phàm không khỏi cười khổ.

“Lần này chuyện lớn rồi”