Chương 20: CAO THỦ NỘI KÌNH

Editor: Hoa Hạ

CHƯƠNG 20: CAO THỦ NỘI KÌNH

Sau khi Trần Phàm đến, thì bất ngờ phát hiện A Bưu một bàn tay bị băng vải.

Tay hắn ta không biết bị người đánh gãy khi nào.

“Ai đánh?”

Trần Phàm trong lòng hiếu kỳ, A Bưu này thực lực vẫn là rất cường đại, đêm đó ăn của mình một đá, phỏng chừng cũng chỉ có chút nội thương, dưỡng hơn nửa tháng sớm đã khỏi, hiện tại sao tay lại bị đoạn mất?

Hắn nghĩ như vậy, đi qua.

“Xem ra Hào ca gọi tôi không phải để bồi tội, mà là tìm tôi có việc à”.

“Quả nhiên không gạt được Trần huynh đệ”. Chu Thiên Hào bị vạch trần ngay mặt cũng không xấu hổ, sang sảng cười một tiếng nói: “Lão huynh xác thực gặp phải phiền toái nhỏ, muốn nhờ Trần huynh đệ giúp một tay”.

“Có việc gì nói thẳng đi”. Trần Phàm hơi hơi nghiêng đầu nói.

Chu Thiên Hào cúi đầu không nói, Hồng tỷ lập tức hiểu ý, vội dùng ánh mắt ra hiệu những người không liên quan lui xuống. Đợi phần lớn người đều đi rồi, phòng Kim Tước các bên trong chỉ còn lại mấy người, hắn mới cười khổ nói:

“Trần huynh đệ nếu cùng Ngụy lão có quan hệ, vậy là người một nhà, tôi sẽ không dối gạt cậu”.

“Tôi thời trẻ có một kẻ địch chạy trốn ra hải ngoại, hiện tại trở về, đã đập phá ba cơ sở giải trí, đả thương hơn hai mươi huynh đệ, ngay cả A Bưu trên tay hắn cũng bị thiệt thòi lớn”. Chu Thiên Hào oán hận nói.

“Ông nên tìm cảnh sát, tìm tôi làm gì?” Trần Phàm yên lặng nở nụ cười, hắn nào có hứng thú tham gia vào mấy vụ hắc bang ác chiến này chứ.

“Nếu giống Trần huynh đệ nghĩ, chỉ đơn thuần tranh đấu thế lực, vậy thì đơn giản rồi”. Chu Thiên Hào thở dài một tiếng, nói tiếp:

“Lần này, tên kia chỉ đơn độc trở về, không biết từ đâu học được một thân võ công, thân thủ cực kỳ lợi hại. Hắn chỉ trả thù, chứ không cầu tài, xem ra năm đó tôi đã triệt để đắc tội với hắn. Hơn nữa mấy chục người cũng không ngăn được hắn, tìm cảnh sát thì làm được gì?”

“Ồ!” Nếu có chuyện như thế, Trần Phàm đúng là có chút hứng thú, hắn liếc mắt nhìn A Bưu nói: “Người kia thân thủ so với tôi ra sao?”

“Hắn ta rất khủng bố, một chiêu tôi cũng không trụ nỗi, chỉ e so với Trần tiểu huynh đệ còn lợi hại hơn một chút.” A Bưu cười khổ nói.

“Tôi cũng đã lăn lộn chinh chiến mười mấy năm, xưa nay chưa từng thấy cao thủ như vậy, e rằng chỉ có thể dùng súng”.

Trần Phàm gật gù, không nói thêm nữa.

Trong lòng hắn có chút suy đoán, người này phỏng chừng là Võ giả nội kình. Mặc dù A Bưu nói còn mạnh hơn hắn, nhưng Trần Phàm không để ý chút nào.

Lúc đó, hắn giáo huấn mấy người A Bưu chỉ dùng ba phần thực lực, bằng không một quyền có thể đem bọn họ đánh chết. Hiện tại bước vào Trúc cơ trung kỳ, tu vi đã đột phá, so với trước còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tên kia đêm nay hẹn tôi gặp mặt tại tiểu đảo giữa hồ Yến Quy, Trần huynh đệ nếu như có thể đi trợ quyền, sau khi xong chuyện, tôi sẽ chi số này”. Chu Thiên Hào duỗi ra hai bàn tay.

“Mười vạn?” Trần Phàm nhíu mày nói.

“Không, là một trăm vạn!” Chu Thiên Hào trả lời sau đó nói tiếp;

“Phần dư cứ coi như biếu Trần huynh đệ để bồi tội”.

Trần Phàm âm thầm lắc đầu, người này kỳ thực chưa thật tâm muốn mời hắn, muốn tỏ thành ý lẽ ra nên đưa thù lao trước. Có điều hắn cũng không quá để ý, vừa có tiền cầm, vừa có thể mở mang kiến thức để biết thêm một Võ giả nội kình, tại sao phải từ chối chứ.

Chu Thiên Hào hiển nhiên biết hắn là khách quý của Ngụy lão gia tử, nhưng đối với thân thủ của hắn, vẫn ôm kỳ vọng không lớn. Cầu hắn đến, chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi.

“Có thể”. Trần Phàm gật đầu đồng ý.

“Được, Trần huynh đệ quả nhiên thoải mái”. Chu Thiên Hào kinh hỉ, nói tiếp:

“Một lát nữa còn có một vị cao thủ tới, ta sẽ giới thiệu cho Trần huynh đệ biết”.

Trần Phàm lúc này đã hiểu, có lẽ cao thủ sắp tới này mới là người mà Chu Thiên Hào chân chính dựa dẫm, gọi mình tới, chẳng qua để bảo hiểm mà thôi.

Đang thưởng thức cực phẩm đại hồng bào do Hồng tỷ pha thì, cửa lần nữa mở ra tiến vào một đám người.

Lần này Chu Thiên Hào chủ động đứng dậy, nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp.

“Ồ, rốt cuộc đã chờ được Quách sư phụ, nhanh vào trong”.

Dẫn đầu bước vào là người đàn ông trung niên trong trang phục luyện công màu đen, ông ta long hành hổ bộ*, hai mắt phóng tinh quang, còn có một đám đệ tử đi theo phía sau.

*long hành hổ bộ nghĩa bước đi nhẹ như mây, oai vệ như hổ

Chu Thiên Hào chủ động giới thiệu: “Trần huynh đệ, đây chính là đại cao thủ mà vừa rồi tôi nói với cậu, sư phụ Quách Uy Quách võ quán Uy Thịnh, là đệ nhất cao thủ giới võ thuật Sở Châu”.

Quách Uy nhìn Trần Phàm một chút, cười lạnh một tiếng nói: “Sao anh tìm một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch? Đi chịu chết sao?”

Chu Thiên Hào nhất thời lúng túng, nói: “Quách sư phụ đừng nóng giận, Trần huynh đệ khi trước một mình hạ mười mấy người, ngay cả thủ hạ vương bài A Bưu cũng không đỡ nỗi một chiêu, cậu ấy công phu quả thực rất giỏi”.

“Xem ra anh không biết đối thủ là loại người nào”. Quách Uy lắc lắc đầu, khinh thường nói tiếp:

“Thủ hạ của anh như thế, đến bao nhiêu cũng không đủ đối phương đánh. Thực lực của tên kia vượt quá sự tưởng tượng của anh, hoàn toàn không phải người bình thường có thể đối phó.”

“Hả, sao nói vậy?” Chu Thiên Hào kỳ quái hỏi, ông ta không biết trên đời vẫn có tồn tại cái gọi là nội kình.

Trần Phàm cười cười, cũng không phản bác, chỉ nhìn vị này Quách sư phụ biểu diễn.

Hắn nhớ Ngụy lão đã từng nói, Sở Châu ngoại trừ Ngụy gia, còn có Uy Thịnh võ quán cũng tồn tại Võ giả nội kình, vị Quách sư phụ này xem ra chính là Uy Thịnh võ quán, quả nhiên thực lực thấp kém, cũng chỉ nội kình Tiểu thành thôi, chả trách không lọt nổi mắt xanh của Ngụy lão.

Quách sư phụ lúc này không thèm nhìn Trần Phàm, nhấp ngụm trà thấm giọng, mới từ từ nói:

“Không biết Hào ca có từng nghe nói Võ giả nội kình chưa?”

“Võ giả nội kình?” Chu Thiên Hào nhíu nhíu mày, suy tư nói: “Hình như đã từng nghe qua ở nơi nào rồi”.

A Bưu đứng bên cạnh đột nhiên thân thể chấn động nói: “Ý của ngài, người kia là Võ giả nội kình?”

Quách Uy gật đầu, liếc nhìn hắn nói: “Nếu không phải vào nội kình, sao có khả năng một quyền đánh gãy cánh tay của cậu, sức mạnh này đã vượt qua cực hạn của cơ thể”.

“A Bưu! Cậu biết sao?” Chu Thiên Hào kinh ngạc xem thủ hạ.

A Bưu cười khổ nói: “Tôi từ nhỏ tìm kiếm bái sư khắp nơi để học quyền thì đã nghe rất nhiều. Có người nói võ công tu luyện tới cực điểm, trong ngoài hợp nhất, là có thể bước vào ‘Nội kình’, thân thủ sẽ rất khủng bố giống cao thủ võ lâm chiếu trên tivi vậy”.

“Nhưng tôi lúc đó nghĩ sư phụ đang nói quá lên, cũng không để ý tới. Hơn nữa ông cũng nói, xã hội hiện đại, tu thành nội kình vạn người chưa chắc được một, ông ấy cũng chưa từng gặp qua”.

“Sư phụ cậu nói không sai, hiện tại tu thành nội kình xác thực chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhân vật như vậy, căn bản bình thường không thể gặp được, dù cho bị cậu cầm súng chỉa vào, trước lúc cậu nổ súng đã bị y giết chết”. Quách Uy nghiêng đầu nói.

“Nhưng mà, nội kình cũng chưa phải là đỉnh cao của võ đạo, trên nội kình còn có Hóa cảnh, thực lực đó giống như tiên nhân chân chính, thiên hạ rộng lớn có nhiều đại cao thủ làm được những chuyện người bình thường không thể tượng được”.

Chu Thiên Hào nghe hai người đồng thoại giống nhau, không tin hỏi: “Quách sư phụ nói khuếch đại lên? Nếu lợi hại như vậy, chẳng phải toàn thế giới đều biết rồi không?”

“Ha ha”. Quách Uy cười ngạo nghễ.

Ông duỗi ra một tay nhẹ nhàng ấn một chưởng lên bàn một cái, chờ khi thu tay về thì, nhất thời toàn bộ phòng khách hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy mặt trên bàn thình lình lưu lại một chưởng ấn, độ sâu tầm nửa tấc, lộ ra vân tay tinh tế.

“Cái này... Cái này... Chính là nội kình?” Chu Thiên Hào hai mắt trừng lớn, không thể tin tưởng vào mắt mình.

A Bưu mồ hôi lạnh ứa ra: “Nếu như chưởng này đánh trên người tôi, chẳng phải sẽ tạo tạo ra lỗ thủng đầy máu sao?”

Trần Phàm ở bên cạnh nhìn, khẽ lắc đầu.

Quách Uy chẳng qua đem nội kình vận ở trên tay âm thầm đập đánh vào mặt bàn mà thôi, cái bàn này bằng plastic, khá là giòn. Hắn đã từng đánh vào thân cây liễu trăm năm lưu lại quyền ấn độ sâu mấy tấc, so với Quách Uy cao tay hơn không biết bao nhiêu lần.

Lúc này Chu Thiên Hào đã kích động như gặp tiên nhân, liền nói: “Như vậy Quách sư phụ cũng là cao thủ nội kình sao? Quách sư phụ ở đây, xem tên kia còn dám hung hăng không?”

Ông ta cũng không còn che giấu oán hận trong lòng nói: “Tên kia gọi ‘Lâm Báo’, thời trước cùng tôi tranh địa bàn ở Sở Châu, bị tôi thuê xạ thủ đánh bỏ chạy, không nghĩ tới mười mấy năm sau lại học được một thân võ nghệ trở về, tôi mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên. Hôm nay nhìn thấy Quách sư phụ, đáy lòng mới coi như nhẹ nhỏm”.

Nói xong, Chu Thiên Hào lấy ra một két sắt đẩy lên trước mặt Quách Uy, vỗ ngực nói:

“Quách sư phụ yên tâm, nơi này là 500 vạn, sau khi xong chuyện sẽ còn 500 vạn nữa, tuyệt đối một đồng cũng không thiếu. Hơn nữa tôi còn có thể đem ngài dẫn tiến cho Ngụy Tam gia, lấy tính cách tam gia, khẳng định sẽ xem ngài như khách quý mà đối đãi”.

Lúc này Quách Uy mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ông ta lần này tới trợ quyền, tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là kết bạn quý nhân phía sau Chu Thiên Hào. Ngụy gia ở Giang Bắc uy danh cỡ nào, ông ta là Võ giả nội kình cũng muốn leo lên cành cao.

Trần Phàm thờ ơ lạnh nhạt.

Chỉ sợ Chu Thiên Hào không biết, Ngụy lão chính là Võ giả nội kình. Thậm chí ngay cả tu vi cháu gái hiện tại cũng chưa chắc yếu hơn Quách Uy này, ông sao có khả năng để ý Quách Uy chứ.

Sau bữa cơm này, Quách Uy chính là tiêu điểm, bất kể là Chu Thiên Hào hay A Bưu, thậm chí mấy tên thủ hạ cùng Hồng tỷ đều hận không thể kề sát ở trên người Quách Uy.

Có thể nói một chưởng của Quách Uy đã thật sự làm bọn họ kinh sợ, để bọn họ mở mang tầm mắt.

Trần Phàm thừa cơ Oánh tỷ cùng chủ nhiệm lớp gọi tới. Hắn báo bận đồng thời xin nghỉ buổi chiều và tối.

Ăn xong, Quách Uy việc nhân đức như chỉ huy không nhường ai liền đứng ra chọn người: Chu Thiên Hào, A Bưu, hai xạ thủ. Cùng một đồ đệ của ông ta, cũng tu tập nội kình, nhưng chỉ là mới nhập môn. Tổng cộng sáu người buổi tối tới tiểu đảo giữa hồ.

Thấy Trần Phàm bị ông bào trừ bên ngoài, Chu Thiên Hào chặn lại nói:

“Quách sư phụ, vị Trần tiểu huynh đệ này cũng là tôi mời đến giúp đỡ, không cho cậu ấy đi thì không hay lắm”.

“Tôi đã nói rồi, cậu ta chỉ là người bình thường, dù cho biết đánh nhau, cũng không ngăn được một quyền của cao thủ nội kình. Để cậu ta đi, không phải chịu chết à”. Quách Uy nhíu mày nói.

Chu Thiên Hào không khỏi lộ ra vẻ khó xử, nhìn về phía Trần Phàm.

Trần Phàm lạnh nhạt nói: “Nếu ông mời tôi đến, thì tôi có nghĩa sẽ vụ bảo vệ cho ông”.

“Võ giả nội kình là cái gì, dưới cái nhìn của tôi, nói là ngoa thôi”.

“Người trẻ tuổi thật không biết trời cao đất rộng”. Quách Uy cười lạnh nói.

Chu Thiên Hào xoắn xuýt một trận, phỏng chừng vẫn là nghĩ đến Trần Phàm cùng Ngụy lão quan hệ, nên vẫn quyết định để Trần Phàm cũng cùng đi.

Cuối cùng Quách Uy hừ một tiếng, không nói lời phản đối.

Ông ta chung quy không phải chủ, không thể thay thế làm chủ, nhưng nhìn Trần Phàm càng thêm không hợp mắt.