Chương 16: KHAI GIẢNG LỚP 12

**CHUONG 16: KHAI GIẢNG LỚP 12

**Editor: Hoa Hạ

Ngụy lão lúc còn trẻ tham gia cách mạng, lúc đó ông nội Tiêu ca ca chính là thủ trưởng của ông.

Đến hiện tại, Ngụy lão đã là khai quốc tướng quân, Ngụy gia tại Giang Bắc uy danh hiển hách. Mà ông ta là lão lãnh đạo địa vị đương nhiên ngày càng cao hơn, đó là đại nhân vật chân chính, dậm chân một cái cả Hoa quốc liền chấn động, dù cho bây giờ đã lui về nhiều năm, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng to lớn.

Tiêu gia tại Yên Kinh cũng là nhà giàu đỉnh cấp.

Mà Tiêu ca ca của cô là một trong những nhân tài kiệt xuất bao gồm cả đời thứ hai và ba của các đại gia tộc tại Yên Kinh.

Khi còn là cô gái nhỏ, được gia gia dẫn thăm hỏi lão lãnh đạo, thấy được Tiêu ca ca là uy phong cỡ nào tại Yên Kinh, nhất hô bá ứng*. Từ khi đó, trong lòng cô gái nhỏ liền lưu lại bóng dáng khó quên của Tiêu ca ca, đến hiện tại cũng không hề phai nhạt.

*nhất hô bá ứng nghĩa một lời nói đông đảo người làm theo

Nhưng dù cho lấy thân phận Tiêu ca ca của cô, khi thấy người đàn ông trung niên luôn đi theo bên cạnh Tiêu lão gia tử vẫn cung kính gọi một tiếng:

“Chú Võ”

“Gia gia, ông dự định lôi kéo tên tiểu tử kia giống như Tiêu gia lôi kéo Vũ thúc thúc sao?” Ngụy Tử Khanh tựa hồ có chút rõ ràng ý tứ của Ngụy Phó.

Có thể tưởng tượng được Võ tiên sinh tại Tiêu gia có địa vị cao thế nào.

“Ha ha, con vẫn là còn coi khinh tông sư” Ngụy Phó cười cợt, lắc đầu nói tiếp:

“Lão thủ trưởng năm đó đã cứu nhà Võ tiên sinh một mạng, cho nên Võ tiên sinh mới đi theo Tiêu gia để trả ơn. Bằng không lấy sự kiêu ngạo của một tông sư, Tiêu gia địa vị cao đến đâu cũng khó giữ được cậu ta”

“Biệt thự số một ở Vân Vụ sơn trang này, cũng chỉ là cái giao hảo thôi. Chúng ta là gia tộc đầu tiên tiếp xúc với cậu ấy, phải đưa ra thành ý, nếu lấy được tình hữu nghị với một Tông sư võ đạo, đó mới chính là vạn kim khó cầu” Ngụy Phó hướng bên ghế dài nằm dựa vào, phất phất quạt giấy, thản nhiên tự đắc, quả là cao thâm như Gia Cát Lượng.

Ngụy Tử Khanh như hiểu mà không hiểu gật gật đầu.

Cô đến giờ vẫn chưa hiểu toan tính của gia gia, nhưng đối với Trần Phàm có một điều vô cùng rõ ràng.

Chính là cô vẫn thấy rất ngứa mắt với tiểu tử này.

Vậy mà có một người để cha nàng ngước nhìn, làm gia gia nàng tán thưởng, cho Tiêu ca ca của nàng sùng bái nhất cũng cung kính đối đãi.

Nhân vật như thế lại tồn tại cùng cấp bậc với tiểu tử mà nàng thấy ngứa mắt kia.

“Huống hồ cậu ta còn trẻ như vậy, tiền đồ vô hạn định. Hiện tại dù không bằng Diệp Nam Thiên, Vũ tiên sinh, nhưng tương lai sẽ có ngày vượt qua bọn họ”. Ngụy Phó thở dài một tiếng, tựa như cảm khái người trẻ tuổi luôn hết sức bồng bột.

“Gia gia, ông nói chính là... Thần cảnh?” Ngụy Tử Khanh ánh mắt sáng lên, liền vội vàng hỏi.

Nếu như Hóa cảnh tông sư đều đáng sợ như thế, gia gia lúc trước nhắc tới Thần cảnh thì sẽ đến cỡ nào?

Quả thực không dám tưởng tượng, một người đối kháng được một nhánh quân đội sao?

“Thần cảnh?” Ngụy lão yên lặng nở nụ cười, lắc lắc đầu. “Thế gian đến cùng có thần cảnh hay không, rất khó nói, nó hư vô mờ mịt như truyền thuyết vậy”

Ông dường như nghĩ đến gì đó, nhìn về phía xa Vân Vụ sơn, trong mắt hiện lên thần sắc vô định.

...

Ngày hôm sau, Trần Phàm nhận được cuộc gọi không tưởng, là Khương Sơ Nhiên gọi đến.

Khương Sơ Nhiên trong điện thoại cẩn thận từng li từng tí một hỏi hắn tối hôm qua có sao không, đồng thời muốn mời hắn ăn cơm, cô và hai bạn thân đều sẽ cùng đi.

Trần Phàm nhàn nhạt từ chối.

Cô bé này tuy rằng tối hôm qua để hắn mất mặt, nhưng hắn làm người hai đời, chút chuyện nhỏ này sao để vào trong mắt, chẳng qua bọn họ không hề có chung đề tài, tụ lại với nhau rất vô vị.

Khương Sơ Nhiên phẫn nộ cúp điện thoại.

Trong lòng giận dữ nói: ‘Ngươi vênh váo cái gì? Không phải là biết đánh nhau thôi sao. Bổn tiểu thư chủ động mời ngươi ăn cơm, muốn nhận lỗi, ngươi một cơ hội cũng không cho. Được lắm, sau này ngươi đừng hối hận’

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng nhớ lại tối hôm qua một mình Trần Phàm đánh mười mấy tên đại hán, làm cho cô nàng không khỏi mê mẩn.

Không để ý tới Khương Sơ Nhiên bên kia, Trần Phàm những ngày tiếp theo sinh hoạt bình lặng qua đi.

Cho tới ngày mùng 1 tháng 9 thì.

Trần Phàm đã đạt tu vi Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong, khoảng cách với Trúc cơ trung kỳ chỉ còn một bước nữa.

Ngày đó, lớp 12 khai giảng.

...

Sáng sớm sau khi tu luyện hoàn tất, Trần Phàm đi dọc theo đường cái hồ Yến Quy hướng về trung học Thường Thanh Đằng.

Trung học quốc tế Thường Thanh Đằng là trường cấp ba tư thục, được xem là trường học quý tộc. Bất luận ở phương diện trang thiết bị, cơ sở vật chất hay giáo viên đều thuộc đệ nhất Sở Châu. Có thể đi vào nơi này học tập, hoặc là thành tích phải xuất sắc, hoặc điều kiện bối cảnh gia đình không tồi, hoặc trả được học phí đắt đỏ của nơi này.

Đi ở trên đường, có thể nhìn thấy rất nhiều xe con gào thét mà qua, còn xen lẫn không ít siêu xe. Có một số được gia đình đưa đến, một số lại tự lái xe đến trường.

“Mình kiếp trước học lớp 12A9 sao?” Đang đắm chìm trong ký ức vườn trường, hai bên qua lại đều mặc đồng phục học sinh phong cách Anh, nam nữ thiếu niên lưng đeo cặp sách thanh xuân tràn trề, hắn nhất thời như bừng tỉnh mộng.

Hắn đến lớp, trong lớp mới có mặt hơn một nửa.

Tuy rằng đều mặc đồng phục học sinh, nhưng mỗi người có dáng vẻ không tồi, nam cao to, nữ xinh đẹp, vừa thấy là biết trong nhà điều kiện rất tốt.

“Kiếp trước lớp mình nữ sinh chất lượng xác thực rất cao, đáng tiếc lúc đó mình không quá để ý”. Trần Phàm thầm nghĩ đến.

Những cô bé này cũng không phải tất cả đều là mỹ nữ, chẳng qua phần lớn đều trang điểm rất tỉ mỉ, dào dạt thanh xuân.

Bọn họ nhìn thấy Trần Phàm đi vào, cũng không để ý, hoặc là chơi điện thoại di động, hoặc là thảo luận kỳ nghỉ đã đi chơi những đâu. Không ít vừa xuất ngoại trở về, còn tặng quà cho bạn ngồi cùng bàn.

“Cậu tìm ai?” Cuối cùng có người chú ý tới hắn.

“Mới chuyển trường tới”. Trần Phàm nhún nhún vai, nhớ tới vị trí ngồi của mình ở kiếp trước, đem túi sách vứt ở trên bàn.

Nhìn thấy là học sinh chuyển trường, bọn họ vốn rất tò mò, nhưng thấy hắn tướng mạo không có gì lạ, ăn mặc cũng rất bình thường, rất nhiều cô gái nhất thời mất đi sự chú ý, quay đầu đi tiếp tục tán gẫu về minh tinh Hàn Quốc cùng mỹ phẩm linh tinh.

“Ài, vốn tưởng chuyển đến một đại mỹ nữ, không nghĩ tới là tên đực rựa, thật mất mặt”. Một tên ngồi bàn bên cạnh than ngắn thở dài.

Tên này lớn lên có chút soái, nhưng hóc mắt rất sâu, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên tối hôm qua thức đêm cuồng hoan, hiện tại còn không mở nổi mắt.

Trần Phàm cười cười, không lên tiếng.

Một lát sau, chủ nhiệm lớp Tiết Hàm Chi đến.

Cô mặc bộ váy cùng màu đen với tất chân, dung mạo lạnh lùng. Tiết Hàm Chi là giáo viên chính thức trung học Thường Thanh Đằng, tốt nghiệp Đại học Brown nước Mỹ, là trợ lý hiệu trưởng, chỉ là tới lớp 12A9 một tí thôi.

Cô ra hiệu yên lặng, Trần Phàm đứng lên tới tự giới thiệu mình.

Người chung quanh thấy hắn lên tiếng thường thường không có thu hút, lớn lên lại không được, không có gì nổi bật. Liền tiếp tục quay đầu thảo luận sôi nổi chuyện lý thú của kỳ nghỉ.

Lúc Trần Phàm ngồi xuống, tiếng có vỗ tay cũng vang lên nhưng vô cùng ít ỏi.

“Cậu tên Trần Phàm? Tự giới thiệu quá đơn giản, hệt như học sinh tiểu học. Vậy sao hấp dẫn sự chú ý của các em gái?” Tưởng Đàm Thu liếc mắt nhìn hắn.

“Thôi đi, cái này không trọng yếu. Tôi tên Tưỏng Đàm Thu, ngoại hiệu ‘Tiểu vương tử hộp đêm’, các hộp đêm ở Sở Châu, không chổ nào tôi không biết.”

Trần Phàm liếc mắt nhìn hắn.

Tôi đương nhiên biết tên cậu.

Cậu không những ngồi cùng bàn năm lớp 12, mà còn là bạn tốt nhất ở kiếp trước! Kiếp trước khi tôi nghèo túng ở Sở Châu, rất nhiều bằng hữu nhưng chỉ có mỗi cậu ở cạnh.

“Khi đó cậu vì một cô gái mà chém người, ngồi tù bảy năm, thậm chí liên lụy cha cậu về hưu sớm, cuối cùng huỷ đi cuộc của chính mình. Tôi lúc ở Sở Châu, chúng ta như hai người anh em có cùng cảnh ngộ, chỉ có thể mỗi ngày uống rượu tiêu sầu”.

“Cậu thường nói nếu có thể sống thêm một lần, sẽ không vì con tiện nhân kia hủy hoại đời mình. Đời này tôi sống trở về, bất luận thế nào đều sẽ giúp cậu một phen”. Trần Phàm lòng sinh cảm thán.

Tuy rằng Trần Phàm nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt không hề nói gì.

Lúc này Tưởng Đàm Thu kiêu căng tự mãn, không hẳn để ý hắn, nhưng tương lai cậu ta sẽ là bạn tốt không chuyện gì giấu giếm nhau.

Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Tưởng Đàm Thu cuối cùng cảm thấy vô vị.

“Được rồi, được rồi, xem ra tôi cần cho cậu thấy thế nào là bản lĩnh thực sự”.

“Nữ sinh lớp mình, trên căn bản mỗi người đều không tệ, nhưng xinh đẹp nhất vẫn là lớp trưởng ‘Thường Văn’. Cậu xem, chính cô gái bên kia”

Hắn chỉ vào một vòng eo thẳng tắp, thân hình rất chuẩn, một cô gái vô cùng xinh đẹp.

“Thường Văn không những là lớp trưởng, mà còn là MC của mấy bữa tiệc do trường tổ chức, xem như là nữ sinh đứng đầu lớp. Trong cả khối 12, cũng chỉ Hứa Dung Phi, Khương Sơ Nhiên hai người này công nhận hoa khôi của trường chỉ hơn cậu ta nửa bậc”.

“Đương nhiên Hứa hoa khôi loại kia thì thôi, chúng ta vẫn là đừng nghĩ. Người ta học cấp ba, đã có chút danh tiếng người mẫu, còn diễn vai nữ phụ phim truyền hình nào đó. Nghe nói cậu ấy một năm số tiền kiếm được đủ mua một con BMW, 99% học sinh cả nước có ai làm được như thế”. Nhắc tới Hứa Dung Phi, Tưởng Đàm Thu liền hai mắt tỏa ánh sáng.

Trần Phàm nở nụ cười, tên này không biết Hứa Dung Phi suýt chút nữa thành tình nhân của mình ở kiếp trước.

Có điều đã là chuyện của quá khứ, hiện tại Trần Phàm trong lòng rất nhạt.

Tưởng Đàm Thu tiếp tục nói. “Thường đại mỹ nữ, tuyệt đối không thể đắc tội, lớp chúng ta mỗi lần cùng những lớp khác chơi đá bóng hoặc bóng rổ, đều dựa vào Thường đại mỹ nữ tổ chức đội cổ động. Đắc tội với cậu ấy, cậu ở trong lớp muốn tìm bạn gái cũng không ai thèm nhìn”.

“Tôi biết rồi” Trần Phàm gật đầu.

Thường Văn xác thực rất đẹp, dáng người cao gầy dung mạo hàng đầu lại là MC dạ hội, cả lớp có một nửa nam sinh đang chú ý nàng.

“Có điều Thường Văn cậu cũng đừng nhớ thương, cậu ấy như vậy, mắt cao với đỉnh. Ngay cả tôi cũng không lọt mắt, sao có khả năng coi trọng cậu” Thấy Trần Phàm chăm chú nhìn về phía Thường Văn, Tưởng Đàm Thu cuối cùng tìm được cơ hội nên chế nhạo một phen.

Trần Phàm cười cười.

Cái tên này tính vẫn như kiếp trước, cái miệng sẽ không buông tha ai.

“Người Thường Văn thích chính là Tư Nghênh Hạ”. Tưởng Đàm Thu tức giận bất bình. “Nhưng tên kia trâu đến bầu trời, dĩ nhiên không để Thường Văn vào trong mắt”

Hắn đang nói, đột nhiên nhìn ra cửa bĩu môi nói:

“Ầy, kia chính là Tư Nghênh Hạ”.