Editor: Hoa Hạ
CHƯƠNG 14: NGỤY THỊ TÂM PHÁP
Lúc này, Trần Phàm đang trên đường đi chữa thương.
Tiểu Tề không còn lái chiếc xe lần trước, mà chạy một con Audi A6, luận về giá cả kém xa Land Rover kia.
Nhưng nhìn biển kiểm soát của quân đội Kim Lăng, cùng với trên kính chắn gió có dán giấy thông hành do Đại quân khu tỉnh cấp, là có thể biết phân lượng con xe này so với Land Rover nặng hơn rất nhiều.
Cảnh sát giao thông sẽ không dám cản trở chiếc xe này lưu thông.
Tiểu Tề vừa lái xe, vừa quan sát kính chiếu hậu nhìn Trần Phàm trong gương, đột nhiên mở miệng nói:
“Trần tiên sinh chắc đã đoán được thân phận của thủ trưởng rồi”
Trần Phàm gật gật đầu.
Hắn cuối cùng biết Đường trang lão giả có lai lịch gì.
Ngụy Phó!
Chẳng trách tên nghe quen thuộc như thế, đây là nhân vật cận đại ở Sở Châu nổi danh nhất bên ngoài.
Sở Châu nằm ở phía bắc tỉnh Giang Nam, luận kinh tế chỉ có thể xếp bậc trung trong tỉnh, không luận kinh tế thì luận danh tiếng, nhưng cho tới nay đều không có tiếng tăm gì, duy chỉ Ngụy Phó được xem là người nổi danh nhất ở Sở Châu trăm năm trở lại đây.
Có người nói ông ta lúc còn trẻ tham gia quân đội, là một trong những người trẻ tuổi nhất được phong hàm tướng quân vào thời khai quốc, sau đó chỉ huy chiến dịch phản kích chiến biên giới An Nam vào những năm đầu thập niên 80, có danh xưng ‘Hổ tướng’.
Lai lịch lớn như thế, chẳng trách Chu Thiên Hào nghe xong tên tuổi liền bị doạ thành như vậy. Có điều nhìn dáng vẻ của ông ta, tựa như cùng Ngụy gia quan hệ chắc không tầm thường?
Ngụy lão là quân nhân bảo vệ quốc gia, sao lại cùng Chu Thiên Hào loại nữa hắc nữa bạch này dính líu với nhau. Trần Phàm không khỏi nhíu mày.
Tiểu Tề cũng nhìn ra nghi hoặc của Trần Phàm, vội vã giải thích:
“Thủ trưởng có ba con trai hai cái con gái, ngoại trừ chết trẻ không nói. Con cả là có tiền đồ nhất, lúc đó tiến vào quan trường, hiện tại công tác ở tỉnh, giờ là Sở trưởng Tư pháp”
“Con thứ hai, cũng chính là cha của Tử Khanh, được thủ trưởng đưa vào quân đội, bây giờ ở Bộ tham mưu quân khu Kim Lăng, quân hàm đại tá, cũng coi như không tệ”
“Nhưng con thứ ba là không nên thân, không muốn tham chính cũng không muốn tòng quân. Mở ra công ty, ở bên ngoài ỷ vào lão gia tử cùng tên tuổi anh cả để giả danh lừa bịp. Mấy thành phố ở Giang Bắc này, đều rất nể mặt lão gia tử cùng lão đại ca, nên để mặc anh ta bày đủ chiêu trò, Chu Thiên Hào này chính là thủ hạ của hắn”
Thấy Tiểu Tề như vậy là biết được người ngoài không ưa con thứ ba Ngụy lão, có thể thấy được ông ta xác thực là người không ra làm sao.
Trần Phàm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Xe chạy theo đường chính dọc hồ Yến Quy, lái sâu vào Vân Vụ sơn, dừng trước của một đại viện lợp ngói màu xanh lục.
“Đây là Viện điều dưỡng đại quân khu tại khu vực Giang Bắc, chỉ tiếp đón cán bộ cấp tá trở lên, lão thủ trưởng thân thể không được tốt, trên căn bản đều ở trong viện dưỡng này” Tiểu Tề đậu xong xe, cùng Trần Phàm đi vào, giới thiệu.
Đi trên con đường nhỏ yên tĩnh mát mẻ, qua lại đều là ông lão cùng các nữ y tá, phỏng chừng mỗi người đều từng có thân phận bất phàm. Hiện đã bảy tám mươi tuổi, chỉ có thể ở lại trong viện điều dưỡng để chăm sóc sứ khỏe.
“Nơi này hoàn cảnh quả thật không tệ, thích hợp an dưỡng”. Trần Phàm tán thưởng một tiếng, người quân khu thật là biết chọn vị trí đó.
Nhìn thấy Ngụy lão, ông đang cầm bút viết thư pháp, Tử Khanh ở một bên mài mực.
Trần Phàm đến bên cạnh nhìn, thư pháp của Ngụy lão phỏng chừng có mấy chục năm bản lĩnh, so với chữ nhìn thấy ở nhà Đường di tuy kém hơn vài bậc, nhưng lại toát lên vẻ cổ khí nuốt vạn dặm hệt như hổ báo vô cùng mạnh mẽ.
“Trần tiên sinh cũng hiểu thư pháp?” Ngụy lão thu hồi bút, cười nói.
Lúc này Ngụy Phó mặc quần áo luyện Thái Cực quyền, so với đường trang khi trước thì nhiều hơn mấy phần hào hiệp. Có lẻ là vì bệnh tình có hi vọng, hơn nữa có thể vì thường ở nơi này, nên tâm tình cũng thả lỏng.
“Tôi không hiểu cái này”
Hắn kiếp trước thư pháp vẽ tranh âm nhạc dốt đặc cán mai, dù cho sau đó trở lại địa cầu hóa phàm hai mươi năm, nhưng hiểu biết chủ yếu là tương lai thế giới văn hóa.
“Đúng rồi, cậu không phải đến trị thương cho ông nội tôi sao? Sao không mang theo ngân châm các thứ?” Ngụy Tử Khanh ở bên cạnh chen miệng nói, cô không biết vì sao, cứ thấy Trần Phàm là không vừa mắt, không nhịn được muốn tìm hắn gây phiền toái.
Cô nàng hôm nay cũng thay bộ quần áo thoải mái, áo thun trắng ngắn tay T-shirt cùng với quần jean cực ngắn, lộ ra hai chân thon dài như trụ ngọc trắng muốt, mấu chốt bộ ngực vễnh cao trông rất khiêu khích, so với phong cách dĩ vãng tuyệt nhiên không giống nhau, biểu lộ tương lai sẽ là một phụ nữ đầy hấp dẫn và quyến rũ.
“Tôi chữa thương không cần châm cứu bấm huyệt” Trần Phàm lắc đầu một cái.
“Ông xem cái này một chút” Trần Phàm đem bản viết tay ‘Ngụy thị tâm pháp’ đưa cho lão nhân.
Cái gọi là ‘Ngụy thị tâm pháp’, Trần Phàm căn cứ công pháp nội kình mà Ngụy Phó tu luyện sau đó tiến hành thay đổi để tối ưu hóa, sáng chế một môn công pháp mới, chính hắn nghĩ ra cái tên, cho rằng gọi như thế rất chuẩn xác.
“Đây là?” Ngụy Phó nghi hoặc tiếp nhận quyển sổ nhỏ hơi mỏng, ông xem trang đầu tiên sắc mặt liền khẽ biến, càng nhìn xuống, kinh ngạc càng lớn, đến cuối cùng thì biểu tình khó tin đã treo đầy mặt .
“Sao vậy? Gia gia?” Bên cạnh Tử Khanh kỳ quái hỏi.
Ngụy Phó sau khi xem xong, khép lại sách nhỏ, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, mới cuối cùng thở ra từ từ đi tới.
Ông nhìn Trần Phàm trịnh trọng khom người lại nói: “Đại ân đại đức của tiên sinh, Ngụy mỗ suốt đời không quên”
“Không việc gì, Ngụy lão năm đó vì bảo vệ quốc gia, chinh chiến một đời mới rơi vào cảnh thương thân, nếu tôi gặp phải, thì không thể khoanh tay đứng nhìn được” Trần Phàm thản nhiên được ông ta thi lễ, nghiêm mặt nói.
“Gia gia, ông duyên cớ gì, đột nhiên hành đại lễ với cậu ta là sao?”
Cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa nhanh nhảu chạy đến nâng Ngụy Phó dậy. Mắt trợn trừng nhìn Trần Phàm một cái, ý trách cứ hắn không hiểu chuyện, sao có thể để cho ông lão khom lưng cung kính với mình như thế.
Trần Phàm cười một cái.
Tiểu nha đầu này thực sự là trở mặt vô tình, khi nài nỉ chữa bệnh cho ông nội nàng thì thái độ tốt vô cùng, hiện tại lại phục hồi nguyên trạng dáng vẻ lạnh nhạt như trước kia.
“Trần tiên sinh ngài giải thích cho Tử Khanh nghe đi” Ngụy lão cúc cung xong, tâm tình rất tốt, thay đổi dáng dấp cười híp mắt nói.
Trần Phàm lạnh nhạt nói: “Gia gia cậu bị thương chủ yếu do hai phương diện tạo thành:
Một là năm đó cường ngạnh dùng nội kình mới bị thương, cứu chữa chậm trể, làm cho một kéo thêm một, thương thế lá phổi đã không cách nào cứu vãn.
Hai là, công pháp tu luyện nội kình của ông có vấn đề, làm thương tổn phổi, mỗi lần vận chuyển tuy rằng thương tổn rất nhỏ bé, nhưng tích thiểu thành đa làm thành bệnh”
“Nói như vậy, phổi tôi cũng có vấn đề” Ngụy Tử Khanh mặt cười khẽ biến.
“Trên lý thuyết mà nói, đúng là như vậy. Nhưng cậu tu vi quá thấp, còn chưa tới trình độ như thế này” Trần Phàm nhún nhún vai nói.
Nghe xong hắn, Ngụy Tử Khanh không khỏi trợn tròn mắt, mình phải mừng vì có tu vi yếu sao?
Ngụy lão gật gù: “Lúc nhận được truyền thừa bộ công pháp này, quả thực có nghe nhắc qua vấn đề này. Nhưng khi đó có một bộ công pháp nội kình để tu luyện đã vô cùng may mắn rồi, làm gì còn quản việc có thương tổn đến phổi hay không. Vì lẽ đó con cái ta sau này một đứa cũng không được truyền lại, nếu như không phải Tử Khanh ngang ngạnh muốn tập, ta đã chuẩn bị đem này bộ công pháp thiếu hụt này theo vào quan tài”
“Vậy quyển sách nhỏ này là gì?” Ngụy Tử Khanh nghi ngờ hỏi.
“Quyển sách này là tôi căn cứ công pháp nhà các người sửa chữa những thiếu sót cơ bản thôi” Trần Phàm mỗi hỏi tất đáp.
“Không những sửa chữa thiếu sót, mà so với công pháp nội kình gia truyền cao hơn không biết bao nhiêu cảnh giới. Trần tiên sinh có trình độ võ đạo phải gọi là thông thiên, thật khiến người ta phải ngước nhìn à” Ngụy Phó cảm khái nói.
Ngụy gia bọn họ khổ tu bộ công pháp này mấy chục gần cả trăm năm, mà không tìm được manh mối để bù đắp thiếu hụt. Nhân gia mấy ngày liền sửa được những phần thiếu sót, đồng thời so với bản cũ tốt hơn không biết bao nhiêu lần, năng lực như vậy, quả thực quá khủng bố.
“Nhưng con nhớ gia gia chưa hề đưa công pháp gia truyền cho cậu ta mà? Cậu ấy sao sửa được?” Ngụy Tử Khanh bị hồ đồ rồi.
“Thế mới nói Võ đạo tông sư tại sao được gọi là ‘Tông sư’, lợi hại là ở chổ này” Ngụy Phó lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái nói tiếp: “Nhân gia xem con vài lần là hiểu được công pháp tu luyện của con tường tận. Nếu không có khả năng này, làm sao xứng với hai chữ ‘Tông sư’ đây? Cái gọi là ‘Tông sư’, tức là khai tông lập phái, tự thành lập một trường phái riêng cho mình”
Trần Phàm nhàn nhạt khoát tay nói: “Tôi chỉ là người tu đạo, thật không phải tông sư gì đâu”
“Tiên sinh bản lĩnh bậc này, không phải tông sư, mà vượt hẳn tông sư rồi” Ngụy Phó ha ha cười nói.
“Không nghĩ cậu lợi hại như thế” Nghe xong Ngụy lão nói lời này, liền vẫn đối với hắn có ý kiến, Ngụy Tử Khanh cũng không khỏi xem trọng liếc mắt nhìn hắn.
Trần Phàm trong lòng mỉm cười, Băng Sơn mỹ nhân cũng biết khen người sao.
“Đúng rồi, đây là ‘Tiểu Bồi Nguyên Đan’, tổng cộng mười viên” Trần Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì, móc ra một bình thủy tinh đưa cho Ngụy Tử Khanh. “Cậu đúng giờ đưa Ngụy lão dùng, vừa ăn tiểu Bồi Nguyên Đan, vừa chuyển sang bộ tu luyện công pháp đã sửa chữa, là có thể trị tận gốc bệnh của ông ấy”
Hắn nói xong vẻ mặt có chút tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc những dược liệu kia quá đắt, tôi mua không nổi. Bằng không tôi có thể luyện chế Bồi Nguyên đan chân chính. Đến lúc đó thương tổn phổi của ông nội cậu chẳng là gì, một viên là bách bệnh không sinh, thậm chí người sắp chết cũng có thể cứu sống, tăng tuổi vài năm cũng không thành vấn đề”
“Lợi hại vậy sao?” Ngụy Tử Khanh nhanh chóng nhận bình thủy tinh xem như bảo bối cẩn thận cất đi. Cũng không quên phản kích nói: “Cậu nói khoác, cái gì bách bệnh không sinh, cải tử hồi sinh, kéo dài tuổi thọ, cái này không phải chỉ có trong truyền thuyết, nói bừa sao?”
“Tin hay không thì tùy” Trần Phàm không để ý nói. Xem như Ngụy Tử Khanh muốn nói cho đã cái miệng.
‘Tên tiểu tử này quá đáng ghét.’ Ngụy Tử Khanh trong lòng hung hăng nói. ‘Khắp nơi đều cùng mình tranh luận, không nhịn chị đây lấy một câu. Hắn mà là đại nam nhân cái gì chứ’
“Ta ngược lại có chút tin tưởng Trần tiên sinh. Trần tiên sinh nếu tiện có thể nói dược liệu nào không, ta có thể sai người thu thập cho Trần tiên sinh” Một bên Ngụy lão đột nhiên trong lòng hơi động nói.
“Có thể chứ, đừng nói là dược liệu, phương pháp luyện đan cũng có thể đưa cho các người. Nhưng ở trên hành tinh này trừ ta ra, không ai có thể luyện được” Có nói cho bọn họ biết đối với Trần Phàm không sao cả.
Hắn tìm trang giấy viết xuống phương pháp luyện chế đan.
Bồi Nguyên Đan nhất định phải dùng pháp môn độc nhất của Tu Tiên giới luyện chế, người ngoài nếu như không hiểu, luyện mười lần hủy mười lần.
Ngụy Phó tiếp nhận phương pháp luyện đan nhìn một chút, nhìn thấy tên dược liệu đều là loại vô cùng đắc đỏ và quý hiếm, hơn nữa yêu cầu niên đại đều vô cùng cao, chẳng trách Trần Phàm mua không nổi. Lấy thực lực Ngụy gia muốn thu thập đầy đủ sẽ hao phí công phu rất lớn, ông ta gật nhẹ đầu, đem phương pháp luyện đan giao cho Tiểu Tề, bảo anh ta dùng toàn lực thu gom.
“Được rồi, việc chữa thương cứ quyết định như thế. Tôi lần này đến, còn muốn hỏi thăm lão gia tử một chút chuyện về giới võ đạo” Trần Phàm nói.
Ngụy lão gật gù, nói: “Ta đã đoán cậu muốn hỏi những chuyện này, có gì vấn đề cứ hỏi thẳng đi”