Chương 1: QUAY VỀ THỜI NIÊN THIẾU

**CHƯƠNG 1: QUAY VỀ THỜI NIÊN THIẾU

Editor: Hoa Hạ**

Mùa hè năm 2007, trên chuyến xe buýt Kim Long từ huyện Tứ Thủy tỉnh Giang Nam đến nội ô thành phố Sở Châu.

Vì nội thành cách huyện Tứ Thủy rất xa, lại là mùa hè, nên trên xe hành khách đều buồn ngủ.

Một thiếu niên cao tầm mét bảy, gương mặt trắng noãn với mái tóc ngắn nhìn rất thanh tú chợt tỉnh giấc, vẻ mặt mờ mịt quan sát xung quanh, không biết suy nghĩ cái gì, sắc một đột nhiên đại biến.

Không có ai biết, trong lòng hắn hiện tại như dời sông lấp biển vô cùng kinh hãi.

“Đây không phải hè năm 2007, khi rời huyện Tứ Thủy đến Sở Châu học trung học? Mình đang ở trên chuyến xe buýt này?”

"Tại sao lại ở chỗ này? Không phải mình đang độ thiên kiếp sao?"

"Lẽ nào. . . . . ?"

"Quay về quá khứ?"

Trần Phàm trong mắt lộ ra biểu hiện khó tin.

"Trần Bắc Huyền ta không ngã xuống ở thiên kiếp, mà còn sống lại quay về địa cầu thời còn trẻ?"

...

Bắc Huyền tiên tôn Trần Phàm, còn được gọi “Trần Bắc Huyền”. Là đệ tử chân truyền của Thương Thanh tiên nhân ở Chân Võ tiên tông. Kiếp trước, hắn khoảng 30 tuổi thì ở địa cầu được Thương Thanh tiên nhân mang tới vũ trụ khác, từ đây bước lên con đường tu tiên, vừa đi chính là 500 năm.

Hắn có thiên phú kinh người, chỉ 500 năm đã tu thành Độ Kiếp kỳ. Tại tu tiên giới ngàn vạn năm tới nay là người có hy vọng nhất độ kiếp thành công, thoát khỏi thế giới này, phi thăng lên Tiên giới, là một tuyệt thế kỳ tài.

Tung hoành ngang dọc vũ trụ này 500 năm, giao thủ tinh không vạn tộc, vạn chiến bất bại, được tu tiên giới tôn làm “Bắc Huyền tiên tôn” .

Đáng tiếc! Hắn cuối cùng vẫn ngã xuống khi đang độ thiên kiếp.

Mãi đến tận khi thiên kiếp ập lên đầu một khắc đó, Trần Phàm mới phát hiện ra rằng, hắn vốn tưởng đạo cơ của hắn vạn kiếp bất diệt, nhưng bởi vì tu hành quá nhanh, căn cơ bất ổn, kỳ thực tràn ngập thiếu hụt.

Mà một khi tiến bộ quá nhanh, đạo tâm hắn nghĩ vững như bàn thạch, nhưng kỳ thực ma kiếp xuất hiện hắn lại không chịu nổi một kích.

Nguyên nhân chính là ở Trần Phàm. Trong 500 năm này, vì tu luyện, vứt bỏ tất cả, lưu lại vô số sự hối hận không thể bù đắp. Bình thường tâm ma bị áp chế nơi sâu xa trong tâm hải, một khi không cẩn thận ma kiếp liền theo đó mà tuôn ra, làm hắn vạn kiếp bất phục.

Trần Phàm thử cảm ứng trong cơ thể, pháp lực của hắn dâng trào đủ để hủy diệt một Thần Tinh thế nhưng hiện đã hoàn toàn biến mất không còn tung tích.

Kiếp trước của hắn vô cùng mạnh mẽ, được xưng bách kiếp bất diệt, thế nhưng nguyên thần hiện tại cũng không hề có dấu vết.

"Xem ra đây không phải tâm ma kiếp, mà thật sự đã trở về quá khứ" Trần Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ đăm chiêu.

Trần Phàm lấy kiến thức ở tu vi Độ Kiếp kỳ, tự nhiên biết tâm ma kiếp dù cho xây dựng ảo cảnh rất chân thực, nhưng cũng không thể triệt để cướp đoạt tất cả 500 năm khổ tu của một vị độ kiếp Tiên tôn, cùng với sự chân thực của thế giới hiện tại vẫn nhìn ra điểm khác biệt không hề nhỏ.

"Hiện tại trong cơ thể ta rỗng tuếch, pháp lực, thần thông, nguyên thần, đạo tâm thậm chí pháp bảo đạo khí thần binh toàn bộ đều biến mất. Pháp lực thần thông đều là của tương lai, không thể mang tới quá khứ, hiện tại mình chỉ là một phàm phu tục tử trói gà không chặt, lúc này chỉ cần một viên đạn liền có thể bị giết chết”

Tuy rằng đã mất hết công lực của vô số năm khổ tu, nhưng hắn không có nửa phần ủ rũ, trái lại còn cười lên.

"Như vậy cũng tốt, kiếp trước ta tu hành quá nhanh dẫn đến căn cơ bất ổn."

"Đời này, ta muốn chậm rãi từng bước một, đem mỗi cảnh giới đều tu đến viên mãn nhất, đúc thành vô thượng đạo cơ"

Hắn một bên cười, ánh mắt dần dần sắc bén, có một luồng hỏa diễm đang nhảy nhót!

"Còn những kẽ đã từng tổn thương ta, đời này ta muốn bọn họ trả lại toàn bộ"

"Những việc trước kia để cho ta cả đời hối tiếc, chắc chắn ta sẽ không để nó phát sinh lại lần nữa"

Hắn cứ vùi đầu vào việc khổ tu, nhưng những chuyện đã từng xảy ra ở quá khứ không có nghĩa là hắn lãng quên.

"Mẹ, cha, An tỷ, còn có tiểu Quỳnh ta đã trở về"

"Lần này, ta sẽ không lui bước nữa! Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn mọi người, ta sẽ xử lý toàn bộ những kẻ đó!"

Hắn cúi đầu, âm thầm nghiến răng!

...

Trần Phàm kiếp trước sinh ra ở huyện Tứ Thủy nếu nghiêm túc xem xét kỳ thực cũng thuộc một gia tộc không tầm thường.

Cha hắn Trần Khác Hành là người ở thành phố Kim Lăng tỉnh Giang Nam, mẹ Vương Hiểu Vân sinh ra trong một đại gia tộc ở thủ đô Hoa Hạ.

Cái gia tộc kia ở thủ đô Yên kinh cũng được xem là hào môn hàng đầu.

Hai người học chung thời đại học, sau đó yêu nhau. Nhưng khi đó xã hội bảo thủ, hôn nhân do cha mẹ quyết định, huống hồ Vương gia ở Yên kinh lại là một gia tộc nhất lưu.

Kết quả dĩ nhiên Vương gia tìm mọi cách cản trở, ngoại Trần Phàm còn muốn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với con gái.

Trong cơn nóng giận, Vương Hiểu Vân và gia tộc cắt đứt quan hệ, cùng Trần Khác Hành rời khỏi Yên kinh, trở lại tỉnh Giang Nam.

Trần Khác Hành vì muốn chứng minh với Vương gia, mình xứng với con gái của bọn họ, nên không lựa chọn ở lại Kim Lăng, mà là tự thân vận động, tùy theo sự phân phó đến công tác tại văn phòng huyện ủy huyện Tứ Thủy.

Ông làm mười mấy năm, không dựa vào bất kỳ bối cảnh gì, từng bước từng bước một, bằng năng lực của mình làm được vị trí phó huyện trưởng. Nhưng so với Vương gia vẫn còn chênh lệch quá xa.

Cho nên khi Trần Phàm sinh ra, thái độ hai bên có hơi hơi hoà hoãn lại, ngoại Trần Phàm cho phép Vương Hiểu Vân mang theo chồng con về Yên Kinh khi tết đến, lúc đó một nhà Trần Phàm cao hứng bừng bừng khi được quay về Yên Kinh.

Nhưng chờ đợi bọn họ chính là các loại ánh mắt lạnh lùng xen lẫn trêu chọc của họ hàng thân thích.

Xem ra ở nhà họ Vương, Vương Hiểu Vân cùng Trần Khác Hành cải lại mệnh lệnh lão gia, một mình chạy đến nông thôn sinh ra hài tử, làm Vương gia ở Yên kinh mất hết mặt mũi, bây giờ còn dám trở về?

Cho tới bây giờ, Trần Khác Hành chỉ với chút thành tựu này, trong mắt người nhà họ Vương mà nói chỉ là trò cười.

Bình thường thượng tầng Vương gia, chí ít cũng là chư hầu một phương, chấp chưởng một thị, không thiếu quan to một tỉnh, chỉ phó huyện trưởng đáng là gì?.

Nghĩ tới đây, Trần Phàm lắc lắc đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười hời hợt:

"Vương Thành à Vương Thành."

“Kiếp trước, mặc cho nổ lực của cha mẹ ta, cũng chỉ có thể ngước nhìn Vương gia các người”

Lúc Tập đoàn Cẩm Tú khủng hoảng, hắn cùng mẹ đến Vương gia nhờ giúp đỡ, bọn họ cao cao tại thượng, lạnh nhạt nhìn hắn giống như ăn mày nói:

“Ồ! các người không phải rất có cốt khí, muốn tự mình làm nên sự nghiệp để Vương gia chúng ta cái nhìn khác mà, thế sao hiện tại lại cầu đến chúng ta rồi?"

Kiếp trước mẹ của Trần Phàm Vương Hiểu Vân vẫn luôn là một người mạnh mẽ, vì bị Vương Gia khinh bỉ, liền giận dữ mang theo chị của Trần Phàm là An Nhã đến Trung Hải lập nghiệp, với hai bàn tay trắng đã sáng lập tập đoàn Cẩm Tú. Đến khi Trần Phàm lên đại học, tập đoàn Cẩm Tú đã đứng vững trên thị trường, trở thành bá chủ ở Trung Hải, giá trị bản thân Vương Hiểu Vân khi đó lên đến mấy chục ức (trăm triệu), được xưng nữ hoàng bất động sản!

Đáng tiếc! Về sau trong kinh doanh bị sự công kích của đối thủ, lại thêm nội gian bên trong, cuối cùng đành tuyên bố phá sản. Đó là một trong những điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Trần Phàm.

Vương Thành là anh họ của Trần Phàm, là thế hệ trẻ tuổi ưu tú bậc nhất của Vương gia, Trần Phàm kiếp trước liều mạng muốn vượt qua hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng phát hiện ra mình và Vương Thành chênh lệch ngày càng lớn, giống như một trời một vực!

Trần Phàm lần cuối nhìn thấy người nhà họ Vương là trong tang lễ mẹ hắn, lúc đó Vương gia chỉ phái một đám hậu bối đời thứ ba tham dự.

Trong đó có Vương Thành!

Ông bà ngoại, cậu, dì không có người nào đến. Đây chính là tang lễ con gái, em gái ruột của bọn họ?

Khi đó Vương Thành cao lớn đẹp trai, vênh váo tự đắc, hào quang chói mắt, được mọi người lấy làm trung tâm như thiên hoàng quý tộc.

Những đám người vây quanh hắn, đều là người mà Trần Phàm bình thường muốn cầu tới cửa chưa chắc có ai tình nguyện để ý.

"Vương gia các người không vì tình thân ra tay giúp đỡ, trái lại còn chê cười, làm hại mẹ ta vì vất vả quá độ sinh bệnh mà chết. Việc này không phải các người hại, nhưng tất cả đều là thấy chết không cứu. Thậm chí đến lễ tang cũng chỉ phái tiểu bối đến"

"Mẹ ta một đời nỗ lực, muốn làm ra ít chuyện để người nhà họ Vương công nhận, kết quả rơi vào kết cục như vậy"

"Đời này ta trở về, dù hiện tại chỉ là người bình thường, nhưng chờ khi khôi phục tu vi, sẽ đi Yên Kinh một chuyến, đập nát cửa lớn Vương gia, để cho các người mới nghiêm túc biết được cái gì gọi là cao không thể với tới!"

Hắn trong lúc vô tình siết chặt nắm đấm, dù trong ký ức cách xa tận mấy trăm năm, nhưng với sự sỉ nhục của người nhà họ Vương, vẫn gây ra trong lòng hắn từng trận không hề thoải mái.

Tu tiên chính là nhắm thẳng vào bản tâm, là tiêu dao tự tại, không phải thanh tâm quả dục, lấy đức báo oán.

Nếu có thù mà không báo, chồng chất ở trong lòng, bình thường có thể dựa vào đạo tâm trấn áp. Nhưng một khi tâm ma kiếp vừa đến, mặc cho người có ngàn vạn năm tu vi, cũng hóa thành tro bụi!

...

"Đến Sở Châu? bao lâu rồi không trở về thành phố này?"

Trần Phàm trong lòng cảm khái. Thành phố này có hắn rất nhiều hồi ức, cùng với rất nhiều bằng hữu và kẻ địch.

“Đúng rồi, không đề cặp đến Vương gia, Thẩm Quân Văn lúc này vẫn đang ở Sở Châu chứ”

Trần Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là phong cảnh quê hương mấy trăm năm rồi không nhìn thấy. Trong lòng bỗng nhói lên, nghĩ đến Thẩm Quân Văn hắn liền nhớ đến Tiểu Quỳnh.

Đó là nữ nhân hắn yêu, cũng là điều làm tiếc nuối nhất trong cuộc đời hắn.

Cũng chính vì sự tiếc nuối này lại xuất hiện lại trong ma kiếp, làm cho đạo tâm của Trần Phàm tan vỡ, hắn từ bỏ chống lại liền bị Thiên kiếp đánh tan biến thành tro bụi.

“Kiếp trước ngươi cướp Tiểu Quỳnh trong tay ta, làm sự nghiệp mẹ ta phá sản, ta chật vật trở lại Sở Châu, được cha an bài làm tiểu công chức, 9h đi - 5h về, sống mơ mơ màng màng"

“Khi đó ngươi đường làm quan rộng mở, mà ta như con chó sắp chết trốn trong góc lếm láp vết thương”

Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Phàm lộ ra một tia hàn mang.

Thẩm Quân Văn!

Kiếp trước, Thẩm Quân Văn là đại tình địch của Trần Phàm!

Còn có Thẩm gia lúc này chưa phát triển mạnh, nhưng tương lai sẽ đến thủ phủ tỉnh Giang Nam.

Hắn ta là con trai chủ tịch tập đoàn Vạn Vinh của Thẩm gia nằm ở tỉnh Giang Nam, là tập đoàn đầu rồng của Hoa Hạ, cũng là đồng học với Tiểu Quỳnh.

Hắn ta không chỉ cướp đi Phương Quỳnh, mà còn là một trong những kẻ cầm đầu tiêu diệt tập đoàn Cẩm Tú.

“Kiếp trước, ta và Phương Quỳnh là thanh mai trúc mã, nhưng từ nhỏ đã chia xa, đến đại học thì gặp lại, vốn tưởng có thể vĩnh viễn ở cùng nhau. Kết quả bị ngươi nhúng tay, hơn nữa bị Phương gia cực lực phản đối, hại ta cuối cùng cũng bị ép rời khỏi Phương Quỳnh”

“Ta cuối cùng cũng gặp Phương Quỳnh một lần lúc họp lớp, kết quả lại nghe được tin tức đính hôn, ngươi biết lúc đó có biết ta tuyệt vọng thế nào không?”

“Nếu không phải Thương Thanh tiên nhân đúng lúc đi ngang địa cầu, e là lúc nhảy xuống từ máy nhà, ta đã cái một kết cục bi ai rồi”

Trần Phàm thấp giọng tự thuật.

Những chuyện xảy ra đã năm trăm năm, lẽ ra hắn đã sớm quên. Nhưng hắn rất bình thản gằng từng câu từng chữ, phản phất như băng nguyên lạnh lẽo như ngàn cơn gió vạn cổ thổi tới.

“Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một khắc nhảy lầu đó. Từ bây giờ, Trần Phàm kia đã chết chỉ còn là “Trần Bắc Huyền”, Chân Võ tiên tông “Bắc huyền tiên tôn””

“Nhờ món quà ngươi ban tặng mà ta đã xuất hiện ở thế giới khác, ta tài năng một lòng tu luyện, tiến bộ dũng mãnh, năm trăm tu luyện liền Độ Kiếp."

"Ngươi nói, ta có phải nên báo đáp ngươi?"

Trần Phàm trên mặt tựa như cười mà không phải cười.

Nếu như nói, Trần Phàm ở kiếp trước nhân sinh thất bại thảm hại, thì đối với Thẩm Quân Văn mà nói con đường làm quan lại vô cùng rộng mở.

Thẩm gia cùng Phương gia rất sớm đã hợp tác trên phương diện làm ăn, hai nhà lại muốn kết thành thông gia.

Lúc Phương Quỳnh 18 tuổi tốt nghiệp trung học, hai nhà muốn trước tiên đính hôn, sau khi tốt nghiệp đại học kết hôn, nhưng Phương Quỳnh liều mạng phản đối mới coi như từ bỏ ý nghĩ.

Thời đại học của Trần Phàm, Thẩm Quân Văn ở giữa hai người luôn tìm cách cản trở, mấy lần vu oan hãm hại hắn. Mẹ Phương vốn đã có thành kiến rất lớn với hắn, lại thêm xúi giục của Thẩm Quân Văn nên đã đưa Phương Quỳnh đi du học, sau đó hắn ta cũng xuất ngoại theo.

Còn về phần Thẩm gia cũng là đại đối thủ trong kinh doanh của mẹ Trần Phàm ở kiếp trước.

Sự nghiệp của mẹ hắn tan tác, nửa đời lăn lộn khốn cùng, nguyên nhân phần lớn đều từ chỗ bị Thẩm gia chèn ép.

Kiếp trước Trần Phàm ở trước mặt Thẩm Quân Văn bị đánh thất bại tới thảm hại, bất kể là sự nghiệp, nhân sinh lẫn ái tình đều bị hắn đoạt đi.

Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Phàm ngày càng sinh tia rét lạnh.

"Thẩm Quân Văn, Phương gia, Vương gia cùng với Vương Thành "

"Các người không nghĩ tới, ta sẽ sống lại trở về!"

"Đời này, ta sẽ đích thân cướp đoạt tất cả mọi thứ của các người, đem những sự nhục nhã từng cái trả lại cho các người!"

Kiếp trước, hắn trải qua 30 năm trong cảnh chán nản khốn cùng, cuộc sống vô cùng thất bại, đón nhận vô số ánh mắt lạnh lùng và trêu chọc của mọi người.

Đời này, hắn mang theo ký ức 500 năm tu tiên trở về, chỉ muốn nhổ bỏ sự cừu hận sâu trong đáy lòng này!

"Khuynh ngã nhất sinh nhất thế luyến, lai như phi hoa tán tự yên, mộng oanh vân hoang đệ kỷ thiên, phong sa cổn cổn khứ thiên biên. . . ."

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên, làm Trần Phàm giật mình tỉnh lại, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn.

Màn hình báo người gọi đến:

"Mẹ"

Editor Hoa Hạ