Chương 87: phiên ngoại năm: I do…

Đầu tháng năm, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, một chiếc taxi dừng lại tại cổng của một khách sạn nọ.

Cửa xe mở ra, bước ra là một đôi trẻ, gương mặt người phương Đông, mang theo hành lý đứng trước khách sạn, đôi mắt hình như mang theo chút chần chờ cùng kích động không yên.

“Là khách sạn này à? Anh gọi điện thoại cho Tô Nham, hỏi trước rõ ràng rồi vào.” Trần Yến cẩn thận nhắc nhở Lâm Cường.

Lâm Cường vội bấm số của Tô Nham, vang lên hồi lâu mới có người bắt, truyền ra lại là một giọng nói quen thuộc khác, Lâm Cường cười nói:“Tần Việt hả? Ha ha, cậu có ở gần Tô Nham không? Chúng tớ đã đến trước cửa, các cậu có trong khách sạn không?”

Tần Việt đầu kia vội nói:“Không ở, các cậu trực tiếp đi vào báo tên đi, chúng tớ đã đặt phòng hết rồi. Ai ai Tô Nham và anh họ tớ đều đang trang điểm thay đồ, giờ không rảnh trở lại khách sạn. Đúng rồi, mẹ tớ có ở khách sạn, tớ bảo mẹ xuống đón các cậu ha.”

Lâm Cường vừa nghe vội lắc đầu:“Đừng, không cần làm phiền dì ấy, chúng tớ tự vào, ha ha.”

“Vậy cũng được, có gì gọi điện thoại nha.”

“Ừ.”

Tần Việt lại hạ giọng hỏi một câu:“Chỉ có cậu và Trần Yến đến thôi hả?”

Lâm Cường bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Yến, hai vợ chồng đối mặt, đều im lặng thở dài.

“Đúng vậy, chỉ có tớ và Trần Yến đến thôi, ha ha, mang con cái theo phiền lắm, vứt cho mẹ tớ chăm rồi. Mua vé máy bay xong thằng nhãi kia khóc nửa ngày, hận không thể bò lăn trên đất, nằng nặc đòi theo chúng tớ. Ha ha, nó chỉ mang lòng hư vinh mù quáng trẻ con, nói cái gì những bạn khác trong lớp đều được ra nước ngoài chơi, chỉ có nó chưa từng đi, người khác chê cười nó. Lần này nhất định phải đi, tớ chết cũng không cho nó đi, mới tí tuổi thôi mà đã học ganh đua với người ta, về sau còn dữ hơn nữa. Mịa, lần trước thi cuối kỳ còn không đạt tiêu chuẩn, suốt ngày chỉ nhớ ăn chơi thôi.”

Tần Việt cười ha ha:“Thằng nhỏ nhà các cậu đã lên tiểu học còn không bớt lo, ha ha, tớ còn tưởng chỉ có anh họ nhà tớ ngày nào cũng bị tiểu quỷ làm giận đến giơ chân. Tô Nham lần nào cũng an ủi ảnh nói nó lớn chút thì sẽ đỡ hơn, xem ra còn lâu lắm mới trưởng thành nổi nha.”

“Cũng không phải, mẹ, học sinh tiểu học trưởng thành cái gì, cái rắm cũng không hiểu. Chờ lên cấp 2, không chừng còn trình diễn phản nghịch kỳ thanh xuân cho tớ coi, thằng nhãi đó nếu thật sự phản nghịch lên còn phiền hơn khi còn bé! Không nghe các trưởng bối nói sao? Nuôi con nuôi con, nuôi đến già, mệt đến già!”

Trần Yến không kiên nhẫn nháy mắt với hắn, giục Lâm Cường xách hành lý vào khách sạn.

Lâm Cường một bên nói điện thoại một bên vào khách sạn, chứng minh còn chưa lấy ra, điện thoại lại có người gọi đến, Lâm Cường lúc này nói: “Không nói nữa, tớ nghe điện thoại đã.”

“Ừ, các cậu vào khách sạn nghỉ ngơi một chút trước, chúng tớ chiều thì về.”

Trần Yến vội vàng đăng ký, Lâm Cường mỉm cười nói nhỏ với cô: “Là Cao Tử Huy gọi, anh biết là cậu ta sẽ đến mà.”

Trần Yến gật đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, vài ngày trước khi Tô Nham cùng Lương Khuê thông báo cho bạn bè thời cấp 3, hai người họ năm nay cử hành hôn lễ ở California Mỹ, hy vọng mọi người có thể tới thăm hỏi chúc phúc. Vé máy bay, nơi dừng chân, ăn uống bao hết, dù thập toàn thập mĩ mời họ đến Mỹ nghỉ ngơi chơi đùa như thế, kết quả nguyện ý tới có mấy ai?

Bằng không vợ chồng Trần Yến cũng sẽ không đi có mỗi hai người. Trên thực tế sau khi nhận được lời mời từ Tô Nham bọn họ, bạn bè ngày xưa đều khiếp sợ, suy nghĩ gì cũng có. Trần Yến cùng Lâm Cường vốn đã sớm biết chuyện này thấy đoàn người không nể tình thế, mấy ngày nay gọi điện thoại đến nổ tung, nói lý lẽ với những người kia, hy vọng họ có thể mang tâm tình bình thản tham gia hôn lễ của Tô Nham và Lương Khuê, đưa ra chúc phúc bình thường nhất.

Nếu không phải hôn lễ đồng tính, những người kia sẽ không cự tuyệt cơ hội du lịch tốt như vậy. Cứ coi như chỉ nhân dịp du lịch, thuận tiện chứng kiến một cuộc hôn nhân đồng tính thôi, như vậy có làm trễ nải bọn họ điều gì đâu?

Kết quả thẳng đến trước khi lên máy bay, bay tới cũng chỉ có Lâm Cường cùng Trần Yến.

Cao Tử Huy trong điện thoại lầm bầm thì thầm nói:“Lâm Cường các cậu đến rồi à?”

“Ừ, vừa đến.”

Cao Tử Huy a một tiếng, cẩn thận hỏi:“Có mấy người đi?”

“Tạm thời chỉ có hai tụi tớ.” Lâm Cường nói vừa xong, liền thấy cổng khách sạn tràn vào một đám người, nữ có nam có, tuổi cũng khoảng như hắn, ước chừng xấp xỉ ba mươi. Người đàn ông dẫn đầu trong đó lớn tiếng gào to bằng tiếng Anh nhưng lại đặc sệt giọng địa phương nghe rất lạ:“Shit, chúng ta bay mười tiếng đồng hồ đến, Lương Khuê anh ta lại không đến đón tôi, không biết có phải là khách sạn này không nữa. Người đẹp, xin chào, chúng tôi đến từ……” người đàn ông mê đắm chằm chằm vào người đẹp trước quầy tiếp tân blahblah một đống, đám người chen lấn khiến vợ chồng Lâm Cường lùi qua một bên.

Trần Yến lấy được phiếu phòng, dở khóc dở cười thối lui, Lâm Cường tắt điện thoại lại gần hỏi họ:“Có phải các người từ thành phố A tham gia hôn lễ của Tô Nham và Lương Khuê không?”

“Đúng vậy, anh là?”

“Tôi là Lâm Cường, đây là vợ tôi, Trần Yến, chúng tôi là bạn thời cấp ba của Lương Khuê và Tô Nham.”

“Nha nha, sao anh không nói sớm, chúng tôi có thể đi chung máy bay luôn, lộ trình thì dài, có người đi chung thì đỡ tẻ nhạt hơn.”

“…… À, cũng đúng. Các anh đăng ký đi, Tô Nham bọn họ đang hoá trang thay quần áo, phỏng chừng còn phải chờ lâu đấy.”

“Cũng đúng, đợi tí nữa chúng ta đi ra ngoài ăn no nê trước, cùng đi ha.”

“Được. Các anh đều là bạn đại học của Lương Khuê cùng Tô Nham à?”

“Ừ hầu hết đều là bạn cùng lớp, không thì cũng chung trường, ngành nào cũng có hết. Ha ha, anh xem xem, đám đàn ông da mặt đen thui thô ráp như công nhân này đều là bạn học của Lương Khuê, khoa xây dựng, gió mưa nắng nóng gì già trước tuổi hết cả đám! Đáng thương!”

Lập tức có một cô gái khoa xây dựng đạp hắn:“Tiểu Kiếm em câm miệng! Thô ráp chính là bọn đàn ông các em, bà đây không thô à nha.”

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, đại tỷ vẫn đẹp như ngày nào mà.”

“Tiểu Kiếm!”

“Ôi yêu yêu, đại tỷ hạ thủ lưu tình, đừng ném hình tượng mỹ nhân phương Đông của chúng ta nơi xứ lạ quê người như thế chứ, phải hàm súc! Phải dịu dàng! Chị như vậy là không được nha.”

“Ha ha ha, đừng để ý tới đám công nhân kia nữa. Lâm Cường làm việc ở đâu? Tôi là bạn chung khoa của Tô Nham, khoa máy tính, sau tôi đều là cùng khoa, còn có vài thằng bây giờ là đồng nghiệp của Tô Nham.”

Lâm Cường quét mắt về phía sau, âm thầm tự nhủ, khoa máy tính cùng xây dựng rất dễ phân biệt, nhìn những tinh anh IT kia cái coi, hầu như đều là chim bìm bịp bốn mắt.

“Tôi và vợ làm việc tại thành phố C……” Lâm Cường giới thiệu, cái tên lớn họng gọi là Tiểu Kiếm kia bất mãn xen vào:“Bốn mắt đừng có mở miệng một tiếng là công nhân nghen, khoa các người gọi là tinh anh IT cho sang, chứ bất quá cũng là một loại công nhân khác thôi! Hứ, lương mà bày đặt chê lịch nhớt! Đừng có mà sỉ nhục nhau nhá.”

Đàn anh mắt kính mỉm cười gật đầu:“Vâng vâng vâng, chúng tôi cũng là công nhân IT. Ngày nào chắc tôi cũng đi thi thành viên chức, về uống trà xem báo cầm tiền lương chờ chết đi, ai, đàn ông 30 tuổi chịu không nổi nữa rồi a.”

“Đừng đừng đừng, anh tốt nhất vẫn kiên trì đi, nhìn mấy thằng vô lại bên kia coi, ha ha ha, đây có phải là khi đàn ông mang bầu không vậy ta?”

Mấy ông anh hoa tàn liễu héo bên kia phản bác ngay:“Mấy người ganh tị hả!”

Một đám người đăng ký xong cũng không vội về phòng, để phục vụ mang hành lý lên, bọn họ ngồi hết ở đại sảnh khách sạn nói chuyện phiếm. Lần này nếu không phải Tô Nham hai người họ kết hôn, đoàn người chưa chắc đã có thể tụ họp. Hôm nay thật là dịp may, có hôn lễ, có bạn bè, có rượu có cà phê, có ánh mặt trời rực sáng, đẹp nhất chính là được nâng cốc nói vui kể tâm sự.

Nếu duyên phận thật sự tồn tại, thì nó đã khiến họ đời này gặp nhau, quen biết, thi vào cùng trường, kết làm bằng hữu. Cổ ngôn có nói tu mười năm mới được chung thuyền, vậy tu bao nhiêu năm mới có thể trở thành bạn học? Bao nhiêu năm mới có thể tu thành tình hữu nghị?

Duyên phận từng giúp họ bên nhau bốn năm, thậm chí hơn mười năm.

Cuộc sống lại khiến họ mỗi người một nơi, vì tiền đồ bôn ba, vì tìm kiếm hạnh phúc.

Lúc mỏi mệt, lúc chua xót, lúc thất bại, lúc tịch mịch, còn có thể nhớ lại một thời vô ưu vô lự vui sướng trước kia.

Lâm Cường cùng bọn họ ngồi bên nhau nói chuyện phiếm, triệt để quên mấy cuộc điện thoại ban nãy.

Thẳng đến điện thoại vang lên lần nữa, hiện lên vẫn là tên của Cao Tử Huy, Lâm Cường bừng tỉnh bắt máy:“Ngại quá, vừa rồi tớ quên.”

“Không sao, tớ nghe bên cậu rất ồn. Bạn bè đại học của Tô Nham bọn họ à?”

“Đúng vậy, cũng là bạn đại học, mấy chục người rất náo nhiệt, ha ha.”

Cao Tử Huy thở dài:“Tớ đã ở phi trường, mười phút mới mua vé được. Theo tớ cùng đi còn có hơn mười người, những người khác có đi không tớ không biết.”

Lâm Cường dừng một chút, gật đầu nói:“Đây là chuyện không ép buộc được, đã đến đây liền nhớ mang theo nụ cười nghe chưa.”

“Nói nhảm, ông đây đã thông suốt. Không phải là đồng tính kết hôn sao, ông cũng không thể quá cổ hủ, ha ha ha.”

“Ừ, đến đây đi, hôm nay mới đăng kí thôi, ngày mai mới là hôn lễ chính thức. Trưa mai mà còn chưa đến thì khỏi luôn đi.”

Lời cuối cùng của Lâm Cường có chút nặng, nhưng hắn biết có rất nhiều người còn đang do do dự dự, chờ những người kia quyết định chắc chắn rồi, cả bông huê cũng héo mới chạy đến thì còn có cái rắm ý nghĩa gì nữa.

Lúc gần đến 2h chiều, Tô Nham cùng Lương Khuê mấy người rốt cục chạy về khách sạn.

Hai người đều trang điểm nhã nhặn, cả hai mặc lễ phục đuôi én đen tuyền, khi họ dắt tay bước vào cổng chính khách sạn, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Dù là dựa vào thẩm mỹ của người Mỹ, hai người vẫn rất đẹp trai. Thân hình cao lớn cân xứng, ngũ quan lập thể. Lúc này có vài người Mỹ đi ngang qua nhìn thấy hai người hình như đang muốn chuẩn bị hôn lễ đồng tính, liền cao giọng nói câu:

Best wishes always!

Lương Khuê cười ha hả nhiệt tình nắm lấy người nước ngoài vừa nói cám ơn vừa đập vai , trò chuyện mấy câu liền mời người xa lạ tham gia hôn lễ, người đó liền vui vẻ nhận lời.

Không thể nghi ngờ, hôm nay Lương Khuê là thần thái rực sáng. Chiếc áo đuôi én thật dài như gắn thêm một đôi cánh nhẹ nhàng linh hoạt cho hắn, mỗi một bước đi của hắn, nhìn cứ như đang bay lượn.

Hắn nắm tay Tô Nham đi về hướng bạn bè, gió mát phất ngang qua cổng, phất tung lễ phục đuôi én của họ, đúng lúc ánh vào trong mắt của mọi người, trong nháy mắt đó, họ giật mình nhận ra rằng, đây là một đôi trời sinh.

Hai người nọ xứng đôi vô cùng, họ đứng bên nhau chính là một bức tranh được phối hợp màu tuyệt đẹp. Họ nếu là chim, nên là chim nhạn, nam lai bắc vãng, vĩnh viễn bay liền đôi cánh. Dù thiếu ai trong đó, nhân sinh của họ đều là không trọn vẹn, họ phải cùng bay bên nhau.

Mà bọn họ, tụi bạn bè này, chỉ cần âm thầm chúc phúc, chỉ cần một câu, các cậu bay vui nhé.

Sau 2h, đoàn người đi theo đôi chú rể này đến chỗ đăng kí kết hôn ở California. Đội ngũ thật dài, tiếng hò hét hoan hô vang lên liên tục, bạn bè của hai người thậm chí còn đặt mua biểu ngữ và cờ, lại có mấy cô gái hết sức chu đáo, mua một đống kẹo đỏ rực, sôi nổi phân phát ở chỗ đăng kí, người nào đi quay cũng có phần.

Hôn nhân rất thần thánh, giấy hôn thú lại rất đơn giản ngắn gọn. Hai người đã sớm chuẩn bị xong tất cả, bởi vậy đến lúc đăng ký, đối đáp trôi chảy một đống câu hỏi khảo nghiệm, nhanh chóng lấy được giấy hôn thú.

Khi hai người đi tới, liền có một cô gái gào thét yêu cầu:“Hôn đi! Hôn đi!” Giơ cameras lên sôi nổi chờ cuộc trình diễn đầy mãnh liệt này.

Lương Khuê che mặt:“Thôi, kì quá hà.”

Có người cười ha hả,“Lương Khuê anh còn biết thẹn thùng hả, tôi muốn ói quá đi!”

Tô Nham híp mắt cười, giơ hoa hồng đỏ trong tay lên cao che khuất tầm mắt mọi người rồi ghé mặt qua hôn lên môi một nửa còn lại của mình.

Thét lên, huýt sáo, tiếng vỗ tay, nối liền không dứt.

“Lấy hoa ra!”

“Lấy ra!”

“Thấy ghét! Che hết rồi!”

“Mịa, qua bên kia quay mau lên!”

Hoa hồng đỏ tươi chậm rãi được bỏ xuống, đối mặt là đám người cái gì cũng chưa thấy được.

Hai người khẽ cười đi qua, bình tĩnh vô cùng nói:“Mọi người phải bình tĩnh.”

“Bình tĩnh con em cậu đó chứ bình tĩnh!”

Đăng ký xong là giờ chụp hình nhàn nhã dài lê thê hết sức buồn chán, nhà nhiếp ảnh bôn ba chạy theo hai người, đi hết mọi nơi họ muốn đi, nơi đẹp đẽ, nơi vui tươi, tạo nên một hồi ức hạnh phúc.

Lúc tối, lại có bạn bè nối đuôi không dứt chạy tới khách sạn. Sáng ngày hôm sau, những người chí thân của hai người họ cũng đến, cha mẹ Lương Khuê, cha và mẹ kế của Tô Nham, một phần thân thích của Lương Khuê, còn có một số giáo viên của hai người. Công nhân viên trong công ty lại chiếm số đông.

Khiến Tô Nham bất ngờ nhất chính là, lại có game thủ đến nữa……

Y và Lương Khuê dù đã 30 tuổi, nhưng vẫn thích chơi game như cũ, rảnh thì chơi, hơn nữa vốn là thiết kế game, chơi càng ra sức hơn. Nhiều năm qua sáng tạo vài bang hội trong thế giới game, quen rất nhiều game thủ, nhưng trong thế giới internet ai cũng không biết ai.

Không biết là game thủ nào tiết lộ tin tức, lúc này trang mạng của Tô Nham Lương Khuê nổ tung lên, nhóm các cô gái triệt để sôi trào, ngao ngao ngao kêu gọi nhân viên tổ chức, hăng hái tổ chức thành đoàn nhào tới California nước Mỹ.

“Bang chủ! Chúc hai vị trăm năm hảo hợp! Vĩnh kết đồng tâm! Sớm sinh quý tử!”

“Ha ha, thừa câu sau rồi kìa.”

“Lỗi kĩ thuật, niệm vè thuận miệng bỏ ra luôn, gần nhất đọc nhiều quá mà.”

Tô Nham cùng Lương Khuê dở khóc dở cười, nhìn mấy cô gái sức sống mười phần này: “Cám ơn. Cũng không sao, quý tử đã sớm sinh.”

“Quát đờ heo!”

Tô Nham giơ ngón tay chỉ qua, các cô gái lập tức hưng phấn nhào về phía hai ông bà. Tô Truyền Chí sợ tới mức giật bắn cả người, tay run lên, cháu nội trong ngực mếu máo muốn khóc.

Mẹ kế vội vàng nhận lấy dỗ dành:“Ngoan nha, không khóc không khóc.”

Các cô gái vội im lặng, khẩn trương chỉ vào đứa bé:“Cô chú, đây là con của vị bang chủ nào thế ạ? Tên gì vậy? Bao lớn? Trai hay gái vậy chú?”

“Bang chủ?” Tô Truyền Chí buồn bực, nhưng vẫn giải thích:“Đây là cháu trai của chú, tên là Tô Tiếu, Tô Nham là con chú, Tiếu Tiếu mới hai tháng.”

“Ngao ngao ngao, thật đáng yêu, sao béo tròn mũm mĩm thế này hông biết! Ha ha ha.”

“Ha ha, con nít đều như vậy.”

“Anh Lương có con chưa chú?”

“Bên kia kìa.” Tô Truyền Chí chỉ vào bé trai Trác Vân Chi đang dắt tay, nhóc con chừng ba tuổi, ăn mặc rất sành điệu, đang phụng phịu nghênh mặt đứng ở đằng kia ăn kẹo. Thấy một đám chị em phụ nữ nóng rực nhìn nó, nhóc con chớp mắt mấy cái, đặc biệt phụng phịu bực bội, trừng bọn họ vài lần, đưa tay túm Tô phu nhân:“Bà nội ơi, con muốn ôm em, cho con ôm.”

Tô phu nhân mỉm cười:“Con ôm em không nổi đâu, ha ha, đến, ngồi xuống chơi với em đi.”

Lương Thư kêu đứa nhỏ kia là em trai, cũng không phải là sai.

Lúc Tô Nham quyết định thuê người đẻ mướn, Lương Khuê tìm cha mẹ hai bên thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định một chuyện.

Ra sức tìm kiếm mẹ ruột của Lương Thư, vẫn nhờ cô sinh hộ một đứa nữa, bất kể là nam hay nữ.

Lúc này cô gái đó đã không làm việc này nữa, dù sao thanh xuân có hạn, lúc trước cô còn trẻ, vì tiền mới giúp người khác sanh con, nếu cuộc sống tốt hơn rồi, cô gái nào lại muốn làm chuyện này chứ.

Nhưng khi Tô Nham đưa ra giá tiền cao ngất, cô cuối cùng vẫn đồng ý, vì vậy, đã có Tô Tiếu, em trai ruột cùng mẹ khác cha với Lương Thư, về mặt huyết thống, bọn họ là anh em thật sự.

Tô Tiếu còn quá nhỏ, mặt mũi còn chưa rõ hình, không nhìn ra giống ai.

Nhưng hai người đều hay nói đùa rằng, hy vọng tụi nó lớn lên giống anh em.

Đến sau cùng, là bạn bè thời cấp 3 của hai người họ. Ba năm thời cấp ba, số lượng bạn bè nhiều vô kể, nhưng đến chỉ có hơn mười người, hơn nữa hầu hết là bạn nữ.

Nam sinh cầm đầu Cao Tử Huy mang theo vợ chúc phúc cho hai người:“Chúc mừng các cậu.”

“Cám ơn.”

Nên tới cũng đã tới hết, những người do do dự dự bọn họ đợi không được nữa rồi.

Hai người trong vòng vây của thân nhân bạn bè, đi vào lễ đường kết hôn.

Không có mục sư, cũng không có cầu nguyện.

Chỉ là thuê một cái sân, thiết kế hôn lễ mà mình muốn.

Có hành khúc hôn nhân, có hai người bạn đảm đương người dẫn chương trình, có người chứng hôn, có phù dâu nhí đáng yêu khả ái, còn có một đám bạn bè mỉm cười đứng đó.

Hôn lễ là đơn giản, nhưng cũng là phức tạp. Hôn lễ là đặc biệt, rồi lại là bình thường .

Hai người cùng mặc một bộ lễ phục đen tuyền, nắm đóa hai hoa hồng giống nhau, dưới sự điều khiển của người dẫn chương trình, tuyên đọc lời thề dài dằng dặc mà sến súa.

Bất kể gió táp mưa sa, nghèo khổ tật bệnh, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, dõi theo cậu, vĩnh viễn yêu cậu, chiếu cố cậu, không rời không bỏ. Tôi sẽ cùng cậu khóc, cùng cậu cười, cùng cậu sóng bước đến răng long đầu bạc.

Bất kể cuộc sống gian khổ, lòng người dễ thay đổi, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, dõi theo cậu, mãi mãi yêu cậu, bảo vệ cậu, không xa không rời. Tôi sẽ cùng cậu khóc, cùng cậu cười, cùng cậu chết đi.

“Anh Lương Khuê, anh Tô Nham, bất kể nghèo khó tật bệnh, ngọt bùi cay đắng, các anh sẽ chiếu cố lẫn nhau, giúp nhau nâng đỡ, quý trọng đối phương. Hôm nay các anh hoàn thành hôn lễ thần thánh nhất tại nơi đây, từ nay về sau các anh chính là một nửa hợp pháp của nhau, các anh có nghĩa vụ, có trách nhiệm, phụ trách cuộc sống cho nhau. Các anh có bằng lòng, kết thành bầu bạn yêu nhau cả đời hay không?”

Hai người nhìn nhau cười, nhẫn cưới lóe lên ánh sang rực rỡ vĩnh hằng trên tay nhau, đôi tay nắm chặt giơ lên cao, lễ đường yên tĩnh quanh quẩn lời tuyên thệ đồng thanh.

“I do!”