àn bà điên khùng của mày cưỡng hôn tao một cái? Chỉ có lý do ngây thơ này thôi sao? Nhưng vì sao mày tìm Tô Nham! Mày là đồ hèn ! Có gan sao không tìm tao ! Ông mày không phải lần đầu tiên bị đâm, ông mày không sợ chết !” Lương Khuê nắm lấy song sắt, gần như điên cuồng rống giận về phía kẻ trong tù, siết song sắt đến gân xanh nổi lên, đầu ngón tay trắng bệch.Cảnh ngục canh giữ một bên nhíu mày, mấy lần muốn khuyên hắn bình tĩnh nói chuyện một chút, nhưng nhìn ngục trưởng bình tĩnh hút thuốc bên cạnh, cảnh ngục vẫn bảo trì im lặng.
Trầm Thành trong ngục đối mặt Lương Khuê kích động phẫn nộ, giống như chẳng nghe thấy gì, thủy chung cả đầu cũng không nâng một cái, không nhúc nhích tí nào.
Lương Khuê càng thêm táo bạo, hắn đã đến mấy lần, thứ đần độn này không rên một tiếng, mỗi khi về nhà hắn tức giận đến cả cơm cũng không muốn ăn.
Hắn hỏi không ra nửa câu, cảnh sát cũng hỏi không ra nửa câu, Trầm Thành không phải tội phạm bình thường, không phải cảnh sát hù dọa sẽ gật đầu nhận tội, gã bị bắt, lại biến thành ‘Câm điếc’. Đối với tội ác của mình, hoàn toàn không hé răng.
Cảnh sát cũng rất khó xử lí, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của người bị hại, tuy họ tìm được vân tay của kẻ khác ngoài người bị hại từ con dao găm kia ra, hơn nữa hình phác họa ba tên hành hung đã được đưa ra truy nã, đáng tiếc lại không bắt được người.
Trầm Thành không xa lạ gì đối với cảnh sát thành phố C, ai cũng rõ gã chẳng phải thứ gì tốt lành, vốn chính là một trong những đại ca xã hội đen, hơn nữa sau còn dính thuốc phiện, nhưng muốn bắt người cũng không phải dễ, muốn tìm đến chứng cớ càng khó. Lúc này có người muốn đè gã, cảnh sát thành phố C đúng lúc tiến công thế lực của Trầm Thành, đóng vài hắc điếm của đàn em gã, thu mấy thùng hàng cấm, hàng buôn lậu, bao gồm thuốc phiện. Dù cho Trầm Thành không chịu nhận tội, gã cũng phải chết.
Không có tiến triển, Lương Khuê tức giận đón xe trở lại bệnh viện.
Vừa thấy sắc mặt thối của hắn, Tô Nham chỉ biết hắn chưa làm được gì.
Tô Nham nằm viện suốt mười ngày, thân thể đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mệnh, chỉ chờ thời gian chữa khỏi. Thân bằng hảo hữu đều đến thăm y, vợ chồng Lương gia để lại một người, cha và mẹ kế cũng đến đây vài ngày, sau công ty cha y lại bận rộn nên trở về, để lại mẹ kế ở nơi này chiếu cố y mỗi ngày
Giáo viên, bạn học được tin cũng lần lượt tới. Trần Yến và Lâm Cường mỗi ngày tới thăm một lần. Trong lúc nằm viện cũng hết sức náo nhiệt ……
Tô Nham cũng không hiểu động cơ thật sự của Trầm Thành. Ba hung thủ kia bị y đá vào không gian, ngặt nổi chúng chỉ là nhận thù lao làm việc, không rõ lý do của ông chủ. Tô Nham lúc ấy cố ý để mình bị đâm một dao, hung thủ và cả chiếc xe đều bị đẩy vào không gian. Lúc ấy vội vàng hành động, giờ nghe nói Trầm Thành không chịu khai, Tô Nham cũng muốn ba tên hung thủ kia ra làm chứng nhưng lỡ vứt vào rồi, không có khả năng thả ra nữa.
Lương Khuê gọt vỏ táo như trút cơn giận, hung hăng nói:“Tớ phải bắt hắn mở miệng nói rõ ràng, hắn chết không sao cả, nhưng chết cũng phải cho tớ hiểu được. Có lá gan giết người, hiện tại giả bộ câm điếc cái gì, thứ rùa rụt đầu.”
Tô Nham nằm ì trong chăn thở dài, nói:“Cậu tìm Trần Oản Oản đi.”
“……” Lương Khuê sửng sốt, lập tức cũng hiểu được, nghĩ nghĩ, vì thế gật đầu:“Ý kiến hay. Vốn tớ không muốn liên lụy đến người vô tội, nhưng nếu miệng hắn cứng thì cũng không trách tớ được.”
Lương Khuê ngày hôm sau liền hỏi thăm chỗ ở của Trần Oản Oản, lúc này mang theo vài tên tay chân đi qua.
Trần Oản Oản đang ở trong một biệt thự xa hoa, thấy Lương Khuê xông đến, Trần Oản Oản sắc mặt trắng bệch muốn trốn, nhưng chạy vài bước lại dừng lại, như cầu xin nhìn Lương Khuê:“Không liên quan đến tôi.” Cô thấy đám đàn ông to cao phía sau Lương Khuê lại sợ tới mức xanh cả mặt, thân thể run lên cầm cập, hai chân thiếu chút nữa mềm nhũn xụi lơ.
Lương Khuê đứng xa xa, mặt âm trầm nói:“Đừng vô nghĩa, theo tôi đi gặp Trầm Thành !”
“Tôi…… Tôi không đi……” Trần Oản Oản muốn chạy.
Lương Khuê rống to:“Nếu cô không đi, về sau vĩnh viễn đừng ra khỏi cánh cửa này !”
Trần Oản Oản nghe vậy lập tức dừng lại, oán hận trừng Lương Khuê. Cánh cửa lại mở ra, một người hoang mang rối loạn vọt vào, thấy mấy người đàn ông trong phòng, lập tức thét chói tai:“Các người muốn làm gì? Ra ngoài ! Các người nếu không đi tôi báo cảnh sát !”
Lương Khuê nhìn lên, đây cũng là người quen, tuy rằng thoạt nhìn già đi chút, nhưng đúng là người mẹ kia của Trần Oản Oản, người đàn bà khiến hắn lần đầu tiên bị đánh vào mặt.
Lương Khuê nhất thời khóe miệng run rẩy, trừng người đàn bà đang bão nổi nhìn hết sức đanh đá kia, thật muốn cho bà một đấm. Người đàn bà lớn tiếng đe dọa nửa ngày không thấy ai nhúc nhích, thở phì phò hổn hển cũng nhìn thấy Lương Khuê, bỗng ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía con gái Trần Oản Oản.
“Sao lại thế này?”
Lương Khuê không muốn lãng phí thời gian, lại nói:“Trần Oản Oản, cô có đi không? Không cần ép tôi cũng bắt mẹ cô đi luôn.”
Mày Trần Oản Oản hung hăng nhảy dựng, phẫn hận cắn răng, không tình nguyện đi về phía Lương Khuê.
Lương Khuê hừ lạnh một tiếng, kéo người lên xe, trực tiếp mang đi gặp Trầm Thành.
Trần Oản Oản càng cách Trầm Thành gần càng run lợi hại, răng gần như cũng đánh bò cạp. Lương Khuê nói thầm, Trầm Thành biến thái kia thật sự là nhân tài, dùng thủ đoạn gì có thể dọa người ta thành ra thế này?
Trần Oản Oản như hỏng mất ngã lên cửa ngục giam, bụm mặt khóc cầu xin buông tha:“Lương Khuê…… Tôi xin anh đừng bắt tôi đi vào…… Tôi không muốn thấy hắn, tôi không muốn gặp…… Tôi xin anh, đừng mang tôi đi. Anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi không thể thấy hắn, tôi không muốn gặp……”
Lương Khuê thấy cô như thế cũng chút không hiểu làm sao, làm gì sợ thành như vậy chứ? Trầm Thành thích gia bạo? Nhưng hắn cũng bị nhốt rồi, đi nhìn một cái cũng có sao đâu.
“Cô bình tĩnh một chút, hắn hiện tại bị nhốt, nhất định bị tử hình, sẽ không làm gì cô được nữa, cô sợ cái khỉ gì. Theo tôi đi vào, tôi cam đoan với cô hắn sẽ không làm gì được cô.”
Trần Oản Oản vẫn khóc không ngừng, run run làm người ta thương hại, nhưng Lương Khuê cũng không muốn về công cốc, cường ngạnh túm cô đi vào. Trần Oản Oản liều mạng giãy dụa, ngón tay cào mấy vệt máu trên tay Lương Khuê, môi đỏ mở mở đóng đóng, điên cuồng mà phản kháng giãy dụa, Lương Khuê bị cào cấu một thân vết thương, vừa tức vừa vội, trong lòng càng hoang mang, không khỏi rống giận:“Cô sao lại thế này! Hắn đã sắp biến thành người chết, về sau sẽ không làm gì được cô, cô còn sợ cái lông gì chứ !”
Trần Oản Oản liều mạng lắc đầu, thê lương khóc lớn không ngừng, bộ dáng kia thật sự làm người ta đau đầu nhức óc.
Lương Khuê chán nản, gần như là ôm lấy người ta ép đi vào.
Lộ trình ngắn ngủn, Trần Oản Oản khóc gần như lên cơn sốc .
Lương Khuê thấy cô phản ứng lớn như vậy, trong lòng thật sự có chút áy náy, nhưng hắn không thể mềm lòng, vẫn túm Trần Oản Oản đến trước mặt Trầm Thành. Chỉ mới một hồi thôi, hắn ra sức đến cả người đều là mồ hôi, nhẹ buông tay, Trần Oản Oản liền yếu đuối ngã quỵ trên mặt đất, buông xuống đầu, bộ dáng như hận không thể chui đầu vào kẽ đất.
Lương Khuê mặc kệ cô, trừng Trầm Thành châm chọc nói:“Mày rốt cục chịu ngẩng đầu? Vậy mày trả lời vấn đề của tao, mày không trả lời cũng có thể, mày dù sao cũng sắp chết. Mày thích Trần Oản Oản, thích bao nhiêu tao không biết, bất quá tao có thể lấy cô ta ra làm lợi thế uy hiếp mày? Chịu lên tiếng chưa?”
Trầm Thành ngửa đầu, đôi mắt tiều tụy nhìn chằm chằm Trần Oản Oản. Gã vẫn chưa nói chuyện, chính là dán mắt nhìn cô, nhìn cô càng khóc càng tan vỡ, càng khóc càng thê lương. Khuôn mặt xinh đẹp kia còn có chút tái nhợt bệnh hoạn, biểu tình sợ hãi trên gương mặt kia, so với trước kia càng khắc sâu.
Gã vẫn biết Trần Oản Oản không thích gã, trốn tránh gã. Thời trung học không chịu chấp nhận gã, tốt nghiệp xong lại lén chạy ra nước ngoài. Sau đó trở về, lúc ban đầu gặp lại, cô còn rất lạnh tĩnh, thực nhàn nhã cười với gã, gã còn tưởng rằng cô thay đổi, nghĩ thông suốt, nguyện ý chấp nhận gã. Kết quả lại không phải, cô đã không còn là cô bé đơn thuần gã nhớ mãi không quên trước kia. Tim gã ghi khắc, thủy chung là cô bé trước kia mặc chiếc củn trắng nõn nà không dính chút bụi trần, có mái tóc đen như thác nước, im lặng lại cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng tự tin, ngẫu nhiên bá đạo ngẫu nhiên khả ái. Cô trong lòng gã là độc nhất vô nhị, là cô gái đặc biệt nhất. Gã không chỉ muốn làm bạn trai cô, gã còn muốn cùng cô làm vợ chồng, gã cảm thấy có được một cô gái như vậy, đủ để gã ảo tưởng về một tương lai sau khi kết hôn.
Mỗi một người đàn ông, trong lòng đều có một người vợ mong ước nhất.
Đàn ông lăng nhăng, có thể dạo chơi bụi hoa, có thể duyệt người vô số, nhưng có thể làm gã cam tâm tình nguyện lấy về nhà , thủy chung chỉ có một cô gái như vậy. Mà Trần Oản Oản, là duy nhất trong lòng gã.
Gã từng chơi đùa với rất nhiều đàn bà, đủ loại, vô số mỹ diễm động lòng, nhu thuận nghe lời, Trần Oản Oản không phải xinh đẹp nhất, cũng không phải dịu dàng nhất, lại càng không là kẻ yêu gã nhiều nhất.
Nhưng mà, vì cái gì lại chấp nhất như vậy?
Ngay lúc cô vừa về nước, gã vô cùng mừng rỡ. Thậm chí bất kể tiền tài, cùng cô hẹn hò, mua xe chọc cô vui vẻ, mua biệt thự cô thích, mua kim cương cô ưng mắt.
Tiền tài tiêu tốn như tát nước ra ngoài, đổi về không chỉ là những thứ xa xỉ, còn là giấc mộng bị đập nát tanh bành. Gã không cần chút tiền ấy, gã có chính là tiền. Nhưng gã để ý giá trị đổi lấy từ số tiền này, gã dùng tiền tưởng mua được nụ cười cùng tình cảm của cô dành cho gã. Mà không phải tát ra ngoài, chỉ làm cho gã nhìn thấy cô ngu ngốc hư vinh không khác chi những con đàn bà khác. Càng không thể dễ dàng tha thứ cô miễn cưỡng có lệ với gã.
Gã nghĩ gã đang cùng cô yêu đương.
Sự thật lại là, hắn hình như đang bao dưỡng.
Vì cái gì lại đi đến bước này? Hắn đang tự giết bản than mình.
Rõ ràng biết không nên xúc động, vì con đàn bà này không đáng, lại càng không nên vì khát khao thời niên thiếu mà nhớ mãi không quên.
Nhưng mà, hắn vẫn đi tới bước này.
Đôi mắt tang thương của Trầm Thành dừng ở bụng Trần Oản Oản, trào phúng cười, nói:“Thấy tôi sắp chết, em cho là cánh cũng cứng rồi, cho nên khẩn cấp phá con tôi ư?”
Trần Oản Oản nghe vậy khóc càng dữ hơn, ôm bụng gào khóc nói:“Không có, không có, là không cẩn thận bị ngã, đứa nhỏ sanh non .”
Trầm Thành châm biếm:“Tôi quên, em giờ cũng thích nói dối biết cách gạt người y như mấy con đàn bà trong hộp đêm. Bị ngã? Em đừng coi tôi như thằng ngu.”
Những người đứng xem Lương Khuê khiếp sợ nhìn Trần Oản Oản, mới từ hôn lễ Trần Yến rời đi vài ngày, thế nhưng hoàn toàn không nhìn ra cô mang thai. Vì thế nhớ tới ở hôn lễ của Trần Yến, Trần Oản Oản ác khoác ngoài, chiếc áo đó có vẻ dễ che khuất bụng, huống chi mang thai mấy tháng đầu, bụng xác thực không nhìn ra được.
“Thật sự không có……” Trần Oản Oản khóc đến đáng thương.
Trầm Thành mặt không chút thay đổi nói:“Tôi dù sao cũng sắp chết, em thế nào cũng không tới phiên tôi quan tâm . A, thật là con đàn bà ngốc.”
Khóc Trần Oản Oản sắc mặt tái nhợt, đột nhiên vọt tới trước thanh sắt nức nở: “Trầm Thành, em xin anh……”
Trầm Thành bật cười:“Em xin tôi vô dụng, tôi đã không có cách nào giúp em nữa rồi. Tôi có thể làm vì em đều đã làm, nhưng đàn bà đều như vậy, vĩnh viễn không thể thỏa mãn.”
“Em cũng không muốn như vậy ……” Trần Oản Oản ngồi khóc thét không ngừng:“Các người vì cái gì không hiểu cho tôi, các người biết một người con gái phiêu bạc bên ngoài vất vả bao nhiêu không? Các người biết khát vọng tôi muốn theo đuổi không? Biết kiên trì và lý tưởng của tôi không? Biết tôi cần nhất cái gì không? Anh dựa vào cái gì bóp chết khát vọng của tôi, tôi cũng muốn cố gắng yêu anh, cố gắng ở bên anh, tôi trước kia chán ghét anh dây dưa không ngớt, nhưng tôi thử đem tình cảm của anh coi là si tình, anh có tiền, có diện mạo, tôi có thể không quan tâm đến gia thế của anh, tôi thật sự từng nghĩ như vậy. Có lẽ đời này không còn người đàn ông nào chấp nhất tôi như anh, tôi thậm chí từng cảm động. Nhưng sự thật căn bản không phải vậy, miễn cưỡng tình cảm căn bản không được. Tôi không có cách nào thích anh, anh vẫn làm tôi chán ghét như xưa.”
“Anh bá đạo cố chấp, không thể nói lý, thậm chí biến thái đáng sợ. Anh căn bản không tôn trọng tôi, không tôn trọng phụ nữ. Ở trong mắt anh, phụ nữ chính là thứ đồ sứ trắng ngần bị nâng trên tay, phải thuần khiết không bụi trần, phải giống một món sưu tầm. Tôi cùng bạn trai trước kia tán gẫu hai câu trên mạng, anh liền đập máy tính của tôi. Tôi cười với đàn ông lạ một cái, anh liền đánh người ta. Tôi mới đi đến cửa quán bar đã bị anh kéo về. Bạn bè của tôi, đều bị anh không cho vào cửa. Anh đổi điện thoại của tôi, đổi luôn số liên lạc, làm tôi không thể cùng bạn bè liên hệ. Cố chấp chỉ cần lưu số của anh là được. Tôi về chỗ ba mẹ, anh còn giục tôi đi sớm về sớm. Mẹ tôi tận tình khuyên bảo anh cải tà quy chính, anh còn đe dọa mẹ. Anh còn nói kết hôn, tôi vừa tốt nghiệp đại học, tôi còn trẻ như vậy, sự nghiệp của tôi còn chưa bắt đầu, anh muốn tôi kết hôn! Muốn tôi về nhà sinh con, dạy trẻ cho anh ! Anh cho là anh kiếm tiền cho tôi và con có được đầy đủ chính là thứ tôi muốn? Cả mẹ tôi cũng không đồng ý, bà ấy già rồi, bất quá đưa ra câu phản đối mà thôi, anh liền tuyên bố không kết hôn sẽ giết bà. Có bạn trai như anh vậy sao? Có người yêu như anh vậy sao? Anh căn bản không hiểu tình yêu, anh biến thái, anh không xứng có được tình yêu.”
“Tôi lại càng không muốn vì loại người như anh mà sinh con! Không chỉ tôi đáng thương, đứa nhỏ có người cha như anh, mới là đáng thương nhất. Tôi không thể tưởng tượng, con của mình tương lai có ngày sẽ giống như anh.”
“Tựa như tôi nói , con là vô tội mà .”
Trần Oản Oản cười thảm, nói thoải mái như bất chấp mọi giá, không còn cố kỵ điều gì.
Trầm Thành thật lâu không nói được gì, gã chỉ ngơ ngẩn nhìn mặt đất.
Sau một hồi, gã ngẩng đầu nói:“Trước kia em chán ghét tôi, sẽ thật sự nói cho tôi biết, một lần lại một lần cự tuyệt tôi.”
“Hiện tại em cũng không nói cho tôi biết, vừa âm thầm chán ghét tôi, vừa ở bên cạnh tôi, nhận những thứ tốt tôi dành cho em.”
“Trước kia em chưa bao giờ cười với tôi.”
“Hiện tại em thật ra rất biết cười, vài nụ cười miễn cưỡng có thể đổi đến xe ngon, biệt thự, kim cương, cuộc làm ăn này thực đáng giá đúng không?”
Trần Oản Oản rống giận:“Không sai! Tôi chính là như vậy ! Tôi hư vinh, tôi tham lam ! Tôi không phải người phụ nữ tốt ! Tôi lại càng không là cô gái thuần khiết trong lòng anh! Đó đều là phán đoán và khát khao của anh, là anh biến thái cố chấp, là anh nghĩ tôi tốt như vậy, tôi đã sớm không phải hơn mười tuổi! Mọi người là sẽ thay đổi, không phải tôi biến hóa quá nhanh, là anh khăng khăng một mực, anh ngây thơ, anh không hiểu con gái. Là tự bản thân anh làm cho anh thất vọng!”
“Trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, anh vì cái gì chấp nhất tôi như thế? Nếu anh chọn tôi, vậy vì cái gì không cho tôi sống càng như ý ! Vì cái gì không thể bao dung hết thảy của tôi, vì cái gì còn muốn thất vọng với tôi! Vì cái gì không thể thay đổi vì tôi! Vì cái gì không thể tôn trọng tất cả của tôi chứ!”
“Tôi sống không vui ! Anh có biết hay không !” Trần Oản Oản rống vào mặt gã, khóc thảm thiết không ngừng.
Trầm Thành lại gục đầu xuống, câm lặng không nói.
Lương Khuê một bên thật không biết nên lộ ra biểu tình gì, làm người đứng xem, hắn cảm thấy loại sự tình này cũng không phân ra ai đúng ai sai được, hai người tính cách không hợp, là tử huyệt.
Nhưng mà !
Lương Khuê bật hơi:“Các người yên tĩnh một chút, tôi không phải mang mấy người đến ôn chuyện. Trầm Thành, mày thành thật mở miệng cho tao ! Tao muốn biết chân tướng.”
Trần Oản Oản đang khóc lại run lên một chút.
Trầm Thành không ngẩng đầu, trầm giọng nói:“Không có gì phải nói, tao cùng Hoàng Thịnh An là huynh đệ hợp chí thú, nó vì tao bị thương quá nặng, tao thiếu nợ nó một việc. Sau khi mẹ nó chết, nó đắm mình, hít thuốc phiện quá liều, thân thể đã sớm chịu không nổi. Nó nói muốn giết mày giải hận, trước khi ra tay nó liền nói với tao, nếu nó chết, mày còn sống, liền thay nó báo thù. Tiền mướn hung thủ nó cũng đưa cho tao.”
“Vậy mày vì cái gì tìm Tô Nham xuống tay !”
“…… Ha ha, Hoàng Thịnh An nói báo thù, chính là giết chết Tô Nham a, a, nếu mày sống sót từ tay nó, liền giết Tô Nham. Cho mày còn sống thể nghiệm một chút, mùi vị mất đi người quan trọng nhất.”
Oanh !
Não Lương Khuê bị hung hăng va chạm, hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ là đáp án này. Dụng tâm lương khổ như thế, chỉ vì làm cho hắn thống khổ mà sống…… Lương Khuê nghiến răng nghiến lợi nhe răng cười:“Giỏi, giỏi lắm! Nó thiệt nghĩ rất đúng, đúng, Tô Nham chết, tao còn phải thống khổ mà sống. Ha ha, nó cả chết cũng chán ghét tao như vậy.”
“Tụi mày luôn ở thành phố A, tao không cơ hội xuống tay. Lần này tụi mày đến thành phố C, tao sao có thể bỏ qua cơ hội này.”
“Ha ha, vốn Trần Oản Oản mang thai , tao thật vui mừng. Tính cho tụi mày sống lâu vài ngày. Nhưng con đàn bà này hình như tình cũ khó quên với mày, tao bỗng cảm thấy Hoàng Thịnh An đề nghị được lắm, giết Tô Nham, nhìn xem mày sẽ ra sao nha.”
Lương Khuê một quyền nện ở thanh sắt ! Oán hận trừng Trầm Thành, hắn biểu tình dữ tợn, lại một chữ cũng chưa nói. Nhìn cũng không nhìn Trần Oản Oản đang khóc một cái, xoay người rời khỏi ngục giam.
Từ nay về sau không bao giờ cần lo sợ nữa.
Tô Nham của hắn, còn sống, thật tốt.
Nếu một ngày không có y, cuộc đời hắn sẽ đi tiếp thế nào đây?
Cho dù Hoàng Thịnh An sống lại, cũng không cách nào hiểu được thống khổ của hắn.
Lương Khuê đi rồi, Trần Oản Oản còn đang khóc, cô ngồi xổm đó, khóc đến không ngừng được nước mắt, đầu cũng không nâng dậy nổi.
Trầm Thành lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Cảnh ngục lại đó giục Trần Oản Oản đi mau.
Trần Oản Oản lung lay đứng lên, rơi lệ đầy mặt khóc thét:“Trầm Thành…… Tôi sẽ không yêu anh ! Vĩnh viễn cũng sẽ không !”
Trầm Thành một chút cũng không động, cho dù thân ảnh của cô hoàn toàn đi xa.
Xuân về hoa nở, Tô Nham xuất viện, về tới thành phố A, tiếp tục cùng Lương Khuê học tập sinh hoạt.
Trước khi mùa hè kéo đến, Trầm Thành bị xử bắn.
Khi đó mùa hè còn chưa thật sự đến, nhưng thời tiết đã rất nóng bức, hai người hoàn toàn thay quần áo hè mát mẽ, áo sơmi cụt tay, quần bò bạc, dép kẹp, vội vã xuyên qua sân trường.
Phòng thường trực nói cho bọn họ, có người chờ họ ở cổng trường, người nọ nói y họ Trầm.
Có thể liên hệ đến dòng họ này, chỉ có một, mà người kia vừa chết không lâu.
Nay tìm đến, chỉ sợ có liên quan đến người chết.
Hai người mặt bình tĩnh đi đến cổng trường, thấy được một người đàn ông khoảng năm mươi dựa vào nhà ga, tây trang thẳng thờm. Người nọ có vài phần bóng dáng của Trầm Thành, nhưng tóc mai đã ngã bạc.
Lương Khuê không hề sợ hãi tiêu sái đi qua, châm biếm nói với người đàn ông nọ:“Thế nào? Đến báo thù cho con ông à?”
Người đàn ông mặt không chút thay đổi, câm lặng đưa đầu vào cửa kính xe.
Lương Khuê hai người lúc này mới thấy, trong xe còn ngồi một cô bé mười tuổi, cô bé ôm một đứa nhỏ, đang cầm bình sữa đút cho đứa nhỏ đó.
Người đàn ông lấy ra một cái hộp giấy bị bao kín đưa cho Lương Khuê:“Tôi cảm thấy cái này cần phải giao cho cậu. Tái kiến.”
Người đàn ông rất nhanh lên xe, đi xa.
Lương Khuê cầm hộp giấy kia, sắc mặt hơi trắng đi.
Tô Nham nói:“Sợ bom hả cưng?”
Y nói xong lấy lại muốn mở, Lương Khuê đẩy y ra, ngồi xuống tay chân lanh lẹ xé bao bì, mặt trên là một phong thư trắng noãn, Lương Khuê cầm lấy vừa định xé coi, ánh mắt liếc qua thứ dưới phong thư, sắc mặt xanh mét, chấn kinh đứng dậy lui liên tục hai bước:“Shit ! Hủ tro cốt !”
“……” Tô Nham cũng thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ ông Trầm này thật biến thái, con trai chết, đưa tro cốt đến dằn mặt bọn họ hả?
Lương Khuê bình tĩnh mở thư ra, đọc nhanh xong, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng siết chặt giấy viết thư, một câu chưa nói.
Tô Nham lấy đến đọc, sắc mặt nhất thời kinh ngạc vô cùng.
‘Con tôi quả thật mướn kẻ giết người, nhưng Trần Oản Oản không thoát được liên hệ. Ngày đó tụi nó từ hôn lễ bạn bè trở về đã bắt đầu cãi nhau, bảo mẫu muốn con ả đó uống canh gà nó không chịu, con tôi muốn dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra nó không chịu, nó nói bạn bè đều chê cười nó, xem thường nó, nó sống không tốt không vui, đều là bị con trai tôi làm hại.’
‘Nó nói nó chịu không nổi, không thể chịu được mình sống còn thua kém cả thứ đàn ông còn không bằng đàn bà. Nó còn không hạnh phúc bằng hạng đồng tính luyến ái, nó sống buồn tẻ vô vị không có ý nghĩa, không muốn sinh con, không muốn sống. Nó lấy dao gọt quả muốn tự sát, bị con tôi ngăn cản.’
‘Nó nói nó thấy đàn ông đều hạnh phúc hơn nó, nó hận sao thằng đó không chết đi.’
‘Con tôi động sát thủ, cũng hại chết chính mình.’
‘Mang thai là lợi thế duy nhất giúp nó có thể sống, nó lại đi nạo thai .’
‘Con tôi chết, cháu nội cũng chết, nó không nên còn sống. Đây là tro cốt của nó, tôi tặng cho các người. Ở trong lòng tôi nó mới chính là hung thủ.’
‘Từ nay về sau hai bên không liên quan gì, hy vọng các người không cần đem thù hận đời trước kéo dài đến đời sau. Tôi thật vất vả mới giành được một đứa cháu khác, không hy vọng bị vô tội liên lụy.’
Lương Khuê hai người quả thực không nói gì được.
Hủ tro cốt giống như củ khoai lang phỏng tay, nằm trên mặt đất ai cũng không muốn động vào.
Nhiều ngày sau, tro cốt của Trần Oản Oản bị bí mật đem về nhà cha mẹ cô.
Xuân khứ thu lai bất tương đãi, niên hoa tuế nguyệt nhật tiệm lão.[Xuân đến thu đi không thể đợi, tuổi đời cũng ngày một già đi]
Hai mươi bảy tuổi năm ấy, Lương Khuê còn đang học ở trường nghênh đón đứa con đầu tiên, tên gọi Lương Thư [ Lương Tô ].
Ngày sống lại năm đó, Tần Việt mê man mười năm, mở bừng hai mắt.