Chương 80: trừng phạt

Ngắm nhìn Lương Khuê vừa say giấc, Tô Nham nằm sấp bên cạnh ngẩn người.

Nghe chú Lương kể lại, dao kia của Hoàng Thịnh An vốn đâm vào giữa chỗ hiểm, gần như có thể một kích mất mạng. Nhưng Lương Khuê phúc khí lớn, vận khí tốt, Hoàng Thịnh An ra tay hung mãnh, một đao hung hăng chọc xuống, Lương Khuê trốn tránh, mũi đao đâm xượt qua Ngọc Quan Âm của Lương Khuê, nghiêng một cái trợt qua, liền đâm trật, tuy vẫn tạo thành trọng thương, nhưng còn có thể cứu.

Chủ nhân Không gian cũng nói, Lương Khuê tuy nguyên khí đại thương, nhưng hắn là mệnh trường thọ.

Lại qua một đêm, tinh thần Lương Khuê tốt hơn một ít, miễn cưỡng có thể ăn chút đồ ăn. Người nhà thở phào, Lương Hưng Quốc liền đem toàn bộ tinh lực đặt vào Hoàng Thịnh An đang chạy trối chết, cả ngày không ngừng gọi điện thúc, còn bạo chửi tục. Ngày thứ ba, Hoàng Thịnh An bị bắt quy án ở miền nam.

Còn chưa mở phiên tòa thụ thẩm, bà ngoại trai gái già trẻ lớn bé Hoàng gia liền vọt tới cổng bệnh viện khóc thét cầu xin tha thứ, Lương Hưng Quốc không lộ diện, Lương mụ mụ lại không cố kỵ, bà là nữ thương nhân, là mẹ của con trai mình, nhà người ta có thể vì con cái mà khóc lóc sướt mướt, bà cũng có thể.

Lúc phóng viên hiếu kỳ vây xem ở cổng bệnh viện, Lương mụ mụ liền xông ra ngoài, nữ quyến Hoàng gia lập tức đề cao tiếng khóc, thê thảm vô cùng tru lên: “Lương phu nhân, là Hoàng gia chúng tôi có lỗi với con bà, chúng ta bồi tội, xin lỗi! Xin lỗi! Mặc kệ các vị muốn bồi thường gì chúng tôi cũng tận lực, nhưng van xin các vị, tha cho Tiểu An một mạng đi a!”

Phóng viên cùng người qua đường hưng phấn chụp ảnh vây xem, Lương mụ mụ soạt một cái lệ như suối trào, oạch quỳ trên mặt đất, hung hăng cúi đầu trước mặt người Hoàng gia, kêu khóc không ngừng nói: “Tôi van Hoàng gia các người tha con tôi một mạng đi! Hôm qua mới cứu được nó về! Nó bây giờ còn không thể ăn cơm không thể nói chuyện, ăn uống hay chuyện gì cũng nhờ cha mẹ hầu hạ, các người có muốn tôi dập đầu chết ở chỗ này bồi tội không a! Các người nói con tôi có lỗi với Hoàng Thịnh An, nó làm cái gì, nhấc điện thoại báo phạm tội có sai sao? Bị buôn lậu thuốc phiện nhớ thương, chọc một đao không đủ còn ném xuống sông, có phải là thấy nó không chết, các người trong lòng chưa hết giận a? Các người coi chồng tôi là thứ khốn kiếp chức lớn nên hà hiếp các người? Nhìn xem rốt cuộc ai ức hiếp ai, cho các người nhìn coi là nghiệt ai tạo nên! Nhìn xem trên ảnh là ai! Đây là con tôi, nhìn thấy đống máu kia không? Nhìn thấy có lỗ trên ngực nó không? Đó là người nhà các người đâm! Nhìn mặt nó coi, thằng nhỏ vốn anh tuấn bao nhiêu, nó còn chưa kết hôn, lại bị hủy dung. Các người khóc, tôi tìm ai khóc đây? Tôi khóc chết ở chỗ này, có phải có thể chịu tội thay con tôi không? Đến nha, các người có thù hận gì trút hết lên tôi luôn đi!”

Lương Khuê trên ảnh xụi lơ trên đất, ảnh cảnh sát chụp ngay tại hiện trường sau khi vớt lên từ hồ, cùng ảnh trị liệu Bác sĩ chụp, còn có ảnh sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cảnh sát lấy làm chứng. Mặc kệ là Lương Khuê trên tấm ảnh nào, cũng thoi thóp đến mức làm người ta run sợ.

Người Hoàng gia khóc càng bi thảm, lời cầu xin tha thứ lại nói không ra được, khóc không thành tiếng quỳ một hồi, thẳng đến bà ngoại Hoàng Thịnh An ngất đi, người nhà Hoàng gia mới lủi về.

Vụ án của Hoàng Thịnh An không cần Lương Hưng Quốc động tay chân gì, nhất định là tử hình. Buôn lậu thuốc phiện, bắt cóc, giết người, hít thuốc phiện, nhiều hạng tội danh cùng một chỗ, không chết cũng phải chết.

Khắp nơi thành phố A trong lúc nhất thời đều đang thảo luận chuyện này, đơn giản chỉ cần có một nhóm người mượn cơ hội nhằm vào Lương Hưng Quốc, điên đảo trắng đen nói hươu nói vượn. Có ít người vừa nghe đến quyền lợi lớn, đã cảm thấy người ta là hỗn đản, là sai, con của ổng bị đâm, là vì làm cha mà lạm dụng chức quyền, đem Hoàng Thịnh An thân là rễ cỏ đá ra đơn vị rước lấy mầm tai vạ, đáng đời bị trả thù.

Nhưng mặc kệ người ngoài nghị luận ra sao, nhà nước làm việc đều có chuyên nghiệp của mình, nên điều tra thì vẫn điều tra, nên phạt thì sẽ phạt. Lương Hưng Quốc tiếp nhận điều tra, Tô Nham cũng tiếp nhận điều tra.

Cục công an, trong căn phòng vắng vẻ, Tô Nham đối mặt ba vị cảnh sát thẩm vấn.

Tô Nham mặt không biểu tình nói: “Không phải làm ghi chép sao? Nhìn sao cũng giống y chang thẩm tra.”

Đội trưởng kia nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Thằng oắt cậu còn non lắm, cậu thức thời thì tự thú đi.”

“Kì quái quá nha, tôi nghe không hiểu.”

“Quan hệ của cậu và Lương Khuê là thế nào?” Đội trưởng kia hỏi thẳng.

Tô Nham cũng nói thẳng: “Người yêu.” Người ta đã điều tra, cái này căn bản đã lộ rồi

Đội trưởng nhíu mày: “Cho nên cậu trong cơn tức giận, dùng ngao Tây Tạng nuôi giết mấy tên hiềm nghi phạm tội kia?”

“Tôi chẳng hiểu các người đang nói cái gì, thật sự muốn tôi giết người, không bằng an bài tôi gặp Hoàng Thịnh An được không? Tôi sẽ cho hắn một đao.”

Đội trưởng tức giận đập bàn: “Nghiêm túc chút cho tôi! Căn cứ điều tra, cậu là người đầu tiên phát hiện địa điểm phạm tội, cũng là người đầu tiên xông vào hiện trường gây án, nhưng Hoàng Thịnh An tận mắt nhìn thấy ngao Tây Tạng cắn bị thương sáu thủ hạ của hắn, vết máu tại hiện trường cho thấy ít nhất có máu của bảy người, còn có dấu chân của ngao Tây Tạng. Hơn nữa sở dĩ Hoàng Thịnh An sa lưới, cũng là vì bị một con ngao Tây Tạng đuổi bắt, trên người Hoàng Thịnh An có vết thương ngao Tây Tạng để lại!”

Tô Nham bình tĩnh nói: “Ngao Tây Tạng các người nói, có thể cho tôi nhìn cái không nào?”

Đội trưởng sắc mặt tái nhợt, bọn họ nếu có thể tìm được con ngao Tây Tạng kia cũng coi như có manh mối, thế nhưng hoàn toàn không tìm thấy! Mấy thằng đàn em theo lời Hoàng Thịnh An cũng không tìm thấy, cho dù chết cũng phải có thi thể chứ? Nhưng họ kết hợp tình huống của Tô Nham ngay lúc đó, tỷ lệ Tô Nham giết người giấu xác căn bản là không. Như vậy mấy thằng đàn em đi đâu? Mấy người sống sờ sờ, chết phải thấy thi thể chứ!

“Cậu rất am hiểu chuyện nuôi ngao Tây Tạng, ngao Tây Tạng cậu nuôi rất thông minh, lợi hại. Ngao Tây Tạng trong nhà Lương thủ trưởng chính do cậu tặng, tuy cùng ngày con ngao Tây Tạng gọi là Mèo Con kia còn ở Thành phố A, nhưng không loại trừ khả năng cậu có ngao Tây Tạng bên kia.”

Tô Nham mỉm cười: “Nghe thì thật có lí. Nhưng chú cảnh sát à, làm ơn cho chứng cớ. Mấy người chú nói kia, tôi không nhìn thấy ai hết mà.”

“Nham Nham, ngươi nói dối càng ngày càng đúng quy cách, nhưng ta thích quá nha, khặc khặc khặc khặc ~ “

Tô Nham mỉm cười, mấy người kia đã thành sủng vật nuôi trong không gian, đối với xã hội này mà nói, chúng thật sự đã chết. Nhưng thi thể, vĩnh viễn sẽ không lộ ra.

Cảnh sát phẫn nộ, lại không làm gì được Tô Nham. Ép hỏi một trận không có kết quả, đành phải cho đi.

Tô Nham đi ra ngoài, trông thấy cha cùng mẹ kế cũng chờ tại đó.

“Nham Nham! Con không sao chớ? Cảnh sát đồng chí, các người sao có thể bắt người thụ thẩm lung tung như thế, con tôi từ trong nước cứu Lương Khuê, sao lại còn bị các người biến thành đối tượng hoài nghi? Hung thủ giết người là thằng tên Hoàng Thịnh An! Tên khốn kia cũng thừa nhận rồi các người còn lăn qua lộn lại cái rắm.”

“Đi thôi.” Tô Nham mặt cứng ngắc nói, dẫn đầu đi khỏi cục công an.

Trở lại bệnh viện, tiến phòng bệnh chợt nghe Lương Khuê đang cùng cha mẹ cãi nhau. Nhìn thấy Tô Nham bình an trở lại, Lương Khuê mới thở phào.

“Cậu có sao không? Cảnh sát vì sao tìm cậu vậy? Căn bản không mắc mớ gì tới cậu a! Bọn họ rốt cuộc nghĩ cái quái gì thế!” Lương Khuê nghĩ vỡ não cũng không hiểu mình bị đâm có liên quan gì đến Tô Nham. Tô Nham cứu hắn, dựa vào cái gì bị thụ thẩm.

Lương Hưng Quốc đau đầu, nói với Tô Nham: “Tự cậu giải thích với nó đi.”

Tô Nham thở dài, đơn giản nói hết sự tình.

Lương Khuê nghe xong mới rõ thì ra là hai chuyện khác nhau, nhưng Lương Khuê trong lòng bồn chồn, hắn cứng ngắc nhìn Tô Nham, cảnh sát hoài nghi Tô Nham giết những người kia, thế nhưng không tìm thấy chứng cớ. Nhưng Lương Khuê càng khẳng định sự thật này hơn cả cảnh sát…

“Tô Nham cậu… cậu…” Lương Khuê khí huyết sôi trào, hắn rất cảm động Tô Nham báo thù vì hắn, nhưng mà, hắn càng lo lắng Tô Nham phải gánh mấy mạng người, không biết có thể bình yên gắng gượng qua không. Nếu Tô Nham sơ sẩy một cái bị bỏ tù, thậm chí bị tử hình… Hắn thà rằng khỏi phải báo thù!

“Tớ cái gì? Tớ thật cái gì cũng không có làm, trừ cứu cậu.”

Lương Khuê chằm chằm vào mắt Tô Nham, Tô Nham bình tĩnh không sóng.

Lương Khuê thở ra nói: “… Vậy là tốt rồi.”

Tô Nham nghiêng người hôn hắn một cái, mỉm cười: “Chuyện gì cũng kết thúc rồi, cậu cố mà dưỡng thương đi.”

Lương Hưng Quốc cùng Lương mụ mụ xấu hổ quay đầu đi, hai vợ chồng dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.

Lương Khuê im lặng cười trộm, ha ha nói: “Ba mẹ tớ hình như càng tán thành cậu nha.”

Tô Nham cười không nói, tiếp tục hôn Lương Khuê.

Lương Khuê bị hôn đến nóng đầu, nghĩ đến thân thể hiện tại không được, không khỏi nhụt chí.

Tô Nham cười xấu xa: “Có cần cái gì, cứ mở miệng.”

Lương Khuê hì hì mừng rỡ, cười đến miệng vết thương thấy đau, lập tức nhe răng nhếch miệng thống khổ không chịu nổi.

Trong lúc Lương Khuê dưỡng bệnh, bạn cùng trường, giáo sư, bạn học đều nhất trí, định ra Lương Khuê vì báo cáo tội phạm buôn lậu, kết quả trùm buôn ghi hận, cuối cùng thiếu chút nữa bị trả thù diệt khẩu, hô to xã hội trả lại cho Lương Khuê một công đạo, nghiêm trị phần tử phạm tội, để càng nhiều người có tâm huyết, đem phẩm đức tốt đẹp phát dương quang đại.

Vụ án mở phiên toà thụ thẩm, Hoàng Thịnh An không có phần thắng, bị phán hoãn thi hành hình phạt hai năm, xử bắn. Người Hoàng gia không phục, một mực chống án, pháp viện duy trì nguyên phán.

Trong lúc Hoàng Thịnh An thụ thẩm, có một số người vẫn nhiệt tình điều tra vụ của Tô Nham, thế nhưng một mực không có tiến triển, không cách nào lập án.

Từ khi Hoàng Thịnh An bị hình phạt, Lương Hưng Quốc cũng trở lại quân đội lần nữa.

Lương Khuê xuất viện, chuyển về nhà, Tô Nham cũng vội vàng đi theo, mỗi ngày tiếp tục đến trường, tan học cứ tới Lương gia.

Lúc cậu Lương Khuê tới thăm, nhịn không được nói với hai người: “Các con muốn xuất ngoại học không?”

Lương Khuê lắc đầu; “Con không muốn.”

Cậu thở dài: “Ai, hai người các con không ngại người khác, nhưng cha con thì vất vả nhiều lắm, con cùng Tô Nham như vậy như vậy, cha con bên ngoài khó tránh khỏi bị người lên án.”

Lương Khuê bật cười, trong lúc Lương Hưng Quốc bị điều tra, hắn cũng cảm giác mình đại khái mang đến phiền toái cho cha, lúc ấy chủ động đưa ra ý kiến ra ngoại quốc trị liệu, nhưng Lương Hưng Quốc lại lắc đầu không chịu.

Lương Khuê cảm thấy cha hắn thay đổi, trước kia mặc kệ hắn làm cái gì, ở nơi nào, cha hắn rất ít can thiệp hỏi đến, nhưng bây giờ giống như hy vọng hắn luôn ở bên người. Xuất viện về nhà, thậm chí mở miệng nói bảo Tô Nham cũng dời qua . Cái này nếu là lúc trước, tuyệt đối không có khả năng.

“Một thằng oắt Tần Việt như vậy, không ngờ con cũng như vậy.” Cậu bất đắc dĩ thở dài: “Quên đi, tùy tụi bây, vả lại cho dù cha con suy đổ, cũng còn có cậu che chở cho con.”

“Ha ha, đừng lo mà cậu, cậu ở lại dùng cơm đi, hôm nay dì Hồng nấu nồi canh cá mè đó.”

“Ừ, gần đây đồ ăn nhà con hương vị lại đề cao không ít.”

Đêm dài người tĩnh, ánh đèn Lương gia mờ nhạt ấm áp, dì Hồng bưng cơm từ phòng sách đi ra, Tô Nham cùng Lương Khuê đang hưởng thụ đồ ăn khuya trong phòng khách cũng vừa vặn ăn no.

Hai người quệt quệt mồm trở về phòng, Tô Nham nhíu mày nói: “Cậu uống ly nước trước rồi ngủ tiếp.”

Lương Khuê ngã xuống giường lẩm bẩm: “Luôn muốn tớ uống nước trước khi ngủ, hại tớ tiểu đêm quá trời nè.”

“Đừng dong dài, uống mau.”

Lương Khuê trừng mắt cốc nước chừng 800 ml, thống khổ uống hết.

“Ngủ đi.”

“Tô Nham…”

Lương Khuê mò qua ôm lấy y nhõng nhẽo, Tô Nham lắc đầu: “Vết thương chưa dưỡng lành, đừng suy nghĩ mấy trò đó.”

“Lành rồi! Tớ bây giờ có thể ăn có thể ngủ có thể đi có thể chạy nha!”

Tô Nham hừ lạnh, ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái lên vết thương của Lương Khuê, Lương Khuê liền đau đến ho nhẹ .

“Cái này gọi là lành rồi?”

“…” Lương Khuê buồn bực vùi vào chăn.

Tô Nham cười nằm qua, vòng tay qua ôm eo Lương Khuê nói: “Chờ vết thương khỏi hẳn, chúng ta đi nước ngoài nghỉ phép.”

Mắt Lương Khuê sáng lên, hắn ở nhà sắp nổi mốc nổi meo rồi, cấp thiết muốn đi ra ngoài chơi đùa, ra nước ngoài tốt, nghỉ phép cũng tốt, hai người có thể tận tình điên cuồng.

Lúc thân thể Lương Khuê càng ổn định một ít, liền trực tiếp trở lại trường đi học. Trước đó tuy hắn xin nghỉ không lên khóa, nhưng lớp trưởng mỗi ngày phụ trách thu hình lại tiết học, sau đó gởi cho Lương Khuê, Lương Khuê ở nhà cũng không chậm khỏi chương trình cơ bản.

Lúc này, lại đến trời đông cuối năm lạnh lẽo. Quần áo trên người Lương Khuê dày gấp đôi so với trước kia, cả quần bông cũng bị ép mặc vào, rất giống quả dưa gang khổng lồ.

Sau khi tan học, cùng Tô Nham sóng vai rời khỏi trường, trước cổng trường đậu một chiếc xe, mỗi ngày phụ trách đưa đón.

Hôm nay hai người vừa đến cạnh xe, liền thấy được Tô An Bình đứng chờ một bên.

Lương Khuê chỉ nhìn hắn một cái, sắc mặt bình tĩnh mở cửa xe chui vào.

Tô An Bình lúc này mới cuống quít chạy tới: “Lương Khuê chờ chút, tao có lời muốn nói với mày.”

“Có gì nói thẳng đi.” Lương Khuê ngồi trong xe tháo khăn quàng cổ cùng bao tay xuống, có chút bực mình ném cho Tô Nham. Bịt kín một hồi như vậy hắn chảy cả mồ hôi nóng rồi .

Tô An Bình sững sờ nhìn Lương Khuê, nhất thời lại như nói không nên lời.

Lương Khuê thay đổi rất nhiều, trước kia hắn thoạt nhìn rất cường tráng rắn chắc. Hiện tại hắn lại có vẻ nghiêng về tái nhợt, gò má hóp vào, hơn nữa trên mặt còn có mấy vết sẹo rõ ràng. Hình cầu tàn thuốc, còn có vết cắt lưỡi dao. Tô An Bình sớm nghe người khác nghị luận, nói Lương Khuê tuy bắt đầu đi học, nhưng thân thể còn chút yếu ớt, người gầy rõ ràng, hơn nữa trên mặt có sẹo, trừ phi trang điểm che đi, nếu không không thể nào biến mất.

Nghe nói là một chuyện, tận mắt thấy lại là một chuyện.

Những lời kia của hắn, nhìn thấy Lương Khuê như vậy lại không nói ra được.

Hắn câm lặng thật lâu, rốt cục chỉ nói một câu: “Lương Khuê, có cơ hội đi ngục giam nhìn An Tử đi, nó muốn gặp mày.”

Lương Khuê bình tĩnh nói: “Vừa vặn tôi cũng muốn gặp hắn, tôi sẽ đi, bye bye.”

Tài xế rồ máy ầm ầm, xe bay nhanh đi xa.

Tô An Bình đứng trong gió tuyết, nhìn chiếc xe đi xa, đột nhiên nhận ra rằng, lại một người bạn nối khố rời hắn đi xa.

Lương Khuê nói muốn đến thăm tù, Lương Hưng Quốc cũng không phản đối, sau đó cùng Tô Nham và Lương Khuê vào ngục giam. Cảnh ngục đem ba người tới chỗ ngục cai nghiện, Hoàng Thịnh An hoãn thi hành hình phạt hai năm, hai năm nữa chỉ cần gã còn sống, phải cai nghiện.

Cách cửa sổ, Lương Khuê dò xét Hoàng Thịnh An, ngày bị bắt cóc hắn biết Hoàng Thịnh An hít thuốc phiện, vì gương mặt cùng đôi mắt kia đã không phải là người thường. Kẻ nghiện, rất dễ nhận ra. Huống chi lúc ấy Hoàng Thịnh An còn có thuốc để hút, không đến mức quá thê thảm. Hiện tại gã chịu nổi dày vò cai nghiện, cả người gầy như bộ xương khô, thân hình như nhỏ lại. Tô An Bình người nọ mềm lòng, Lương Khuê rốt cục hiểu được Tô An Bình tại sao phải tìm hắn cầu tình. May mà Tô An Bình không mở miệng, bằng không hắn sợ nhịn không được ra tay với Tô An Bình.

Lương Khuê cầm lấy điện thoại: “Hoàng Thịnh An, nhìn thấy tao còn sống có phải đặc biệt thất vọng không?”

Hoàng Thịnh An thong thả ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người ở bên ngoài. Qua hồi lâu, gã mới từ từ nói: “Cả ông trời cũng chiếu cố mày.”

Lương Khuê cười đáp trả: “Vì tao là người tốt.”

Hoàng Thịnh An nhẹ nhàng giễu cợt, hai con ngươi lại rơi vào Tô Nham lẳng lặng đứng một bên. Tô Nham vẫn là bộ dáng lúc gã mới gặp, thần thái kia luôn khiến gã nhớ tới công tử thị trưởng năm đó. Lúc ấy gã chỉ là muốn chơi đùa tiết hỏa, đối phương lại nghĩ lầm hắn là thiếu niên đần độn động tình. Còn nói cái gì chờ sau khi được chức huấn luyện viên, liền đem chuyện hai người thẳng thắn với cha mẹ, tranh thủ đạt được đồng ý của cha mẹ, sau đó cùng sống bên nhau. Quả thực là trò cười buồn cười nhất trên thế giới, gã cảm thấy buồn cười, hơn nữa buồn nôn, phẫn nộ. Không phải chỉ lên giường mấy lần thôi sao, lại sinh ra thứ suy nghĩ buồn cười này. Còn cùng sống nữa chứ, hai thằng đàn ông dựa vào cái gì sống chung nào.

“Lương Hưng Quốc lại cho phép tụi mày bên nhau, vậy mà lúc trước lão lại vì chuyện này khai trừ tao.”

Lương Hưng Quốc nghe vậy muốn nói, Lương Khuê lại giành nói: “Cho dù một nam một nữ làm chuyện này trong trường, bị nhân viên nhà trường bắt được cũng khai trừ. Người làm sai, đừng đem hết mọi chuyện đổ cho người khác. Tao hôm nay tới là muốn nói cho mày biết, chính mày hủy hoại bản thân, đừng đến chết cũng không thanh tỉnh.”

Hoàng Thịnh An ha ha bật cười, thoạt nhìn rất quỷ dị.

“Tao làm hết thảy đều không hối hận.”

“Lương Khuê, mày đã không chết. Liền đừng làm khó dễ người nhà tao, bọn họ cũng không dễ dàng. Chuyện này là tao làm, đừng quá vô tình liên luỵ vô tội.”

Trong lúc Lương Khuê dưỡng thương, mấy người cậu của hắn đều đùa giỡn pháp luật dày vò Hoàng gia, hiện tại người Hoàng gia đều không có việc làm, trôi qua khó khăn.

Lương Khuê cười khẽ: “Tao khác với mày, ta không phải kẻ điên, sẽ không cắn người lung tung.”

Cảnh ngục thông báo đã đến giờ, Lương Khuê thu nhỏ miệng lại, xoay người đi.

Tô Nham lại vội vàng cầm lấy điện thoại hỏi thăm: “Hoàng Thịnh An, tại Thành phố C năm nhất, xe Land Rover cùng hoa hồng, đều là mày làm à?”

Hoàng Thịnh An nghe vậy cười ha ha, “Thích đóa hoa kia không?”

“Biến thái!” Tô Nham mắng.

Lương gia năm nay tuy long đong, nhưng tết âm lịch năm nay lại càng náo nhiệt hơn so với năm rồi. Tô Nham không mừng năm mới ở Lương gia, mà đi đến chỗ cha y. Nhưng trên bữa cơm đoàn viên của Lương gia, lại gọi Tô Nham ngồi. Ông bà nội Lương Khuê tuy kỳ quái, nhưng nghe nói Tô Nham lại cứu cháu nội lần nữa, hai cụ liền không suy nghĩ nhiều.

Mùng một tết, Lương mụ mụ dẫn họ đi chùa miểu cầu phúc cầu bình an.

Ánh mắt Lương Khuê rất thành kính, sau khi ra chùa, hai người nhẹ nhàng cáo từ cha mẹ, quay đầu đi nơi khác chơi.

Lương Khuê đĩnh đạc kéo tay Tô Nham, dạo bước trên con phố se lạnh.

Tô Nham cất kỹ bùa bình an Lương Khuê cầu vì y, cười nói: “Hiện tại tớ có hơi tin mấy thứ này, Ngọc Quan Âm của cậu đã cứu cậu một mạng.”

“Tâm thành tắc linh, từ trước đến giờ tớ luôn tin.” Lương Khuê mỉm cười, nhưng hai đầu lông mày lại có vài phần ưu sầu.

Tô Nham hiếu kỳ: “Cậu còn học được đa sầu đa cảm?”

Lương Khuê kéo y tìm ghế dài ngồi xuống, xoa xoa tay Tô Nham có vẻ rất bất an.

Tô Nham nghi hoặc: ” Sao thế?”

“… Tô Nham, cậu tin siêu năng lực không?”

“…” Tô Nham như nhìn thằng ngốc, nhưng lập tức nghĩ lại. Chủ nhân không gian cũng thuộc về một loại siêu nhân, đúng không nhỉ?

Lương Khuê cười khổ: “Tớ chỉ dám nói cho cậu… Tô Nham, hình như tớ có năng lực trông thấy tương lai.”

“…” mặt Tô Nham đen thui.

Lương Khuê xuất thần nói: “Có lẽ cậu không tin… Nhưng tớ rất rõ ràng, tớ phát hiện tớ mơ rất nhiều giấc mộng, cuối cùng đều thành sự thật.”

Tô Nham sắc mặt đại biến.

Lương Khuê sầu khổ nói: “Trước kia tớ mơ thấy đại học D cùng Mẫn Kiến Trung, kết quả thật sự thấy được hắn. Tuy hình như có chút chênh lệch, nhưng cảm giác kia thật quỷ dị. Hơn nữa cậu biết không…”

“Chuyện tớ bị Hoàng Thịnh An đâm một đao ném vào nước, tớ mơ thấy cũng rất giống…”

“Cái gì gọi là rất giống?” Tô Nham ép hỏi.

Lương Khuê hoang mang: “Không biết nói thế nào… Thế nhưng về sau chợt nhớ tới, chuyện này giống như từng phát sinh… Giống như từng mơ thấy, tớ cũng không phân rõ là trước là sau … Nhưng lại có chút khác biệt, tớ nhớ trong mộng vớt tớ từ trong nước lên là cha. Nhưng sự thật lại là cậu.”

“… Còn gì nữa không?”

Lương Khuê nhíu mày nhớ lại: “Còn có… tớ trong bệnh viện hỏi cha chuyện xuất ngoại… Cũng khác, hình như tớ chấp nhận đi. Nhưng tớ rõ ràng không muốn đi nước ngoài, tớ không muốn mà.”

Tô Nham trầm mặc, nhưng trong lòng đang quay cuồng, theo cách nói của Lương Khuê, đời trước hắn cũng bị Hoàng Thịnh An đâm? Hơn nữa trong lúc trị liệu lại ra nước ngoài .

“Cậu cảm thấy đây là siêu năng lực?” Tô Nham thay một khuôn mặt tươi cười.

Lương Khuê có chút mặt đỏ: “Tớ cảm thấy cái này rất kỳ quái, bằng không cậu giúp tớ giải thích một cái đi? Hừ, tớ tuyệt không muốn mơ quái mộng! Những mộng này không có cái nào là tốt! Hừ!”

Tô Nham cười nhạo: “Là cậu miên man suy nghĩ, có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, cậu cũng đừng phí sức hao tâm tốn sức .”

Lương Khuê buông tay: “Quên đi, chẳng muốn nói với cậu.”

“Theo tớ về nhà ăn sủi cảo đi.