Chương 77: Nhà xưởng bỏ hoang

chi chao đảo. Bàn tay lạnh buốt của Tô Nham bấm điện thoại lần nữa, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mau để y nghe thấy tiếng của Lương Khuê đi.Khúc Piano trong điện thoại vang lên một lần lại một lần, Lương Khuê không nghe!

Mồ hôi của Tô Nham càng không thể khống chế, y lên taxi, vô cùng ảo não phát hiện trừ số của Lương Khuê, những đàn anh đàn chị kia của Lương Khuê, kể cả cách liên lạc với giáo sư, Tô Nham không biết gì hết.

Tô Nham cắn chặt môi, lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn cố gắng trấn định, đột nhiên linh cơ lóe lên, bấm điện thoại ngay cho Lương Hưng Quốc.

“Tìm tôi có việc gì à?” Lương Hưng Quốc luôn dứt khoát, Tô Nham không có việc gì sẽ không tìm ông, ngày lễ ngày tết những lời Cát Tường kia bình thường đều dùng tin nhắn gởi cho ông.

Tô Nham cũng bất chấp lễ phép ngày thường, ngữ khí vừa vội lại sợ hỏi thẳng: “Chú, nói cho con biết số điện thoại vị giáo sư kia của Lương Khuê!”

Lương Hưng Quốc sững sờ, lập tức hỏi: “Có phải Lương Khuê đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Nham cười khổ, Lương Hưng Quốc quả nhiên nhạy cảm, câu đầu tiên đã nghe ra manh mối.

“Con không gạt chú, con không xác định có gặp chuyện không may không, nhưng con không liên lạc được với cậu ta, con rất bất an, con phải nhanh nhanh tìm cậu ấy”

Lương Hưng Quốc hung hăng nhíu mày, trầm mặc vài giây, nhanh chóng nói ra một dãy số.

Tô Nham vội vàng nói một tiếng cám ơn liền cúp máy.

Tô Nham rất nhanh liên lạc được với vị giáo sư kia, lại nhận được tin Lương Khuê hôm qua xin nghỉ một ngày, nói phải đi Mỹ, sáng sớm hôm nay liền đi ra ngoài, căn bản không có theo đội.

Đầu Tô Nham trống rỗng, thân ở thành thị to như vậy, đứng trên đường phố phồn hoa, lại mất đi tung tích của Lương Khuê. Mờ mịt trống rỗng như đánh mất một thứ vô giá làm y hoàn toàn lạc lỏng trước những tiếng động xôn xao chung quanh, nắng gắt hừng hực đã không cách nào, dù chỉ nửa phần, sưởi ấm cho y.

Tô Nham ngơ ngác đứng thật lâu , đột nhiên hành động.

Y chạy dọc theo con đường đại học D, một ít chuyện cũ luôn bị y tận lực vứt bỏ trong lòng bỗng xông lên, y cố nén thấp thỏm lo âu, cẩn thận nhớ lại ngày đó. Con đường y cưỡi xe đi qua, con phố vắng vẻ y gặp phải hung thủ.

Thành phố D sầm uất, xung quanh Đại học D cũng náo nhiệt dị thường, nhưng giấu sau sự phồn hoa kia, luôn có một hai con phố như vậy, cô độc quạnh quẽ, dơ bẩn mà lại bí mật.

Đằng sau khuôn viên đại học D, có một con hẻm quanh co, con hẻm được tạo nên từ tầng tầng lớp lớp nhà cao tầng. Con hẻm chật hẹp này, chỉ có thể cho người và xe đạp chạy qua. Đi qua con hẻm, đi đến cuối có thể trực tiếp đến một khu phố sầm uất khác, chạy qua đường tắt này, tiết kiệm khoảng mười lăm phút lộ trình so với đường cái! Rất nhiều học sinh phụ cận đại học D đều đi qua con hẻm này, Tô Nham càng quen thuộc nơi đây, lúc trước sau khi y lên năm ba, liền thuê phòng ở sau trường, sau khi tốt nghiệp vào công ty game làm việc, công ty kia vừa vặn ngay tại nơi không xa nhà trọ, Tô Nham liền một mực không chuyển ra.

Ngày y trở lại trường cầm hồ sơ đó, buổi sáng cỡi xe đạp xuyên qua con hẻm, sau khi xong việc, cũng muốn đi ngang qua nơi này. Chỉ tiếc, y bị chặn lại trên đường nhỏ uốn lượn này. Sau khi bị một đấm đánh ngất đi, tỉnh lại đã là đêm khuya, tại nhà xưởng vứt đi không một bóng người.

Tô Nham mơ hồ, lại dị thường thanh tỉnh, không ngừng lại chút nào, thở hồng hộc chạy đến ngõ nhỏ uốn lượn kia. Tô Nham ngừng lại, hai bên con hẻm đều là nhà ở, rậm rạp chằng chịt, cao thấp không đều, chặn lại tất cả ánh mặt trời. Con hẻm này vĩnh viễn âm u, mặt đất luôn thoang thoảng mùi ẩm ướt mốc meo. Dọc theo đường còn có thật nhiều đồ sinh hoạt bị bỏ đi, nhưng dấu vết trên mặt đất chứng minh rằng, nơi này ngày nào cũng có rất nhiều người đi qua như trước.

Tô Nham ngừng thở, từng bước một đi về phía trước.

Y hiểu mình có chút ma chướng, Lương Khuê tạm thời không tìm thấy, không có nghĩa là hắn đã xảy ra chuyện, huống chi bất kể như thế nào, Lương Khuê cũng không thể nào đi qua con hẻm bí mật naỳ.

Nhưng Tô Nham vẫn cố chấp tới đây, cố gắng tái diễn cảnh tượng ngày xưa.

Tô Nham chậm rãi đi đến nơi trong trí nhớ của y, chỗ đó không một bóng người, y trơ trọi đứng, đứng hồi lâu cũng không ai đến đánh ngất y. Giờ khắc này y lại cảm thấy thất vọng một chút, trong lòng thậm chí thở dài, y đã chuẩn bị tốt tâm lí gặp địch rồi mà.

Mắt thấy trời chiều nghiêng về tây, Tô Nham siết chặt nắm tay.

Y không thể lại chậm chạp tìm kiếm thế này, y phải nắm chặt thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Lương Khuê.

Tô Nham biến mất khỏi con hẻm nhỏ.

Trong không gian, Tô Nham chạy qua thảm cỏ xanh màu lá mạ, la lớn: “Chiến Thần!” y chạy vào rừng. Nghe được tiếng kêu, Chiến Thần như Mãnh Hổ lao đến phía y, sau đó ngoan ngoãn ngừng trước mặt y. Con ngao Tây Tạng này, bộ lông đen bóng, thân hình khổng lồ, ánh mắt sắc bén, quả thật như một Chiến Thần.

“Theo ta.”

Tô Nham mang theo Chiến Thần y tin cậy nhất trở lại ngõ nhỏ, y rốt cuộc không băn khoăn gì nữa, trực tiếp chạy đến cuối đường, đi đến đường cái phồn hoa, dùng giá tiền gấp đôi thuê một chiếc xe tải đang đậu ở ven đường.

“Bác tài, đi đường Phục Hoạt.”

Tài xế sững sờ, thuận miệng nói: “Đường phục hoạt hả, hoang vắng lắm đó nghen.”

Xác thực rất vắng, ngày xưa Tô Nham học hết đại học tại Thành phố D cũng chưa từng nghe đến đường Phục Hoạt, càng không biết con đường này ở hướng nào.

Buồn cười chính là đến sau khi chết, y mới biết được chỗ kia gọi là đường Phục Hoạt, chỗ đó có một nhà xưởng bỏ hoang.

Tô Nham một đường câm lặng, Chiến Thần uy phong lẫm lẫm ngồi xổm trên ghế, hai con ngươi chăm chú nhìn phía trước, giống như tập trung tinh thần vận sức chờ bùm nổ.

Tài xế hiếu kỳ nói: “Tôi chưa thấy qua ngao Tây Tạng như vậy trong thành phố bao giờ, nhất định là thuần chủng phải không? Tốn không ít tiền a, ha ha.”

Tô Nham không đáp lời.

Tài xế thấy hắn không để ý, cũng lười tám chuyện.

Tô Nham gục đầu xuống, một tay chống trán, toàn thân đều tản ra khí tức chán nản vô lực.

Chuông điện thoại làm y lấy lại tinh thần, hiển thị là Lương Hưng Quốc.

“Chú ơi…” thanh âm Tô Nham không thấy chút sức sống dĩ vãng nào nữa. Giờ khắc này đối mặt với trưởng bối, lại làm y sinh ra vài phần bất lực, có dục vọng muốn kể ra, xin xin giúp đỡ.

Thanh âm Lương Hưng Quốc trầm thấp, hơi ứa động sự trấn định cùng tức giận cố nén: “Còn chưa tìm được?”

“Không có… Con còn đang tìm.”

“…” tim Lương Hưng Quốc đập loạn nhịp, trên thực tế trước khi gọi điện, ông đã tìm con mình vô số lần, nhưng bất kể gọi thế nào, đều là tiếng chuông không liên lạc được. Không cách nào liên lạc với Lương Khuê, hỏi qua thầy nó, các anh chị khóa trên, toàn bộ đều không có tin tức. Hoài nghi của ông càng sâu, càng khẳng định Lương Khuê gặp chuyện bất trắc. Ông tức giận không thôi, chỉ hận vì sao Lương Khuê lại đến Thành phố D, xa xôi như vậy, ông nhất thời cũng không thể chạy qua.

“Cậu có manh mối cùng suy đoán gì không, nói đại khái một chút, tôi cho bạn bè Thành phố D hỗ trợ tìm.”

Tô Nham nghe vậy, trong đầu trồi lên rất nhiều suy đoán, nhưng đối mặt y là Lương Hưng Quốc thân ở địa vị cao, tâm tư linh hoạt, nhất thời không biết nên nói thế nào. Một trưởng bối như vậy, y khó có thể đối phó, có lẽ đôi câu vài lời có thể khiến y bị nhìn thấu.

Bí mật này của y, có lẽ có một ngày sẽ nói cho người yêu dấu nhất. Nhưng y không cách nào nói cho người nào nữa, kể cả Lương Hưng Quốc. Chết rồi sống lại, loại chuyện này không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

Tô Nham châm chước thật lâu, rốt cục mở miệng: “Chú, đầu năm trước hai chúng con từng bị theo dõi, là người lạ, nhưng Lương Khuê nói xem tư thái có phong phạm quân nhân, nhưng không mặc quân phục.” y không rành quân nhân, trước kia y còn không hiểu ba hung thủ kia vì sao lại mạnh như vậy, thẳng đến năm trước vì chuyện Tô An Bình vào cục cảnh sát, tình cờ nhìn thấy một trong những hung thủ, một câu của Lương Khuê mới khiến y như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Chú, con đoán theo dõi chúng con chính là quân nhân xuất ngũ.” Nếu thật là quân nhân, không cần theo dõi hai thằng oắt bọn họ. Cho dù là muốn nhằm vào Lương Hưng Quốc, cũng sẽ không sợ sơ ý bạo lộ hành tung như vậy. Tô Nham nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy càng giống quân nhân xuất ngũ hơn.

Mày Lương Hưng Quốc nhíu càng sâu, trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, cậu cũng chú ý một chút, tôi sẽ mau chóng đến Thành phố D.”

“Dạ.”

Nhà xưởng bỏ hoang cách trung tâm mua sắm phồn hoa đến lộ trình hai giờ, gần như có thể nói là xuyên qua nửa thành phố. Nơi xe chạy qua, càng ngày càng nghèo nàn, càng ngày càng vắng vẻ heo quạnh. Cả con đường cũng trở nên gập ghềnh khó đi.

Tô Nham ngồi thẳng tắp, đôi mắt gắt gao dán vào hướng trước xe.

Nhà xưởng bỏ hoang loáng thoáng rơi vào tầm mắt, cứ như một mộ viên xây bằng trần ai.