Máu Tô Nham chảy tràn ra tạo nên bộ dạng hết sức đáng sợ, Ông Tô cùng mẹ kế đều căng thẳng trong lòng, giáo huấn thì giáo huấn, nếu đánh thành tàn phế thì không nên .
Ông Tô trong lòng dâng lên một tia ảo não, há miệng muốn nói đi bệnh viện nhìn xem, nhưng cái bộ dạng lặng im kia của Tô Nham làm ông nói cái gì cũng không nên lời.
Tim ông không hiểu sao lại nhảy loạn cả lên, thần kinh căng cứng, ông đột nhiên cảm thấy thằng con này thật quá lạ lẫm, rõ ràng là huyết mạch của ông, tại sao lại có tính tình như vậy? Ông làm cha, ông vất vả nuôi nó khôn lớn, ông giáo huấn con mình một chút thì đã sao, cớ sao lại dùng ánh mắt oán hận như thế nhìn vào ông?
Ông Tô thể hồ quán đính, đúng vậy, nguyên nhân làm ông khẩn trương toàn thân phát lạnh khó hiểu kia, chính là do ánh mắt của Tô Nham, hận thù, oán nộ, cảm xúc không che dấu chút nào như hải triều tung vào ông, cuồn cuộn đánh sâu vào thân thể và trái tim ông, vừa lạnh lại thống khổ.
Cái này không phải ánh mắt một đứa con trai nhìn vào cha mình, ánh mắt này quá trắng trợn, quá sắc bén, nhìn chòng chọc vào làm người ta toàn thân phát run. Ông Tô run rẩy một chút, bất giác giảm mạnh khí thế lui về phía sau một bước, thở hổn hển cuống quít đi đến nhặt lấy cuộn giấy, rút giấy trong đó ra, ông muốn đưa cho Tô Nham, giúp y lau huyết lệ mắt phải. Thế nhưng bàn tay ông vươn ra bỗng cứng lại, khi nhìn thẳng vào con ngươi phải chật vật của con mình ông không cách nào nhúc nhích được.
Tô Nham thật sự anh tuấn, ngũ quan đoan chính không thể bắt bẻ, lại trong độ tuổi tốt nhất, thanh xuân rực sáng mê hoặc mắt người. Có đôi khi, lúc Ông Tô nhớ tới y, có phần tự hào kiêu ngạo mà trộm nghĩ nó xuất sắc hơn nhiều so với đứa con gái tiện nghi của ông. Suy cho cùng thì cũng là dòng gióng của mình, làm sao có thể kém cỏi chứ.
Nhưng Tô Nham lúc này, với gương mặt anh tuấn đầy phẫn nộ, mắt phải huyết lệ giàn giụa, mắt trái lạnh lùng bình tĩnh như ánh đao, phản chiếu trong đôi mắt ấy, đều là vẻ bối rối của người cha là ông.
Tại sao ông phải sợ, ông giáo huấn con một chút thì sao! Ông không hiểu vì sao Tô Nham không nghe lời, ông hiện tại khổ khổ cực cực kinh doanh kiếm tiền, sau này chờ ông già rồi chết, những thứ kia còn không phải để lại cho Tô Nham sao, vì nó là con của ông, ông sẽ không giao đồ của mình cho người ngoài, vợ cũng tốt con gái tiện nghi cũng tốt, đừng mơ có được đồ của ông. Ông luôn nói muốn đem tài sản giao cho Tô Nham, thằng nhóc này vì cái gì không nghe lời? Tại sao phải đối nghịch với ông? Phản nghịch sao? Nhất thời quá giận à? Những điều này còn có thể tha thứ , nhưng mà…
“Mày đừng dùng ánh mắt này nhìn tao! Nghịch tử!” Ông Tô không nhịn được nữa khàn giọng rống, ông hoảng sợ phát hiện tiếng nói của mình trở nên khàn khàn đến lạ lùng, âm điệu cũng đang run lên. Ông cảm thấy khó có thể tin, ông đang sợ ánh mắt con mình? Tại sao phải sợ?
Mẹ kế trong lòng cũng phát căng, nhìn không rõ hai cha con là chuyện gì xảy ra. Quả thật bà vốn nhìn có chút hả hê chạy tới xem náo nhiệt, nhưng chuyện Tô Nham là đồng tính bà một chút cũng không phản đối, tốt nhất Tô Nham bết bát hơn một ít, hư hỏng đến chồng bà và y cả đời không qua lại với nhau! Chỉ có như vậy, chồng bà mới có thể toàn tâm toàn ý đối xử với mẹ con bọn họ, tài sản công ty từ nay về sau chỉ có thể giao cho con gái.
Thế nhưng Tô Nham luôn rất vĩ đại, lễ phép hiểu chuyện, bà cũng không tiện đâm chọc. Chọc quá đáng sẽ thương tổn tình cảm vợ chồng.
Nhưng hiện tại bà cảm thấy kỳ quái, Tô Nham đứa nhỏ này, sao lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù mà chòng chọc vào cha mình? Trách ổng không quan tâm nó? Trách ổng tái hôn? Không phải a, cho dù có những nhân tố kia cũng sẽ không tích thành thù hận. Tốt xấu gì cha nó cũng chưa từng hà khắc về mặt tiền tài với Tô Nham.
Mẹ kế kéo chồng một cái, trấn an nói: “Anh đừng giận hại thân thế, anh già nên hồ đồ à, sao lại gàn bướng với con trai mình?” Bà cảm thấy nếu bà không trấn an chồng một chút, chồng bà không chừng sẽ hỏng mất, nhìn cứ như kẻ điên.
Ông Tô đột nhiên hất tay vợ ra, đưa ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Tô Nham, nổi trận lôi đình nói: “Mày muốn làm gì! Mày rốt cuộc muốn làm gì! Mày muốn giết tao có phải không? Tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày cứ nhìn tao như vậy? Tao con mẹ nó là giết mẹ mày hay giết mày? Không cho phép nhìn!” bốp xuống, một cái tát hung hăng đánh vào mặt Tô Nham, lòng bàn tay lập tức dính đầy máu tươi. Nhưng ông cảm thấy thống khoái, một tát vung qua, Tô Nham sẽ không cách nào trừng ông nữa. Cứ nhìn mãi như vậy, ông sẽ khống chế không nổi, hận không thể che kín con mắt kia, khoét rơi con mắt kia.
Mẹ kế ngã trên mặt đất hổn hển đứng lên, mắt đỏ hồng tức giận mắng: “Ông lão quỷ đừng giận chó đánh mèo tôi! Nhìn xem bộ dạng hèn nhát của mình coi, ông rốt cuộc là giáo huấn con, hay bị thằng con hù dọa ? Một thằng nhóc dọa ông thành như vậy? Thật sự là uổng công làm cha.”
Ông Tô phảng phất như không nghe thấy, mái tóc ông dùng keo vuốt chải đến bóng lóng sớm đã mất trật tự, tây trang vừa vặn nhăn nhúm lại, ngực cấp tốc phập phồng, thở hồng hộc suýt nữa ngất đi. Đã lâu ông không có cảm giác mệt mỏi như vậy, thân thể như bị xe cán qua, phát run như nhũn ra, run rẩy dữ dội. Trong tích tắc ông quên mất mình đang ở nơi nào, người đối diện cũng không phải con ông. Ông thân ở chiến trường huyết tinh Hắc Ám, ông là một Lão Binh già, mà đứng đối diện là một ác ma như lệ quỷ, ánh mắt ác ma lạnh như băng trợn trừng theo dõi ông, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt lấy cái mạng già của ông. Ông sợ hãi, ông mất đi tỉnh táo, chỉ có tiên hạ thủ vi cường mới có một tia hi vọng thắng lợi.
“Đừng chằm chằm vào tao!”
“Đừng nhìn tao!”
Ông Tô lặp đi lặp lại những lời này.
“Lão Tô…” Mẹ kế chống chọi bầu không khí quỷ dị đỡ lấy Ông Tô đang hỏng mất, chỉ trong chốc lát, Ông Tô gần như xụi lơ thành bùn nhão, cứ như già đi mười tuổi.
Mẹ kế ngẩng đầu cẩn cẩn thận thận liếc nhìn Tô Nham. Ngửa mặt nhìn thấy là mái tóc đen dưới bóng tối, gương mặt bị nhuộm đầy máu tươi, miệng dính máu quỷ dị nhếch lên, đang cười, Tô Nham đang cười, miệng lộ ra hàm răng trắng hếu, máu tỏng tỏng tràn vào miệng y, trong nháy mắt nhuộm hàm răng trắng tinh thành đỏ thẫm, giọt máu tỏng tỏng chảy thành từng dòng chảy xuống.
“A ——” mẹ kế hoảng hốt thét lên, liền lùi lại ba bước dựa vào sofa há mồm thở dốc.
Ông Tô mềm nhũn từ từ ngẩng đầu, trông thấy gương mặt khủng bố của Tô Nham, toàn thân ông khẽ run rẩy. Ông không có cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nham tới gần, từng bước từng bước tới gần. Gương mặt đầy máu kề sát vào mặt ông, ông ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc tanh hôi, hô hấp cứ như khựng lại.
“Cha, vì sao không nhặt xác cho con?”
Như tiếng thì thào trong đêm khuya, như lời oán hận của ma quỷ, thanh âm kia nhẹ nhàng, lại quanh quẩn trong óc, đến chết cũng không thể lãng quên.
Ông Tô … Chúng tôi là cảnh sát, con của ngài Tô Nham… Chết rồi… Xin hãy mau chóng… Nhận di thể…
“Vì sao không nhặt xác cho con vậy cha?”
Ông Tô không khống chế nổi run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lời nói như mộng lại không phải mộng, là ông cũng không phải là ông.
“Con gọi cha là cha, cha nuôi con, cũng từng thương con. Cha mắng con, giáo huấn con, đánh con, đều là tư cách của cha, cha có quyền.”
“Con sẽ không trách cha, nếu cha già không có người nuôi, con sẽ nuôi cha, sẽ chăm sóc, ma chay cho cha.”
“Con gọi cha là cha, không phải vì tài sản của cha.”
“Phụ tử thiên tính, sao cha lại tuyệt tình đến thế.”
“Nhưng mà, vì sao .. vì sao cha không nhặt xác cho con?”
Mẹ kế run lẫy bẫy đứng lên, kiên trì chạy tới kéo Tô Nham ra: “Cậu cậu cậu trúng tà rồi!”
“Ai u, lão Tô xỉu rồi.” Mẹ kế kêu lên sợ hãi, vội vàng nâng chồng dậy, lấy điện thoại ra hấp tấp gọi xe cấp cứu. Bà bức thiết muốn rời khỏi nơi này, chờ lâu một giây bà sợ sẽ giống như chồng mình, bị đứa nhỏ này làm cho thần kinh thác loạn.
Không bao lâu, xe cấp cứu gào rú chạy đến, nhân viên bệnh viện nhanh nhẹn khiêng Ông Tô đi, trên sàn nhà phòng khách đọng lại một vũng máu, nhưng không biết là ai bị thương.
Chủ nhà vốn đứng ở nơi đó, không biết khi nào đã biến mất.
Mẹ kế cũng không có tâm tư quản nhiều, cùng chồng thẳng tiến bệnh viện.
Lương Khuê không cũng đi xa, hắn giết thời gian bằng cách chậm rãi đọc tạp chí bên cửa sổ trung tâm tập thể hình lầu hai, đối diện cao ốc nhà trọ của Tô Nham. Tô Nham ra vào cao ốc hắn cũng có thể trông thấy. Hắn chờ hai vợ chồng Ông Tô rời đi, sau đó lại đi lên tìm Tô Nham.
Khi xe cấp cứu chạy tới, hắn có chút bất an.
Tiếp đó, hắn trông thấy mẹ kế Tô Nham cùng nhân viên cấp cứu mang một người lên xe, xa xa nhìn rõ, người nọ hẳn là cha Tô Nham.
Lương Khuê không ngẩn người ở đó nữa, nhanh chóng phóng tới nhà trọ của Tô Nham.
Xe cấp cứu chạy lướt qua người, hắn thở hồng hộc chạy đến cửa nhà Tô Nham, cửa phòng cư nhiên mở rộng, phòng khách một mảnh hỗn độn, còn có một vũng máu. Lương Khuê hoảng hốt, tìm kiếm bóng hình Tô Nham khắp phòng: “Tô Nham cậu ở đâu?” Hắn không ngừng gọi cho Tô Nham, nhưng điện thoại của Tô Nham lại đặt lại trong phòng.
Lương Khuê cả ngăn tủ cũng mở ra nhìn thử, thế nào vẫn không tìm thấy Tô Nham.
Lương Khuê không dám trì hoãn, khóa cửa lập tức đi bệnh viện tìm người.
…………..
Tô Nham ngồi xổm bên cạnh ao, đem thảo dược vò nát bôi lên mắt, Lương Khuê đến rồi lại đi, y chỉ coi như không phát hiện.
“Nham Nham yên tâm, bị thương ngoài da thôi, mắt không sao hết, bôi thuốc rất nhanh sẽ khỏi.”
Tô Nham không lên tiếng, tiếp tục bôi thuốc.
“Khặc khặc , nhìn ngươi hôm nay làm ta nhớ tới ngày ngươi vừa chết. Cũng y chang dạng này, giống lệ quỷ hù chết người ta, ta cố lấy hết can đảm mới dám đi lên nói chuyện với ngươi nha.”
“…” Tô Nham tung tóe nước ao, cởi quần áo lội vào. Trên những đóa hoa dại trên đất cạnh ao, chỉnh chỉnh tề tề đặt những tấm ảnh cha y bỏ lại.
“Khặc khặc khặc khặc, ta nhớ khi đó, ngươi đứng ở nhà xác không chịu đi, bướng bỉnh cực kỳ, muốn nhìn coi ai sẽ nhặt xác cho ngươi mới chịu buông xuôi.” Đáng tiếc, chưa từng nhìn thấy.
Tô Nham nhấn mình trong nước, nước linh tuyền công hiệu rất tốt, nhưng càng tốt lại càng kích thích, con mắt phải bị thương như nước ném vào dầu, xèo xèo phản ứng mãnh liệt. Nhưng càng đau, Tô Nham càng cảm thấy an tâm. Đau, chứng minh còn sống. Có đổ máu, chứng minh còn sống. Y sợ thân thể chết lặng không có cảm giác, y sợ không còn chảy máu nữa, tựa như khi đó, từng ngày từng ngày đứng trong nhà xác, nhìn thân thể khó coi ngày ngày.
Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, chính là đếm từng giây từng phút, trông mong chờ đợi rồi thất vọng càng sâu.
Khi đó y nghĩ, dù khi còn sống y đáng ghét thế nào, mất mặt đến đâu, giờ cũng chết rồi, biến mất rồi, vì cái gì cha mẹ không đến nhìn y một cái? Cho dù tiếc tiền mua khối mồ, chạy tới giả mù sa mưa khóc một hồi, y cũng yên nghỉ. Y chờ thật lâu, thật lâu, không biết đã đếm bao nhiêu ngày. Nhưng về sau y sợ, không dám đợi, cũng chẳng dám nhìn .
Y sống lại .
Trời biết ngày trọng sinh về 15 tuổi, y nhìn thấy cha mẹ nhiều năm không gặp, trong tích tắc, thiếu chút nữa nhào qua chất vấn: vì cái gì không nhặt xác cho con?
Tiếng gào thét điên cuồng lắng đọng trong lòng nhiều năm.
Y nhịn lâu như vậy, hôm nay vẫn nhịn không được.
Y hỏi được rồi, chính miệng hỏi cha y được rồi.
Thân thể ngâm mình trong suối nước ôn nhuận, đau đớn chậm rãi giảm đi, y lao khỏi mặt nước, thoải mái thở ra.
Lên bờ mặc quần áo, cầm sấp ảnh dày kia, Tô Nham suy nghĩ sâu xa.
…..
“Dì, Tô Nham thật sự không cùng tới?” Lương Khuê mặt đen lặp lại vấn đề lần nữa.
Mẹ kế canh giữ bên giường bệnh nhíu mày thật sâu, mỏi mệt lắc đầu: “Lương đại thiếu gia, tôi nói rất nhiều lần, tôi thật sự không biết nó ở nơi nào, phòng bệnh có chút xíu thế này, nó lớn như thế, tôi cũng không thể giấu mất. Cậu đến trường tìm, đến nhà trọ của nó mà tìm, hỏi tôi vô dụng. Nó… Chính nó hại cha nó nhập viện, nó phải có hiếu tâm đến thăm bệnh, sao lại hù dọa cha nó?”
Lương Khuê chán ghét bĩu môi: “Tôi không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Nham tôi hiểu, không có việc gì cậu ấy hù dọa chú làm gì?”
“Chính là nó dọa người! Đúng là thứ có bệnh…”
Lương Khuê lạnh giọng: “Dì là trưởng bối, nói chuyện đàng hoàng chút.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đường Du cầm cà mèn tiến đến, thấy Lương Khuê liền khinh thường hừ một tiếng, đưa cà mèn cho mẹ: “Mẹ, mẹ tranh thủ ăn cơm.”
Mẹ kế thấy con gái đến liền thở phào: “Cha con không biết lúc nào tỉnh lại, ai.”
Đường Du không cho là đúng nói: “Không phải bị con ổng làm cho giận đến xỉu à, đừng nhiều chuyện quá thì có bị gì đâu. Con ổng cũng thật là, tướng tá to con ngon lành thế, cư nhiên giống như đàn bà bị đại thiếu gia bao dưỡng, thật là buồn nôn. Con nghe bạn nói đàn ông cùng đàn ông đều là nhét vào cái nơi đi đại tiện đằng sau, mẹ, mẹ nghe xong có phải ăn không vô nữa không?”
Mẹ kế hung hăng nhíu mày: “Du Du câm miệng!”
Vừa nói xong, Lương Khuê vung tay hung hăng tát một cái vào khuôn mặt tươi cười trắng nõn của con bé. Khuôn mặt cười mỉa kia lập tức méo mó sưng vù, xấu xí vô cùng.
“Miệng sạch sẽ chút cho tôi, bằng không ông đây tìm người hiếp cô!”
Lương Khuê ngoan lệ trừng Đường Du, cô ta bị đánh muốn khóc không dám khóc, nghẹn khuất trừng Lương Khuê cùng mẹ cô. Mẹ kế sắc mặt tái nhợt, ngón tay siết trắng bệch, im lặng hồi lâu, mới nổi lên nụ cười nói với Lương Khuê: “Du Di không hiểu chuyện, không lựa lời, tôi thay nó xin lỗi. Cậu đừng so đo với nó, nó không dám thế nữa, tôi sẽ quản tốt nó. Cậu ngàn vạn lần chớ so đo với nó.”
Lương Khuê chỉ cảm thấy đau lòng, trên đời không có bức tường không lọt gió. Hắn nghĩ tới tình cảnh sau khi bị cha mẹ phát hiện rất nhiều lần. Nhưng hắn không ngờ Tô Nham lại gặp phải chuyện này sớm hơn hắn. Tô Nham bị đánh, chịu uất ức, hắn hận chính mình lúc ấy vì sao không đứng bên cạnh y, vì sao lại nghe lời mà rời đi như vậy, nếu hắn không đi, tối thiểu có thể giúp Tô Nham gánh chịu lửa giận của cha y. Cha y muốn đánh người cho hả giận, để ông ấy đánh, hắn có thể thay Tô Nham chịu. Nhưng bây giờ, Tô Nham không thấy, đến chỗ nào tìm cũng không thấy, bệnh viện, trường học, công ty, thậm chí nhà cũ của Tô Nham, tất cả mọi nơi có thể tìm hắn đều hỏi.
“Ảnh đâu?” Lương Khuê thay đổi vấn đề.
Mẹ kế sững sờ, nghĩ nghĩ, nói: “Ảnh ở nhà trọ của Tô Nham, lúc ấy bị cha nó vứt hết lên đất, chúng tôi đi gấp, không có lấy.”
Lương Khuê nghĩ thầm ảnh chụp đại khái bị Tô Nham lấy rồi.
Lương Khuê không cần nhiều lời nữa, trực tiếp trở về nhà.
Cha hắn Lương Hưng Quốc còn chưa tan ca, Lương Khuê tìm đến bảo mẫu hỏi: “Mấy ngày này trong nhà có nhận được bưu kiện lạ không? Như ảnh chụp chẳng hạn.”
Bảo mẫu lắc đầu: “Không có a.”
Lương Khuê buồn bực, vì sao chỉ đưa ảnh cho nhà Tô Nham, lại không cho nhà hắn? Là sợ đắc tội Lương gia? Nhưng người tống ảnh kia, vì sao lại đi đối phó Tô gia? Thoạt nhìn như muốn gây khó dễ cho Tô Nham.
Nhưng ở đây Tô Nham chưa từng đắc tội ai, ngược lại hắn sinh trưởng ở đây đắc tội qua không ít người, nói thí dụ như Hoàng Thịnh An bạn nối khố bị đuổi ra đơn vị kia. Nhưng nếu là Hoàng Thịnh An, gã sẽ đem ảnh ném trước mặt cha hắn Lương Hưng Quốc, mà không phải đi đối phó Tô Nham.
Hơn nữa hắn mơ hồ nghe nói Hoàng Thịnh An sau khi rời khỏi đơn vị liền đến phía nam kiếm ăn, năm trước đã không ở Thành phố A .
Lương Khuê lẳng lặng đợi Lương Hưng Quốc tan ca trở về.
“Cha, con có việc hỏi cha.”
Lương Hưng Quốc hiếu kỳ: “Chuyện gì vội vã vậy?”
Lương Khuê nhíu mày, xem ra cha hắn thật không thu được ảnh chụp, tối thiểu thì tạm thời không có.
“Cha… Nếu con làm chuyện gì khiến cha cảm thấy mất mặt, cha sẽ đối với con thế nào?”
Lương Hưng Quốc sắc mặt trầm xuống, im lặng cởi bao tay ra, thân hình cao ngất trực tiếp lướt qua Lương Khuê, không nói một lời đi vào phòng sách.
“…” Đợi không được đáp án, Lương Khuê sợ hãi kéo bả vai xuống, nhưng lập tức tỉnh lại, mặc áo khoác ra ngoài lần nữa, mặc kệ Tô Nham ở nơi nào, nhất định phải không ngừng tìm y, tìm được mới thôi.
Dịch xong chương này có cảm tưởng như đang coi phim kinh dị, đặc biệt là khúc Nham Nham mặt máu cười. Đệch, máu chảy xuống đỏ lun cả hàm răng rồi đọng thành vũng trên sàn nữa chứ…. Tự nhiên Vân nhớ tới phim “Qủy Quyệt” phần 2, có ông ma biến thái thích mắt áo cưới đen thui cười tươi như hoa cầm dao giết người a~ đáng sợ quá [run rẩy].
Vì thế, chúng ta đưa ra kết luận, Nham Nham hận cha không phải vì ông bỏ bê cậu suốt bao năm, ko phải vì ông lấy vợ khác, ko phải vì ông quên cậu, cũng ko phải vì những lời nói vô tình của ông dành cho cậu…. Mà chủ yếu là vì ông đã ko nhặt xác cho cậu lúc cậu bị hại chết. Rõ ràng là sâu trong tim cậu vẫn thương cha mình, đặc biệt là khi nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai cha con.
Có một chi tiết đáng chú ý
“Trời biết ngày trọng sinh về 15 tuổi, y nhìn thấy cha mẹ nhiều năm không gặp, trong tích tắc, thiếu chút nữa nhào qua chất vấn: vì cái gì không nhặt xác cho con?
Điên cuồng hò hét lắng đọng trong lòng nhiều năm.
Y nhịn lâu như vậy, hôm nay vẫn nhịn không được.”
Vãi Nham Nham, cậu ấy ko biến thái trong thầm lặng là giỏi lắm rồi, chứng tỏ là sức mạnh tinh thần của Nham Nham vô cùng cường đại =.= Gặp ai khác chắc nó tự sát hay biến thành biến thái giết người rồi =.-~
Nhớ có đọc trong ngôn tình bộ cái gì Gia, trọng khẩu vị gì đó, nữ chính cũng bị cha mẹ anh chị và người yêu ruồng bỏ, đến khi bị xe tông chết cũng chẳng ai thèm nhặt xác dùm cho, phiêu phiêu thấy họ còn hả hê vui vẻ, thế là biến thành biến thái chuyên giết người biến người ta thành tiêu bản rồi gắn dây vào giật giật như đang chơi rối =.=~ Còn cười hả hê đắc chí nữa chứ, eo ôi. Thôi thì cái đó cũng tạm chấp nhận được đi, nhưng Vân ko hiểu Biến thái mà còn đi cua trai tùm lum, tiểu tam tiểu tứ ko là sao ko biết nữa, Mấy anh nam chính nam phụ nam pháo hôi này chắc cũng có máu biến thái (hình như trong đó cũng có sát thủ biến thái thiệt) mới thích nổi chị này.
Khổ thân, vẫn yêu kiểu như Nham Nham hơn, tối tăm hắc ám nhưng vẫn yêu đời yêu người, lâu lâu ức quá lộ mặt khè nhau trả thù chút thôi.