Chương 48: Tâm tư của Trương Hinh Doãn

Trương Hinh Doãn đang trên đường trở về ký túc xá nữ, cô ta lại nhận được điện thoại của Hứa Ức Phi một lần nữa , lần này cô ta nghe máy.

"Cậu đang ở đâu?"

"Sắp đến ký túc xá rồi."

"Vậy thì tốt, sao cậu đi đưa đồ mà lâu thế, có phải nói chuyện vui vẻ với Lâm Lạc không?"

"Không có."

Trương Hinh Doãn cau mày cúp điện thoại, sau đó đột nhiên dừng bước, vò mạnh tóc của mình, trong lòng cảm thấy cạn lời.

Tối nay cô ta bị làm sao vậy, tại sao lại giống như một đứa ngốc, ngồi ở cửa ký túc xá nam một tiếng để đợi anh?

Thật là ti tiện!

Trương Hinh Doãn không khỏi nhớ lại buổi tối kia của kỳ nghỉ hè, trước mặt rất nhiều người ở quán karaoke, đột nhiên Lâm Lạc nói rằng sau này sẽ không theo đuổi cô ta nữa...

Lúc đó mặc dù Trương Hinh Doãn hơi không vui, nhưng cũng chỉ có vậy, cô ta cho rằng Lâm Lạc đang nói lời giận dỗi, không lâu sau anh sẽ tự nhận lỗi và cầu xin cô ta tha thứ.

Phải biết rằng Lâm Lạc đã theo đuổi Trương Hinh Doãn ba năm cấp ba, trong khoảng thời gian đó cũng không phải là không có lúc mất bình tĩnh, mặc dù không nói sau này sẽ không theo đuổi nữa, nhưng hành động cũng chẳng khác là mấy.

Nhớ lần nghiêm trọng nhất, Lâm Lạc đã nhịn gần một tuần, nhất quyết không nói một lời với Trương Hinh Doãn.

Nhưng đến chủ nhật, Lâm Lạc vẫn tự điều chỉnh cảm xúc, lại chạy bộp bộp đến làm lành.

Bởi vì một tuần không nói chuyện với nhau, người bị giày vò trong lòng hoàn toàn không phải là Trương Hinh Doãn , mà chính là Lâm Lạc.

Vì vậy, thỉnh thoảng Lâm Lạc giận dỗi không để ý đến cô ta vài ngày, Trương Hinh Doãn cảm thấy khá thú vị, thậm chí còn cảm thấy tai mình yên tĩnh hơn nhiều.

Cô ta nghĩ rằng lần này cũng vậy, nhiều nhất Lâm Lạc chỉ kiên trì được vài ngày, rồi sẽ lại chạy đến làm lành và cúi đầu nhận lỗi với cô ta.

Nhưng không ngờ lần này Lâm Lạc lại nghiêm túc, anh nói không theo đuổi là thực sự không theo đuổi, trong suốt hai tháng nghỉ hè, anh không hề tìm cô ta một lần nào!

Càng không ngờ rằng hôm nay gặp lại Lâm Lạc, sự thay đổi của anh lại lớn đến vậy!

Kiểu tóc và trang phục đã thay đổi, những thứ này đều là thứ yếu, nhưng tại sao ngay cả khí chất và cách nói chuyện của Lâm Lạc cũng khác rồi, giống như đã thay đổi một linh hồn khác, đặc biệt là ánh mắt nhìn cô ta.

Đó là ánh mắt gì?

Không thích cũng không ghét, chỉ có sự bình tĩnh, như thể cô ta chỉ là một bạn học nữ bình thường của anh?

Trên đường cao tốc, đột nhiên ba cô ta bị tụt huyết áp, lúc đó cô ta và Hứa Ức Phi thực sự muốn khóc, là Lâm Lạc vừa mới lấy được bằng lái đã xử lý ổn thỏa cuộc khủng hoảng, thậm chí còn chở mọi người đi hết nửa đoạn đường cao tốc còn lại.

Một chặng đường dài như vậy, ngay cả cô bạn thân Hứa Ức Phi vốn có mắt nhìn cao cũng phải thừa nhận Lâm Lạc đã trở nên xuất sắc, sao Trương Hinh Doãn lại không nhìn ra được?

Vào thời khắc nguy cấp, Lâm Lạc đã mang lại cho Trương Hinh Doãn cảm giác an toàn, lúc đó cô ta đã nghĩ, nếu tên này chịu cúi đầu nhận lỗi, vậy cô ta sẽ tha thứ chuyện anh không để ý đến cô ta hai tháng.

Nhưng Lâm Lạc không những không có ý định cúi đầu nhận lỗi, ngược lại còn nói chuyện rất vui vẻ với Hứa Ức Phi, hoàn toàn không để ý đến cô ta!

Lúc đó, cuối cùng Trương Hinh Doãn mới nhận ra, Lâm Lạc thực sự đã từ bỏ, thậm chí còn buông tay cô ta, sự xa cách và lạnh nhạt trong mắt anh không phải là cố ý giả vờ...

Được!

Thế thì cứ như vậy đi!

Lòng kiêu hãnh bẩm sinh không cho phép Trương Hinh Doãn cúi đầu trước bất kỳ ai.

Nếu như Lâm Lạc đã chọn từ bỏ vậy thì kết thúc đi, rồi anh sẽ phải hối hận.

Nhưng buổi tối đi ăn đồ nướng cùng nhau, nghe tiếng cười không dứt từ bàn của Lâm Lạc và Tiêu Long Nguyệt, Trương Hinh Doãn thực sự rất khó chịu, tâm trạng tệ đến cùng cực!

Vì vậy cô ta bắt đầu uống bia.

Trở về ký túc xá, Tiêu Long Nguyệt vẫn đang trò chuyện online với Lâm Lạc, cười vô cùng xinh đẹp, Trương Hinh Doãn càng thấy khó chịu hơn.

Tối hôm nay, cô ta mượn cớ đưa đồ chạy đến tìm Lâm Lạc, cũng chỉ là muốn nói về những chuyện này, mặc dù chưa nghĩ ra cách mở lời.

Vậy thì đợi Lâm Lạc mở lời, dù sao bây giờ anh cũng rất biết cách nói chuyện, có thể nói chuyện vui vẻ với bất kỳ ai.

Nhưng kết quả là cô ta đợi dưới ký túc xá nam một tiếng đồng hồ, còn cuộc đối thoại của hai người chỉ vỏn vẹn vài giây, câu đầu tiên của anh ta là:

"Cô không sao chứ?"

Bốn chữ này có vẻ như đang quan tâm đến cô ta, nhưng nghe lại có vẻ mỉa mai, thậm chí còn có chút chế giễu. Trương Hinh Doãn lập tức không muốn nói gì nữa.

Cười chết mất.

Tên này nói chuyện với Hứa Ức Phi và Tiêu Long Nguyệt rất vui vẻ, còn với cô ta thì không nói được đến hai câu, từ khi nào sự chờ đợi của Trương Hinh Doãn lại trở nên rẻ mạt đến vậy?