Thôn của nhà mẹ Hà Hạ là thôn Vạn An, tuy không cùng một đại đội với thôn Hà Bạn, nhưng cả hai thôn cách nhau cũng không xa lắm, Hà Hạ xuất phát từ thôn Hà Bạn, đi bộ hơn bốn mươi phút là đã đến thôn Vạn An. Thôn Vạn An nằm ở vị thế dựa lưng vào núi, trước cổng thôn có một con sông lớn rộng khoảng một mét, hai bên sông là những cánh đồng ruộng lúa rộng lớn, lúc này có cơn gió khẽ thổi qua, những cây lúa non cũng vì thế mà đung đưa theo.
Nước sông trong veo đến mức nhìn thấy cả đáy, từng con cá nhỏ vui vẻ bơi qua bơi lại ở dưới dòng sông. Đi về nhà mà bàn tay của Hà Hạ toát hết mồ hôi, tay chân như mềm nhũn ra.
Cha mẹ của Hà Hạ sinh tổng cộng sinh năm người con, nhưng nuôi lớn thì chỉ có ba người, trong số ba người con đó, Hà Hạ là đứa con gái duy nhất, ở phía trên cô còn có một người anh tên là Hà Hoằng Nghĩa, anh ấy đã kết hôn từ lâu rồi, và vợ anh ấy tên là Quan Quỳnh Anh. Phía sau cô còn có một người em trai, tên Hà Hoằng Siêu, tính tuổi tác một chút thì năm nay cậu cũng đã mười bảy tuổi.
Lúc này vẫn còn sớm, nên trong thôn chẳng có người nào đi qua đi lại, Hà Hạ đi về phía căn nhà.
Ở trước cửa nhà cô có một cây hạch đào, năm nay hạch đào được mùa, trĩu quả trên cành. Đằng sau cái cây hạch đào là nhà của cô, cửa sân của nhà cô đang đóng chặt lại, có một làn khói bếp bay lượn lờ lên trên từ căn nhà bếp ở trong sân. Hà Hạ liếc mắt nhìn bức tường ở sân phủ đầy rêu xanh, rồi nhìn làn khói bếp kia một lúc lâu, sau đó cô mới bước tới gõ cửa.
Bên trong sân phát ra tiếng động, Hà Hạ chợt cảm thấy rất hồi hộp, chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay mà Hà Hạ đặt ở bên chân cũng đã đổ hết mồ hôi.
Đi cùng với tiếng “Kẽo kẹt”, cửa sân được mở ra. Hà Hạ ngẩng đầu lên, mẹ cô - Bành Văn Tuệ cứ như vậy mà đứng ở trước mặt cô.
Năm mà mẹ Hà Hạ đi, cũng là lúc cô năm mươi tuổi, mẹ cô bảy mươi lăm tuổi, từ năm đó trở đi, Hà Hạ không còn mẹ nữa.
Gặp được Bành Văn Tuệ lúc còn trẻ, những nỗi uất ức mà Hà Hạ đã phải kìm nén từ trước khi được sống lại đã không thể giấu được nữa, mũi của cô cay cay, nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống. Cô lập tức lao vào trong ngực của Bành Văn Tuệ, miệng cô thì không ngừng gọi một tiếng mẹ.
Bành Văn Tuệ còn chưa kịp nhìn thấy rõ người gõ cửa là ai, thì đã có một người lao vào trong ngực bà, nghe từng tiếng gọi mẹ văng vẳng ở bên tai, Bành Văn Tuệ vừa đau lòng vừa lo lắng.
Ở nhà, Bành Văn Tuệ nói một là một, không có hai, bà cũng rất nghiêm khắc với con cái, nên từ nhỏ mấy đứa nhỏ có hơi sợ bà, mà Hà Hạ, từ khi lên mười hai tuổi đến giờ, cô chưa từng ôm bà. Bây giờ lại bị con gái ôm, nên ít nhiều gì Bành Văn Tuệ cũng có hơi đơ người, bà đưa tay ra ôm Hà Hạ, lúng túng an ủi cô: “Mẹ ở đây, mẹ ở đây. Con đừng khóc, c9n đừng khóc, là ai bắt nạt con? Hay là cha mẹ chồng con giận con?”
Lúc người đang khóc, cũng là lúc nhất thời không nghe thấy lời an ủi của người khác, càng an ủi lại càng cảm thấy tủi thân, tâm tình của Hà Hạ vốn dĩ đang bị kích động bởi uất ức, nghe thấy lời an ủi của Bành Văn Tuệ, cô lại không thể kiểm soát được nữa, từ khẽ khóc mà chuyển thành gào khóc lớn lên.
Tiếng khóc của cô khiến cho những người khác trong nhà, những người hàng xóm xung quanh phải mở cửa ra xem náo nhiệt, thấy vậy thì Bành Văn Tuệ cố gắng đưa Hà Hạ vào sân, rồi đóng cửa lại một cái “Cạch”.
Quan Quỳnh Anh đang bận rộn ở trong nhà bếp cũng ra khỏi bếp để xem. Hà Hạ nhìn thấy chị ấy, thì ngừng khóc, cuối cùng cô rời khỏi lòng của Bành Văn Tuệ. Bành Văn Tuệ nhìn Quan Quỳnh Anh rồi nói: “Tiểu Anh, con đi nấu cơm trước đi, để mẹ đưa em gái con vào phòng ngồi một lúc.”
Quan Quỳnh Anh gật đầu lia lịa.
Đợi đến khi Bành Văn Tuệ đưa Hà Hạ vào phòng, Quan Quỳnh Anh đi cho thêm một bó củi vào trong lò bếp lửa, sau đó vội vã đi ra vườn rau ở đằng sau nhà. Chồng chị ấy - Hà Hoằng Nghĩa đang cầm cuốc xới đất, Quan Quỳnh Anh chạy đến trước mặt Hà Hoằng Nghĩa: “Hoằng Nghĩa, Hoằng Nghĩa.”
Hà Hoằng Nghĩa đặt cây cuốc xuống đất, rồi dùng tay đè lên: “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em gái anh quay về rồi, vừa nãy còn đứng khóc ở bên ngoài, trông rất đau lòng.”
Hà Hoằng Nghĩa nhướng mày, sau đó anh ấy vác cây cuốc lên, đi ra sân trước, Quan Quỳnh Anh cũng lập tức chạy theo anh.
Ngày hôm qua cha của Hà Hạ - Hà Thụ Quốc đi xem nước tới hơn nửa đêm, đến khi trời sáng ông mới trở về, lúc này ông vẫn chưa ngủ say. Khi Bành Văn Tuệ dẫn Hà Hạ vào nhà, ông cũng tự nhiên tỉnh dậy, rồi ngồi dậy ở trên giường.
Bành Văn Tuệ đè Hà Hạ ngồi xuống ghế ở bên mép giường: “Rồi con nói đi, có chuyện gì xảy ra với con thế.”