Chương 26: Dọn về nhà ở 5

Có người nói cô trở về là đúng, đỡ cho ở nhà người ta bị chà đạp, có người nói Hà Hạ ngu, nếu như chồng chưa chết, thế thì đuổi người đàn bà bên ngoài kia đi, lại níu kéo chồng mình trở về mới phải. Có lúc ý kiến của hai bên không giống nhau thì còn tranh chấp với nhau một phen.

Bây giờ nhìn thấy Hà Hạ, ánh mắt bọn họ nhìn Hà Hạ có đồng tình, có khinh bỉ, còn có cười trên sự đau khổ của người khác.

Hà Hạ làm như không thấy ánh mắt của bọn họ. Nhưng ông cụ Hà lại lo lắng cháu gái nhà mình khó chịu.

Vì vậy cố tình dừng lại hai bước, chờ cháu gái nhà mình đi ngang hàng với ông ấy, ông ấy ho nhẹ một tiếng, sắp xếp lời nói lại một chút: “Hạ à, chuyện của cháu và Tăng Văn Việt ấy, đừng để ở trong lòng, Tăng Văn Việt phụ cháu là tổn thất lớn của nó, chờ qua một thời gian ngắn nữa, ông nội sẽ đích thân tìm một đối tượng còn tốt hơn cả Tăng Văn Việt cho cháu. Những lời ong tiếng ve trong thôn kia cháu cũng đừng để trong lòng, bọn họ là sống dễ chịu cho nên rảnh rỗi sinh nông nổi ngày ngày nói đông nói tây.”

Giống như tất cả đàn ông trong thời đại này, ông cụ Hà cũng không phải là người đàn ông biết săn sóc, cả đời này người làm cho ông ấy nói chuyện dịu dàng như vậy, ngoại trừ bà cụ Hà thì cũng chỉ còn Hà Hạ có tướng mạo càng ngày càng giống bà cụ Hà thôi.

Hà Hạ nghe lời nói của ông nội, chóp mũi chua xót, trong nháy mắt nước mắt liền tập trung hết toàn bộ lên hốc mắt. Hà Hạ ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, đè cảm giác muốn khóc xuống.

Hà Hạ trả lời ông cụ Hà dạ một tiếng, rồi sau đó lại nói: “Ông nội, tạm thời cháu chưa muốn lập gia đình, chỉ muốn ở nhà cùng mọi người nhiều một chút.”

Chuyện Tăng Văn Việt vừa mới xảy ra, Hà Hạ không muốn lập gia đình cũng là bình thường, ông cụ Hà ừ một tiếng. Không nói gì nữa, sải bước đi về phía trước.

Hà Hạ cũng bước nhanh hơn.

Hai ông cháu về đến nhà, Bành Văn Tuệ thấy trong cái thùng của Hà Hạ có đến một nửa là tôm hùm đất, ai yo mọt tiếng: “Sao hôm nay lại mang về nhiều như vậy, chúng ta cũng chẳng có mấy con gà, nhiều thế này ăn không hết đâu. Bây giờ trời nóng, chưa để được đến ngày mai đã thối rồi.”

Ông cụ Hà ngồi trên hành lang ở gian nhà chính hút thuốc, nghe vậy cười ha hả nói: “Đây cũng không phải là cho gà ăn, Hạ của chúng ta nói là làm một đĩa đồ nhắm cho cha ăn, ăn còn ngon hơn cả tôm sông nữa đấy.”

Bành Văn Tuệ trợn mắt nhìn Hà Hạ: “Cha đừng nghe nó nói bừa, tôm hùm đất này có gì để ăn đâu chứ, toàn là vỏ.”

Mặc dù ông cụ Hà cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn bảo vệ Hà Hạ giống như lúc trước khi cô còn chưa gả đi vậy: “Không sao, Hạ Hạ muốn làm thì cứ để cho con bé làm đi.”

Hà Hạ nhìn một màn này, động tác cúi đầu rửa tôm hùm đất cũng dịu dàng đi rất nhiều.

Tôm hùm đất ăn ngon, nhưng rõ ràng là hết sức phiền phức, Hà Hạ dùng cây kéo cắt hết mấy cái chân nhỏ ở bụng tôm hùm đất đi, rồi rạch một đường trên lưng con tôm hùm đất, loại bỏ hết chỉ tôm, cuối cùng dùng bàn chải chà chà bụng tôm hùm đất, chà ra rất nhiều bùn đen.

Một thùng tôm hùm đất khoảng hai cân rưỡi, ba cân, Hà Hạ tốn một tiếng mới rửa sạch hết tôm hùm đất được.

Bữa sáng ăn bánh bao hấp, dưa muối và cháo trắng. Khi Hà Hạ đang rửa tôm hùm đất thì những người khác trong nhà đã ăn xong hết rồi, Hà Hạ múc cháo còn ấm trong nồi vào trong bát, lấy một cái bánh bao to từ chạn bát. Lại rạch đôi bánh bao ra, rồi nhét dưa muối vào trong, cầm chặt hai bên rồi cắn một miếng to, lại uống một hớp cháo, Hà Hạ ăn cực kỳ thỏa mãn.

Cơm nước xong đi ra rửa bát, Bành Văn Tuệ đang ngồi trong sân vẽ ngô năm ngoái thu hoạch rồi treo dưới mái hiên để hong khô: “Mẹ, lúc nào thì em trai con về?”

Năm nay em trai Hà Hoằng Siêu của Hà Hạ có đánh chết cũng không chịu đi học, trước hai ngày Hà Hạ trùng sinh thì cậu đã đến nhà bà ngoại chơi, tính toán thời gian, cũng sắp được một tuần rồi.

Nhắc tới con trai út, Bành Văn Tuệ cảm thấy khí huyết dâng trào, bà tức giận nói: “Về làm gì? Ngày nào cũng làm cho người ta bực bội.”

Từ nhỏ Hà Hoằng Siêu đã ương bướng, thân làm mẹ của một đứa trẻ ương bướng, Bành Văn Tuệ cảm thấy rất mệt mỏi. Người làm chị Hà Hạ này cũng có lúc rất phiền chán cậu, thế nhưng sau đó cô lập gia đình, Hà Hoằng Siêu cũng đã trưởng thành, chững chạc hơn, quan hệ của hai chị em cũng thân thiết hơn.

Hà Hạ cầm một bắp ngô lên vẽ. Thật ra là gạt suy nghĩ bị lừa dối cả đời sang một bên, Hà Hạ cảm thấy cô vẫn rất hạnh phúc, cũng may mắn, tối thiểu thì so sánh cô với những người cùng lứa tuổi, cô cũng coi như là may mắn.