Chương 23: Dọn về nhà ở 2

Phó viện trưởng Trương cũng không thay đổi chủ định bởi lời này của chủ nhiệm Trương: “Lấy được thông tin chính xác trong viện, viện trưởng Lý sắp bị điều đến bệnh viện thành phố. Bây giờ trong viện đang chọn viện trưởng mới, mà trong bệnh viện này không phải chỉ có một mình anh là phó viện trưởng.”

Phó viện trưởng Trương năm nay bốn mươi ba tuổi, bốn năm trước ông ấy đã lên làm phó viện trưởng của bệnh viện huyện, ngoại trừ ông ấy ra thì trong bệnh viện còn có một phó viện trưởng Ngô nữa. Tư lịch của ông ta còn lâu năm hơn cả phó viện trưởng Trương, nhưng ông ta cũng không phải là viện trưởng Lý bây giờ, cũng không thân cận.

Liên quan đến nhân tuyển cho vị trí viện trưởng kế tiếp, viện trưởng Lý có hướng vào ông ấy, nhưng phó viện trưởng Ngô há lại dễ dàng buông tha? Bây giờ ông ta sẽ chờ bắt được cái chuôi của phó viện trưởng Trương. Chuyện hôm nay chính là thả cái chuôi vào trong tay phó viên trưởng Ngô.

Đầu năm nay, náo động vừa mới kết thúc, một chút xíu vấn đề nhỏ thôi cũng có thể bị thổi phồng lên rất lớn. Phó viện trưởng Trương là một người đàn ông có tham vọng trong sự nghiệp, đương nhiên là muốn tiến hơn một bước. Mà chồng của chủ nhiệm Trương lại làm ở chính phủ huyện, còn là một lãnh đạo ban có tiếng nói, chuyện này mà bị phơi bày ra ánh sáng, ông ta bị ảnh hưởng thậm chí còn nhiều hơn cả phó viện trưởng Trương.

Chủ nhiệm Trương há miệng ra, nhưng không phát ra âm thanh nào. Lý Lệ cúi đầu, không nói một lời, cũng không nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt.

Trương Lan Chi chạy ra khỏi nhà, dưới sự khuyên nhủ của Tăng Văn Việt, buổi chiều hai người không được tự nhiên trở về nhà.

Ba người nhà họ Trương đã ăn cơm rồi, Trương Lan Chi trở về, Lý Lệ cũng không hâm lại cơm, châm trà cho cô ta như trước kia nữa, cho tới bây giờ Trương Lan Chi chưa từng bị lạnh nhạt như vậy, trong lòng có chút bất mãn.

Cô ta nổi giận với Lý Lệ đang quét tước dọn vệ sinh ở phòng khách, Lý Lệ cũng không còn dỗ dành cô ta giống như trước kia nữa, bà ấy chỉ xoay người, lạnh lùng nhìn Trương Lan Chi một cái.

Ánh nhìn kia làm trong lòng Trương Lan Chi run lên.

Phó viện trưởng Trương nói được làm được, muốn dẫn Trương Lan Chi đi phá thai, Trương Lan Chi hoàn toàn không ngờ phó viện trưởng Trương lại làm thật, lúc ấy cực kỳ sợ hãi. Tăng Văn Việt cũng không ngờ phó viện trưởng Trương sẽ tuyệt tình như vậy, thụp một tiếng quỳ xuống trước mặt phó viện trưởng Trương.

“Cha, chuyện này đều là con sai, cha đừng trách Lan Chi...”

“Im miệng.” Tăng Văn Việt còn chưa dứt lời đã bị phó viện trưởng Trương kêu ngừng lại, ánh mắt phó viện trưởng Trương nhìn Tăng Văn Việt không còn vẻ thưởng thức như trước kia nữa: “Tăng Văn Việt, cậu nói cậu biết sai rồi, vậy tại sao ban nãy hai anh em nhà họ Hạ ở đây cậu lại không nhận sai? Sao cậu lại trốn ra đằng sau, để cho Lan Chi nhà chúng tôi xông lên phía trước cản tai họa lại cho cậu?”

Tăng Văn Việt muốn giải thích, nhưng phó viện trưởng Trương hoàn toàn không nghe, phó viện trưởng Trương đã nhìn thấy rõ ràng những tính toán nhỏ kia của Tăng Văn Việt, ông ấy cũng lười quan tâm đến Tăng Văn Việt, quay đầu nhìn Trương Lan Chi đang khóc nháo không ngừng: “Trương Lan Chi, sự kiên nhẫn của cha có hạn, cha hỏi con một lần nữa, hôn sự này của con, có ly hôn hay không?”

Trương Lan Chi lau nước mắt, liếc nhìn Tăng Văn Việt đang quỳ dưới đất, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, lại kiên định nhìn về phía phó viện trưởng Trương: “Cha, con và Văn Việt yêu nhau thật lòng, cha đừng nghĩ sẽ chia rẽ được bọn con!”

Trương Lan Chi hồ đồ, ngu xuẩn, chủ nhiệm Trương kéo Trương Lan Chi qua một bên, nói cho Trương Lan Chi biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Trương Lan Chi cũng không lo nghĩ cho cha của mình, ngược lại cho rằng cha mình quá ham công danh lợi lộc.

Chủ nhiệm Trương thấy cô ta không nghe theo khuyên bảo như vậy thì cực kỳ tức giận, trực tiếp buông tay mặc kệ.

Phó viện trưởng Trương giận đến da đầu phát đau: “Anh Tú, em không cần phải quan tâm đến nó làm gì nữa. Trương Lan Chi, hôm nay chuyện này hai chọn một, con hoặc là nghe theo cha, hoặc là đi với thằng đó, nếu như con đi cùng với nó, vậy sau này cha mẹ cũng không coi con là con gái nữa!”

Trương Lan Chi được cưng chiều thành quen, cô ta cảm thấy lời nói này của cha mình chỉ là dọa cô ta, cha cô ta lại không có đứa con nào khác, làm sao có thể thực sự không cần cô ta nữa chứ?

Vì vậy cô ta không sợ hãi: “Văn Việt, chúng ta đi, ai sợ ai!”

Tăng Văn Việt có suy nghĩ giống Trương Lan Chi, anh ta nhìn phó viện trưởng Trương một cái, lại liếc nhìn Trương Lan Chi: “Lan Chi, đừng làm loạn, chuyện này là chúng ta sai rồi...”

“Em không sai, anh cũng không sai, là cha em sai! Là do tư tưởng phong kiến của ông ấy!”

Trương Lan Chi vừa nói vừa kéo Tăng Văn Việt đi.