Chương 16: Say xe 4

Chủ nhiệm Trương bất chấp hết tất cả, thật nhanh đi ra ngoài cửa nhà máy.

Sau khi bà ta đi, mấy công nhân trẻ tuổi thích hóng hớt nhất lập tức ôm bụng, sờ sờ trán, rối rít tìm lãnh đạo của mình xin nghỉ.

Những người lãnh đạo này lại còn không biết những cô cậu này vì chuyện gì sao? Nếu như là bình thường, nhất định mấy lãnh đạo này sẽ không phê duyệt cho bọn họ nghỉ, nhưng không phải tình hình hôm nay đặc thù sao? Loại chuyện bát quái có sức công phá bùng nổ như vậy có ai là không muốn trở thành người thứ nhất biết được tin tức chứ? Nếu như không phải ngại vì chức vị, những người lãnh đạo này đã sớm tự mình ra trận rồi.

Dứt khoát phê giấy xin nghỉ, ám chỉ mấy cô cậu này nghe tin tức xong thì trở lại kể cho bọn họ nghe, mấy cô cậu này đi thật nhanh ra ngoài cửa nhà máy.

Mà lúc này chủ nhiệm Trương đã đi tới cửa nhà máy, xa xa, bà ta nhìn thấy một đôi nam nữ có dáng người cao gầy đứng ở cửa, chờ bà ta đi đến đó, hai người cùng xoay người lại, khi chủ nhiệm Trương nhìn thấy dung mạo của cô bé kia thì trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ngay khi chủ nhiệm Trương quan sát Hà Hạ, Hà Hạ cũng cũng đang quan sát chủ nhiệm Trương một lần, Hà Hạ bác bỏ ý tưởng người này chính là người vợ thứ hai của Tăng Văn Việt, tuổi tác không thích hợp.

Chủ nhiệm Trương thở gấp: “Chào các đồng chí, tôi là chủ nhiệm Trương của nhà máy may này, là người thân của vợ Tăng Văn Việt, xin hỏi hai người là?” chủ nhiệm Trương đặc biệt thêm mấy chữ vợ Tăng Văn Việt vào.

Hà Hạ nghe thấy lời này, cười đến má lúm đồng tiền tươi như hoa: “Đúng lúc, Tăng Văn Việt cũng là chồng của tôi.”

Chủ nhiệm Trương cố gắng làm cho giọng của mình nghe ôn hòa hơn chút, biểu cảm trên mặt cũng tận lực làm cho mình trở nên hiền hòa, bà ta nhìn Hà Hoằng Nghĩa một cái, lại quay về nhìn Hà Hạ: “Cô gái à, có phải là hai người nhầm rồi không? Khi cháu rể và cháu gái tôi kết hôn chúng tôi cũng đã nhận được giấy chứng minh độc thân từ quê nó gửi lên, chính là bởi vì tờ giấy chứng minh độc thân này mà chúng tôi mới gả cháu gái cho nó.”

Nhà họ Trương cẩn thận, khi chưa nhìn thấy giấy chứng minh độc thân thì bọn họ sẽ không cho phép con gái độc nhất của nhà mình gả cho Tăng Văn Việt. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà Tăng Đại Thuận mới mạo hiểm lên trấn trên hối lộ người của cục dân chính.

Chủ nhiệm Trương dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được đằng sau có người nghe lén, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, bà ta còn không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể làm, chính là phủi sạch quan hệ.

Nụ cười trên mặt Hà Hạ đã nhạt đi đôi chút: “Không nhầm. Tôi và Tăng Văn Việt kết hôn vào ngày tháng 5 năm 81, bởi vì khi kết hôn Tăng Văn Việt còn chưa tới hai mươi tuổi nên không thể nhận giấy chứng nhận, cho nên chúng tôi chỉ làm tiệc rượu. Tháng 9 năm 81 anh ta đi ra ngoài kiếm tiền thì không trở về nữa, trong thời gian này, đều là tôi chăm sóc cha mẹ anh ta, các người có thể đi điều tra chuyện này. Tôi cũng không cần phải lừa gạt các người. Đầu năm 82, tin tức Tăng Văn Việt chết truyền về nhà, tôi có tình cảm tốt với anh ta nên còn chưa tái giá. Mấy tháng trước, cha mẹ chồng tôi có nhận được thư của Tăng Văn Việt, trong thư nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, cũng nói chuyện anh ta và cháu gái bà. Mà cha mẹ anh ta chỉ có một đứa con trai độc nhất là anh ta. Anh ta không trở về, cha mẹ anh ta liền không có ai phụng dưỡng, vì vậy cha mẹ anh ta giấu tin tức này đi, dùng một số tiền lớn đút lót người ở cục dân chính ở trấn trên của chúng tôi để cấp giấy chứng nhận độc thân không nói, mà hai người bọn họ còn gấp gáp dẫn đứa con gái vừa mới sinh về cho tôi nuôi.”

Đúng vậy, khi Hà Hạ trùng sinh lại có nhìn lén một phong thư, cũng không phải là phong thư thứ nhất mà Tăng Văn Việt gửi về, trước lá thư này, anh ta cũng đã viết hai phong thư gửi về nhà rồi.

“Tăng Văn Việt muốn ly hôn, tôi không còn gì để lưu luyến, thứ duy nhất tôi không cam lòng, đó chính là chuyện anh ta liên kết với cha mẹ anh ta tính toán tôi. Cho nên chúng tôi tới đây, tôi muốn ba mặt một lời nói rõ ràng với anh ta.” Lời nói của Hà Hạ có khí thế, suy luận rõ ràng, chủ nhiệm Trương muốn cũng không tin cũng khó. Mà những cô cậu đi theo bà ta tới nghe bát quái đã sớm trốn trong bóng tối bùng nổ rồi.

Cùng lúc đó, Tăng Văn Việt đang chờ ở cửa đơn vị người vợ Trương Lan Chi của mình, chỉ chốc lát sau, Trương Lan Chi liền đeo túi xách đi ra, cô ta chắp tay sau lưng, kiễng chân lên, uyển chuyển đi tới trước mặt Tăng Văn Việt: “Văn Việt!”

Tăng Văn Việt ôn hòa cười với Trương Lan Chi, lấy cái túi sau lưng ra: “Lan Chi, anh mua bánh mì em thích ăn trên đường cho em này.”