Sáng sớm ở thôn Hà Bạn rất yên tĩnh và thanh bình, từng làn khói bếp từ ống khói bay lượn lờ lên trên bầu trời. Tăng Đại Thuận đã thức dậy từ sớm, ông ta đang ngồi hút điếu thuốc ở trên ghế bên ngoài bậc thềm cửa. Lưu Hương Đào thì đang bận bịu ở trong phòng bếp, thỉnh thoảng có đi ra ngoài một chuyến, vừa cho gà ăn vừa cho vịt ăn, bận rộn vô cùng. Lúc này, Tăng Đại Thuận cau mày.
“Vợ của Văn Việt cũng lạ quá nhỉ, bảo về thăm nhà một chút, mà sao đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về?” Hà Hạ rất giỏi, từ khi cô được gả tới nhà ông ta hơn một năm, cô đã xử lý hết mọi chuyện trong nhà một cách ngăn nắp. Tăng Đại Thuận sống rất thoải mái, rồi tự dưng Hà Hạ trở về nhà, thấy vợ mình bận rộn đủ việc như vậy, tâm tình của Tăng Đại Thuận chợt trở nên khó chịu.
Lưu Hương Đào liếc ông ta một cái, rồi nhỏ giọng nói: “Ông có thể nhỏ giọng chút được không, con trai ông không ghé qua nhà người ta. Người ta về nhà mẹ ở hai ngày mà cũng không được à?”
Đời này, Tăng Đại Thuận ghét nhất là phụ nữ đã lấy chồng mà vẫn về nhà mẹ đẻ, Lưu Hương Đào đã kết hôn với ông ta nhiều năm nay, ngoài rằm tháng bảy hằng năm và mùng hai tết ra, thì bình thường ông ta sẽ không cho bà ta trở về. Hà Hạ là con dâu mới, thường thì cô không về nhà. Ngày hôm qua là ngày bình thường mà về nhà là Tăng Đại Thuận đã thấy không vui rồi, đằng này cô lại ở nhà mẹ để suốt đêm không về, điều này càng khiến cho Tăng Đại Thuận nổi giận.
Ông ta trách móc Lưu Hương Đào: “Bà thì hiểu cái gì chứ! Bây giờ ở trong mắt người ngoài, con bé một góa phụ, nói là về nhà mẹ, ai biết con bé có thật sự về nhà hay không, lỡ như con bé đi tìm người đàn ông khác ở bên ngoài thì sao? Bà muốn để con bé cắm sừng con trai tôi?”
Hà Hạ có vẻ ngoài xinh đẹp, sau khi tin tức Tăng Văn Việt đã chết được truyền về thôn, không biết đã có bao nhiêu người tranh giành cấu xé lẫn nhau, hỏi dò ý hai vợ chồng bọn họ xem khi nào Hà Hạ tái hôn. Mặc dù vợ chồng Tăng Đại Thuận trả lời qua loa lấy lệ, nhưng trong lòng bọn họ lại không hề thoải mái chút nào.
Hai vợ chồng họ sinh bốn người con, chỉ có mỗi đứa con trai Tăng Văn Việt này là còn sống. Ngay trong khoảnh khắc tin tức về cái chết của Tăng Văn Việt được truyền tới, Tăng Đại Thuận đã rất đau khổ, nhưng ông ta chỉ lo nghĩ về việc sau khi già rồi, cuộc sống của hai vợ chồng ông ta sẽ ra sao đây, và cách mà ông ta nghĩ ra được chính là giữ Hà Hạ lại, để cô phụng dưỡng bọn đến già.
Vì vậy, trong khoảng thời gian mà Hà Hạ đau khổ nhất, lúc nào ông ta và Lưu Hương Đào cũng vô tình hoặc cố ý đề cập đến việc Tăng Văn Việt đã đối xử với cô tốt thế nào. Chuyện tình của Hà Hạ và chồng đẹp nhất là ở năm hai mươi tuổi, cũng không cần vợ chồng Tăng Đại Thuận nói gì, Hà Hạ đã lập tức chủ động đề nghị trông nom họ thay cho Tăng Văn Việt.
Hơn một năm qua, Hà Hạ - người con dâu này làm việc đúng là không thể chỉ trích được, thỉnh thoảng Tăng Đại Thuận cũng thấy có chút áy náy, nhưng cái cảm giác áy náy cũng chỉ là thoáng qua.
Lời của Tăng Đại Thuận khiến Lưu Hương Đào có hơi sửng sốt: “Hà Hạ không phải là kiểu người như vậy đâu nhỉ?”
“Biết người biết mặt, nhưng không biết lòng, bà có thể đoán được là chị hai sẽ vụng trộm với người khác ở ngoài không.” Chị hai mà Tăng Đại Thuận vừa nhắc ở trong miệng chính là chị dâu của ông ta, thái độ rất thành thật, hiền lành nhưng một người phụ nữ như vậy lại giấu chồng ra ngoài vụng trộm với người khác. Năm đó, khi mọi chuyện bị bại lộ, chị hai của ông ta suýt chút nữa bị anh hai ông ta đánh chết.
Lưu Hương Đào cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, con trai bà ta vẫn chưa chết, nếu Hà Hạ thật sự không chịu được sự cô đơn mà đến với người khác, vậy không phải là con trai của bà ta sẽ bị cắm sừng sao? Như vậy không được.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tăng Đại Thuận hút vào vài hơi: “Một lát nữa ăn sáng xong, bà đi ra ngoài tìm, nhất định phải mau chóng tìm được một đứa con gái mà người ta không cần nữa, đưa về cho con bé nuôi. Phụ nữ mà có đứa con thì tự động bị xích lại. Tốt nhất là bà nên tìm một đứa trẻ vừa mới ra đời được tầm một hai tháng tuổi mà vẫn chưa dứt sữa. Quá lớn cũng không được, không dính người thì con bé sẽ không nảy sinh tình cảm.”
Lúc này, đầu óc của Lưu Hương Đào xoay chuyển rất linh hoạt: “Tôi nghe Thúy Hoa nói nhà mẹ đẻ của bà ấy có đứa cháu dâu thuộc bà con xa vừa mới sinh đứa con gái thứ ba mấy hôm trước, không nuôi nổi nên muốn đưa người ta nuôi, để lát nữa tôi đi hỏi thăm một chút.”