Chương 14: Quý Kiến Quân về

“Xin về được?” Quý Kiến Quân sửng sốt, nói.

“Có thể, cậu đi xin sẽ biết, nhưng nếu có nhiệm vụ khẩn cấp phải lập tức hồi quân ngũ ngay.” Đồng Xuyên Đại ăn khô bò gật đầu nói.

Sau đó đại khen: “Tay nghề của em dâu tốt ghê, tôi nếm được một vị thuốc, nhưng mà hương vị cực ngon!”

“Lúc cô ấy hầm có bỏ thêm ít dược liệu, đều là đồ bổ.” Quý Kiến Quân nghe vậy liền nói, anh còn phải vôi đi xin nghỉ phép, đem bao còn lại mở ra nói: “Đây là vợ tôi chuẩn bị cho mấy anh em, cậu mang đi phân phát giúp tôi.”

Đồng Xuyên Đại nói: “Hắc hắc, nhiều như vậy? Cũng phải năm sáu cân đi? Cảm ơn em dâu!” Thịt bò không hề rẻ, cách làm này lại càng tốn thêm nhiều tiền, mấu chốt là hương vị, quá mỹ vị!

Chờ Đồng Đại Xuyên đi rồi, Quý Kiến Quân mở bao của mình ra, bên trong không sai biệt lắm có mười mấy cân khô bò, mùi hương tấn công, Quý Kiến Quân không nhịn được liền cầm một miếng ăn, anh hoàn toàn bị chinh phục bởi hương vị này.

Anh thế mà không biết vợ mình còn có tuyệt chiêu này?

Quý Kiến Quân không biết, khô bò này là cô dùng nước linh tuyền hầm, sau đó lại dùng công thức bí mật cộng thêm không ít dược liệu đắt tiền đun lên, không những có thể ăn chống đói, mà còn giúp tăng cường thể lực, Tô Đan Hồng lo lắng anh dầm mưa dãi nắng, biến đổi phương pháp bồi bổ cho anh .

Quý Kiến Quân không biết tâm tư vợ mình, anh phân mấy cân khô bò ra, còn lại cất trong tủ, bò khô được bỏ riêng ra một lát mang đưa cho thủ trưởng.

Nói chuyện xin về quê ăn tết.

“Bọn bất tài mới nghĩ đến chuyện xin nghỉ về nhà?” Thủ trưởng ăn khô bò nói.

“Thủ trưởng, tôi cũng sắp 30 rồi, nếu có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi nhất định trở về đúng thời gian!” Quý Kiến Quân nói.

“Trước kia cho cậu nghỉ toàn nhường cho người khác, như thế nào lần này tâm đều bị bắt ở nhà?” Thủ trưởng nói.

Quý Kiến Quân cười cười: “Trước là mới vừa kết hôn.”

“Được rồi, liền cho cậu bảy ngày, nhưng nếu có nhiệm vụ khẩn, lẹ chân mà chạy về.” Thủ trưởng nói.

“Vâng, thủ trưởng!” Quý Kiến Quân hành quân lễ, hô.

“Bò khô này cậu còn nhiều đúng không? Mang hết cho tôi .” Thủ trưởng nói.

“Vâng!” Quý Kiến Quân lại đứng hành quân lễ lần nữa, mới đi ra ngoài.

Lại đưa sang hai kí, thủ trưởng vừa thấy liền biết tiểu tử này còn để lại không ít, cười mắng xong cũng không nhiều lời.

Nhưng thịt bò này ngon ghê, ăn mấy miếng cả người đều ấm áp lại thoải mái nữa.

Quý Kiến Quân viết gửi Tô Đan Hồng bức thư, thông báo tin anh sẽ về quê ăn tết.

Tô Đan Hồng nhận được thư ở trấn trên, vừa lúc cô đem bức song long hí châu vừa thêu xong đưa chị Hồng nhận được 500 đồng, nhân tiện ghé bưu cục hỏi có thư cho mình hay không.

Bưu cục thường phát xuống các thôn, nhưng cũng có thể trực tiếp đến bưu cục lấy.

Đúng lúc thư Quý Kiến Quân vừa mới đến, còn chưa phân xuống..

Nhìn nội dung thư, Tô Đan Hồng vui mừng khôn xiết.

Vừa sang tháng 12, hôm qua tuyết rơi rất nhiều, cải thảo sau nhà đều được thu hoạch, đối với việc cải thảo lớn nhanh như vậy mẹ Quý cũng thắc mắc với ba Quý, ông không nghĩ ra được nguyên nhân, cứ vậy cho qua.

Hôm nay Tô Đan Hồng cầm thư, cũng nhiều thịt trở về, đặc biệt là thịt dê, thịt bò cũng mua không ít, thịt heo không mua nhiều lắm, vì mấy ngày nữa trong thôn có người mổ heo, đến lúc đó mua cũng không muộn.

Lúc Tô Đan Hồng xách theo đồ lỉnh kỉnh về tới thôn liền gặp một cô gái trẻ cũng xách đồ đạc từ bên ngoài vào thôn.

Cô gái bộ dáng mười tám mười chín tuổi, lúc thấy Tô Đan Hồng cô ta còn nhìn mấy lần, thầm nghĩ từ khi nào trong thôn lại có cô con dâu mặt trái xoan vậy cà?

Tô Đan Hồng cũng thấy cô ta, khác với cô gái dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, cô liếc mắt là nhận ra ngay cô em gái yêu quý của Quý Kiến Quân: Quý Vân Vân.

“Vân Vân mới về.” Tô Đan Hồng chào hỏi nói.

Trên thực tế, Tô Đan Hồng cũng không biết chào Quý Vân Vân thế nào, nguyên chủ cùng Quý Vân Vân có thể nói như nước với lửa, chị dâu không ra dáng chị dâu, em chồng không ra em chồng , hai người đều có lỗi.

Nhưng là Quý Vân Vân vẫn là người được học cao trung, sắp vào đại học, còn nguyên chủ mới học mấy năm tiểu học? Hơn nữa Quý Vân Vân tuổi cũng không còn nhỏ, so với cô đời trước còn lớn hơn vài tuổi, người như vậy cũng không thể nói còn không hiểu chuyện.

Bất quá rốt cuộc cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Tô Đan Hồng vẫn lịch sự chào hỏi.

“Cô là?” Quý Vân Vân không nghĩ tới con dâu xinh đẹp nhà ai lại biết mình, thử hỏi.

“Ta là chị dâu ba của cô, Tô Đan Hồng.” Tô Đan Hồng nói.

“Tô Đan Hồng?” Quý Vân Vân sửng sốt, không thể tưởng tượng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, thật đem cô ta hoảng sợ: “Cô như thế nào biến thành như vậy?”

Từ lần Quý Kiến Quân trở về đến bây giờ, hơn hai tháng đã trôi qua, trong hơn hai tháng, Tô Đan Hồng vẫn luôn dùng nước linh tuyền, cô cũng khám phá ra công dụng của linh tuyền.

Không chỉ giúp thực vật sinh trưởng tốt, đối với sức khỏe con người cũng cực kì tốt.

Quanh năm uống nước linh tuyền, cô hiện tại cảm thấy cơ thể vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa lúc vừa uống, trền người cô xuất ra một lớp chất bẩn, vừa dơ vừa hôi, giống như tẩy cân phạt tủy mà cô đã đọc trong tiểu thuyết tu tiên kiếp trước.

Nửa tháng gần đây không có nữa, thỉnh thoảng sẽ có một ít chất bẩn, nhưng đa phần đều không có.

Hơn nữa bởi vì cô thường xuyên dùng nước suối này rửa mặt, ngoài thoa trong uống, hai tháng qua, Đan Hồng như thay đổi thành người khác.

Dáng người gầy đi một vòng so với trước kia, tuy rằng nhìn vẫn còn đẫy đà, nhưng không mập, chỉ là tương đối đầy đặn.

Hơn nữa mặt cô phúc hậu, mặt mày thanh tú, da cũng trắng nữa.

Thay đổi vậy Tô Đan Hồng cũng lường trước được, nên lúc thêu song long hí châu, cô cũng cố ý đi qua đi lại trong thôn, tránh cho việc người khác không thích ứng đươcj cô thay đổi quá nhanh bị dọa nhảy dựng.

Cũng may nỗ lực được đền đáp, cô thêu thùa lại chỉ người trong thôn cách thêu, cũng khiến mọi người đều chậm rãi tiếp nhận biến hóa của cô.

Quý Vân Vân mới trở về gặp thấy lạ cũng bình thường.

Nhưng thay đổi thành một người khác Tô Đan Hồng, Quý Vân Vân trừng lớn mắt nhìn.

“Em chồng cô về trước đi, ta đem thịt lấy về đã.” Tô Đan Hồng nói.

Tất cả thịt đều muốn đông lạnh đợi Kiến Quân về ăn.

Quý Vân Vân về đến nhà vẫn chưa hồi phục tinh thần, chờ thấy ba mẹ Quý, ba hồn bả vía của cô ta mới trở về.

“Ba, mẹ, con về rồi.” Quý Vân Vân nói.

“Về rồi sao? Mới vừa mẹ còn định kêu ba con ra đón.” Vui vẻ nói, vội cầm hành lí giúp cô ta, nói: “Đi đường một ngày chắc mệt chết rồi? Mau vào phòng nghỉ đi.”

“Mẹ, lúc nãy con gặp Tô Đan Hồng!” Quý Vân Vân đem quỷ sự lúc nãy kể.