Chương 97: Người nhà

Khi Đường di tới bệnh viện, Trọng Nham vừa mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ vì ổ chăn ấm áp, nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm. Chỉ hơi gầy. Hai má và cằm càng nổi rõ so với trước kia, cả gương mặt thoạt nhìn giống như rút đi nét nhu hòa đặc biệt chỉ có ở thiếu niên, thêm vài phần góc cạnh của thanh niên.

Trọng Nham tựa như chỉ trong một đêm liền trưởng thành.

Đường di đặt hộp bánh bích quy lên tủ đầu giường, thuận miệng dặn dò: “Đây chỉ là đồ ăn vặt, vẫn phải ăn nhiều cơm mới đươc.”

Trọng Nham gật gật đầu, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Đường di thấy biểu tình căng thẳng của cậu, nhất thời mềm lòng, tia do dự cuối cùng cũng triệt để biến mất. Cho dù đứa nhỏ này tốt hay xấu thì cũng là người con trai bà trao cả tấm lòng, đứa nhỏ này khỏe mạnh, con trai bà cũng mới tốt hơn được. chỉ cần bà gật đầu đồng ý, thì hai đứa nó mới có hạnh phúc trọn vẹn.

Đường di thở dài, vươn tay sờ mặt Trọng Nham: “Hai ngày nữa xuất viện thì con chuyển tới ở nhà chúng ta đi.”

Tay bà thực mềm, còn mang theo hương thơm nữ tính đặc biệt ấm áp. Trọng Nham thân thể vốn cứng ngắc cũng dần thả lỏng, giật mình nhớ lại lúc còn nhỏ, mẹ Dương Thụ vừa vuốt ve mặt mình vừa ôn nhu hòa ái nói chuyện với cậu. Những nơi bà chạm tới đều cảm thấy thực ấm áp, còn mang theo hương vị thản nhiên đặc biệt của người mẹ. Nếu như nói Trọng Nham đang đi ngang qua một vùng bùn, thì mùi hương kia chính là mùi hoa cỏ tự nhiên ở phụ cận vũng bùn vương lại.

Đương di ngồi rất gần, Trọng Nham lại hơi cúi thấp đầu, nên bà không thấy được thần sắc biến hóa của cậu. Tần Đông Nhạc đứng ở cuối giường lại thấy rõ chút mờ mịt chợt lóe qua trên mặt Trọng Nham, nhất thời có chút khẩn trương. Anh đi tới bên giường ngồi xuống, cầm tay Trọng Nham, hơi dè dặt gọi cậu: “Trọng Nham?”

Trọng Nham ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tha thiết của anh, đôi mắt chậm rãi trở nên thanh tỉnh: “Dạ?”

Tần Đông Nhạc cười nói: “Mẹ vừa nói, chờ sau khi em xuất viện thì chuyển về nhà ở cùng bọn họ.”

Đường di nguýt con trai một cái, còn chưa rước người ta vào nhà mà bố mẹ nó đã biến thành “Bọn họ”. Khó trách các cụ nói chả sai: có vợ quên mẹ.

Trọng Nham do dự một chút. Trừ bỏ bà ngoại Trương Nguyệt Quế ra, cậu cũng chỉ từng ở cùng với người Lý gia, nhưng hiển nhiên hình thức ở chung giữa Lý gia cùng những gia đình bình thường không giống nhau. Nếu sống chung cùng người Tần gia… Trọng Nham khuyết thiếu tự tin, cậu không biết mình phải làm thế nào người khác mới có thể tiếp nhận mình, mới có thể cảm thấy vừa lòng với mình.

Tần Đông Nhạc mỉm cười lắc lắc tay Trọng Nham: “Ở chung vốn chính là quá trình hòa hợp lẫn nhau. Vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”

Đường di cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Trọng Nham, nhẹ nhàng an ủi cậu: “Trọng Nham, Đông Nhạc có tâm tư gì, dì nghĩ chắc hẳn con cũng đã biết. Con chuyển tới ở cùng chúng ta, con cũng có thể coi chúng ta là người nhà của con.”

Trọng Nham yên lặng nhấm nuốt hai chữ “người nhà”, vừa cảm động lại vừa có chút lo sợ nghi hoặc. Khi Dương Thụ tạ thế, cậu còn rất nhỏ, thái độ của bà ngoại Trương Nguyệt Quế và người Lý gia đối với cậu hẳn không phải có ý “người nhà” giống như Đường di đã nói, Trọng Nham nhớ tới không khí vui vẻ ấm áp trên bàn cơm ở Tần gia, nhớ mùi bơ béo ngậy trong phòng bếp mỗi khi Đường di làm bánh, ánh mắt càng do dự: “Con biết, chỉ là…ưm, con sợ mình làm không tốt.”

Đương di mỉm cười xoa xoa đầu cậu: “Làm tốt hay không tốt đều không sao cả. Trọng Nham, nghĩa của từ người nhà chính là bất luận con có như thế nào thì người nhà vẫn sẽ tiếp nhận con. Ở nhà, con chỉ cần mở lòng với mọi người và cứ là chính mình, thế thôi.”

Tần Đông Nhạc cảm thấy bầu không khí trước mắt có chút tĩnh lặng, liền trêu đùa một câu: “Nếu em dọn qua nhà anh ở, mỗi ngày sẽ có bánh quy mới ra lò cùng những món điểm tâm nhỏ ăn mãi không hết.”

Trọng Nham đỏ mắt bật cười: “Vậy con liền cung kính không bằng tuân mệnh, về sau kính nhờ dì chiếu cố con nhiều hơn. Nếu con có chỗ nào làm không đúng, thì dì hãy…”

“Vừa mới nói xong sao con vẫn còn khách khí như vậy chứ?” Đường di mỉm cười hiền từ: “Mấy câu vừa rồi con nói chỉ dùng với người ngoài thôi biết không? Còn với người nhà thì không thể nói như vậy được. Con phải nói thế này này: Dì ơi, con thích ăn cay, về sau ở nhà mình, lúc ăn cơm dì nhớ chiếu cố khẩu vị của con nha. Hoặc là nói: dì ơi, con không thích cái rèm trong phòng, dì đổi thành hình bé thỏ con cho con đi. Như vậy mới được.”

Trọng Nham không chắc Đường di đang nói thật hay nói giỡn, ngốc hồ hồ quay sang nhìn Tần Đông Nhạc, Tần Đông Nhạc chỉ bật cười, cảm thấy bộ dạng Trọng Nham khi bối rối trông đặc biệt đáng yêu.

Đường di thúc giục: “Mau lên, học theo dì nói lại một lần thử coi.”

Trọng Nham lắp bắp học vẹt: “Con thích… thích ăn cay, về sau nhờ dì… nhờ dì chiếu cố khẩu vị của con…”

Đường di vui vẻ bật cười ha ha, Tần Đông Nhạc cố nén cười khen cậu: “Ngoan lắm.”

Trọng Nham cảm thấy phản ứng của mình rất ngu, cũng chỉ biết cười theo chữa ngượng.

Đường di nói thêm: “Ba Đông Nhạc công việc bận rộn, thường xuyên phải đi công tác. Trước kia Đông Nhạc tham gia quân ngũ, hàng năm cũng ít khi có mặt ở nhà, trong nhà cũng chỉ có dì và Tiểu An. Hiện tại cả hai con đều chuyền về ở cùng, về sau, nhà chúng ta sẽ càng có thêm nhân khí. Đúng rồi, không phải con nói muốn trồng hoa ở sân nhà mình sao? Không cho phép quên.”

Trọng Nham gật gật đầu: “Dạ, sau khi về con sẽ quốc đất lên rồi bón phân xuống trước.”

Tần Đông Nhạc vội chen vào: “Em cứ đứng một bên chỉ huy, mấy việc cần thể lực này cứ để anh làm cho.”

Đường di nhất thời ê ẩm hết cả người. Nuôi con hơn hai mươi mấy năm, lần đầu mới biết hóa ra con trai mình lại chu đáo cẩn thận như vậy, làm việc gì cũng thấy xót vợ, bà thật sự đã được mở rộng tầm mắt. Trước kia còn cho rằng con trai là dạng đại ngao khuyển hùng mãnh thô ráp, trong chớp mắt mới phát hiện hóa ra nội tâm lại là đại kim mao dịu ngoan nhu thuận, loại chênh lệch một trời một vực thế này quả thực đã chọc mù mắt mẹ nó.

Đường di ngồi nói chuyện thêm một lát liền cáo từ, khi ra khỏi phòng bệnh lại bị con trai giữ lại, lặng lẽ kéo sang một bên.

Đường di kinh ngạc thắc mắc: “Còn việc gì à?”

Tần Đông Nhạc do dự một chút: “Mẹ, mẹ không cần thu dọn khách phòng cho Trọng Nham đâu, cứ để em ấy ở trong phòng con.”

Đường di trừng anh: “Thằng bé còn nhỏ, con bớt phóng túng một chút cho mẹ.”

“Con biết, con biết mà.” Tần Đông Nhạc vội nói: “Con cũng không có ý kia. Thời gian này, trạng thái tinh thần của Trọng Nham không được tốt, nửa đêm thường giật minh tỉnh giấc. Bác sỹ nói tốt nhất nên có người ở cạnh.”

Đường di nửa tin nửa ngờ.

“Thật đó.” Tần Đông Nhạc giơ tay phát thệ: “Con là hạng người gì chả nhẽ mẹ còn không biết?”

Đường di đỡ trán. Nếu câu hỏi này đặt ở thời điểm trước đây, bà tự nhiên không có bất luận hoài nghi gì. Nhưng hiện tại, phát hiện mới rồi trong phòng bệnh khiến bà chịu kích thích rất lớn, bà thật sự không còn chắc chắn con trai mình là hạng người gì.

“Nếu không thế này đi, về sau mỗi buổi tối đi ngủ con sẽ không đóng cửa, mẹ tùy thời có thể đi vào kiểm tra phòng, được không?” Tần Đông Nhạc chán nản nhìn mẹ mình, vào lúc nào mà danh dự của mình trong mắt mẹ lại bị hạ thấp đến như vậy?

Đường di tức giận vỗ anh một cái: “Đã thành niên rồi còn muốn mẹ mỗi ngày chạy tới kiểm tra? Trong lòng con tự biết là được rồi.”

Tần Đông Nhạc mỉm cười ôm bà một cái: “Cám ơn mẹ tín nhiệm.”

Đường di nguýt thằng con một cái thật dài: “Con phải xứng đáng với sự tín nhiệm của mẹ mới được.”

Tần Đông Nhạc liên tục gật đầu: “Yên tâm đi, trong lòng con biết rõ.” Nói tới đây, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh Trọng Nham mỉm cười xấu xa bò lại gần, hai chân thon dài trơn tuột quặp chặt lấy thắt lưng anh. Không hiểu sao, trong lòng lại có chút do dự, ngay sau đó lại cảm thấy mình quả thực là cầm – thú. Trọng Nham đã bệnh thành như vậy, mình rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung cái gì đây.

Lý Thừa Vận ở trong bệnh viện thăm nom vài ngày, thật sự mệt không chịu nổi, bị Cao Vân khuyên nhủ đưa về nhà nghỉ ngơi. Khi ông về tới nhà còn chưa tới giờ cơm tối, nghe quản gia nói Lý lão gia tử đang ở trong nhà kính chăm sóc hoa, Lý Thừa Vận liền đi tới đó chào hỏi.

Nhà kính ở trong hậu viện đằng sau tòa nhà, những chủng loại hoa cỏ quý giá hay yêu thích của lão nhân gia đều để ở trong này, bình thường đều có chuyên gia chăm sóc, ngẫu nhiên lão gia tử cũng sẽ tới đây tỉa tót chăm bón, xới đất trồng cây gì đó…

Lý Thừa Vận đẩy cửa nhà kính ra liền nhìn thấy Ôn Hạo đang ngồi xổm bên cạnh một mảnh vườn, xắn tay áo giúp Lý lão gia tử thay chậu cây mới. Trên người chú ấy mặc áo lông cừu dệt kim hở cổ rộng rãi, chân đi một đôi giày tản bộ nhẹ nhàng, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Lý Thừa Vận có chút buồn bực chú ấy chạy tới đây làm gì. Hôm nay không phải cuối tuần, theo lý chú ấy hẳn đang ở trong công ty mới đúng.

“Anh.” Ôn Hạo thấy Lý Thừa Vận tiến vào, liền đứng lên chào hỏi.

Lý Thừa Vận gật đầu: “Hôm nay chú không tới công ty à?”

Ôn Hạo thoáng có chút khẩn trương: “Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, em về sớm nên tạt qua đây một lát.”

Lý Thừa Vận cho rằng hắn có chuyện gì muốn nhờ Lý lão gia tử, cũng không tiếp tục truy vấn, quay đầu chào hỏi với cha mình, thấy ông đang ngồi ở trên ghế, tỉa tót một cây hoa không nhìn ra là chủng loại gì.

Lý Thừa Vận ngồi xuống bên cạnh ông, thuận miệng hỏi một câu: “Đây là hoa gì vậy ạ?”

Lý lão gia tử tức giận nói: “Có nói anh cũng không biết.”

Lúc đầu khi mấy đứa nhỏ xảy ra chuyện, Lý Thừa Vận sợ lão gia tử lo lắng nên vẫn luôn dặn mọi người gạt ông. Sau đó không hiểu ông biết tin từ đâu, liền mắng Lý Thừa Vận tới cẩu huyết lâm đầu, rồi liền nhờ Bạch tướng quân giúp đỡ, chuyện này cũng đã trôi qua được mấy ngày, nhưng đến tận bây giờ thấy Lý Thừa Vận, ông vẫn không thèm nể mặt dù chỉ là một cái liếc mắt.

Lý Thừa Vận nhẫn nại một lòng một dạ nói chuyện với ông: “Ngày mai Ngạn Thanh được xuất viện, con đón nó trở về thêm người trò chuyện với cha.”

Lý lão gia tử quét mắt nhìn thằng con một cái, không hé răng. Khi vừa mới biết Lý Duyên Kỳ xảy ra chuyện, ông có chút hối hận khi quyết định đón Trọng Nham lên thủ đô và càng hối hận hơn khi đón Lý Ngạn Thanh vào ở trong nhà chính. Nhưng hiện tại Trương Minh Nghiên đã chết, Lý Ngạn Thanh về sau cũng chỉ có thể dựa dẫm vào cha nó, chuyện này không gì có thể thay đổi được. Thật muốn nuôi dưỡng nó ở bên ngoài giống như Trọng Nham khi còn bé, đón vào nhà ngược lại trở thành trò cười cho đám thế gia vọng tộc.

“Con của anh, tự anh thu xếp lấy.” Lý lão gia tử ôn hòa nói: “Tôi cho gọi anh tới là muốn nói chuyện của A Hạo.”

Lý Thừa Vận nhìn ông, lại nhìn nhìn Ôn Hạo đứng một bên tay vẫn còn dính bùn đất, có chút buồn bực Ôn Hạo thì có chuyện gì.

“Chuyện thằng hai về nước, nó cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, có đề cập qua chuyện đó.” Lý lão gia tử nói: “Sau đó thằng hai gặp chuyện, trong lòng nó áy náy, sợ anh trách cứ, cho nên chạy tới nói với tôi.”

Lý Thừa Vận sửng sốt một chút, giương mắt nhìn Ôn Hạo, quả nhiên thấy hắn bộ dạng cúi đầu nhận tội.

“Chú nói với ai?”

Ôn Hạo áy náy nhìn Lý Thừa Vận: “Trương Hàng.”

Lý Thừa Vận vừa nghe thấy cái tên này, bỗng cảm thấy rất nhiều chuyện đã được thông suốt. Trương Hách, Trương Hàng, cha và bác cả Trương Hàng, cùng những ân oán dây dưa của thế hệ trước.

“Anh sẽ nói chuyện này với cảnh sát.” Lý Thừa Vận nói với Ôn Hạo: “Chuyện này cũng đã xong rồi, chú đừng suy nghĩ nhiều. Tin tức cũng không nhất định là do chú lộ ra.”

Cho dù quản hay không quản thì chuyện này cũng đã xảy ra, hiện giờ có truy cứu cũng không ích gì. Điều Lý Thừa Vận muốn biết chính là Trương Hách và toàn gia Trương Hàng rốt cuộc có liên quan gì với nhau không? Trương Uyên hiện tại lại đang ở trong nhà chính Lý gia, nếu xác định Trương Hách chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, không chỉ riêng cha hắn ta Trương Uyên sẽ đau khổ mà ngay cả Lý lão phu nhân cũng không vui vẻ gì. Dù sao trước kia khi bà còn ở nhà mẹ đẻ, chỉ có em họ Trương Uyên là có quan hệ tốt nhất với bà.

“Đúng rồi…” Lý lão gia tử hỏi Lý Thừa Vận: “Mặc Lan lần trước tôi nhờ anh đâu?”

Lý Thừa Vận trong lòng khẽ động một chút, qua loa nói: “Đã nói với nó rồi, chỉ là vừa rồi xảy ra chuyện không tiện nhắc, mấy hôm nữa con sẽ hỏi lại cho cha.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ông lại âm thầm phát sầu.

Trọng Nham bây giờ còn chịu gặp ông sao?

Hết