Chương 20: Tiền thưởng

Tần Đông An trịnh trọng gật đầu: “Là thật.”

Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn: “Vì sao ông lại nói với tôi chuyện Cung Chất có người yêu? Ông cảm thấy tôi coi trọng người lòng anh ta? Hay là… coi trọng anh ta?” MD, cậu chỉ xin số điện thoại của một nam sinh, vậy mà sao Tần Đông An lại có thể nghĩ đến khả năng không thể tưởng tượng ra nổi thế này nhỉ?

Chả lẽ là do mạch não không giống nhau? cậu cùng với đám thiếu niên thanh xuân phơi phới này quả nhiên có sự khác biệt sao?!

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông!” Tần Đông An thoáng có chút thẹn quá hóa giận: “Nhắc nhở ấy, ông hiểu không?! Đề phòng chuyện chưa xảy ra! Sợ ông đi nhầm đường!”

Lời giải thích này khiến Trọng Nham vô pháp lý giải: “Nhưng ông vì sao lại nghĩ như vậy?” cho dù không biết cậu tìm Cung nhị thiếu gia có chuyện gì thì bất cứ người bình thường nào cũng sẽ không nghĩ như vậy đi?

Tần Đông An khẽ nuốt nước miếng: “Ai nha…. Cái kia… tôi nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân…”

“Nguyên nhân gì?”

Tần Đông An híp mắt: “Còn không phải là do Cung nhị thiếu gia thích nam nhân sao!”

Trọng Nham: “…”

Tần Đông An hai mắt mở to, thấy Trọng Nham ngây người, liều sống liều chết lại gần, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Này, ông đừng có đi nói với người khác đấy, tôi là thấy ông…”

“Biết rồi.” Trọng Nham thở dài: “Ông coi tôi là anh em nên mới nói cho tôi biết.” cậu nhớ lại bộ dạng nhu thuận nhẹ nhàng khoan khoái của Cung Chất, trong lòng khẽ thở dài. Vị Cung nhị thiếu gia này rốt cuộc ăn ở thế nào mà chuyện tư mật như vậy đến ngay cả Tần Đông An không bao giờ để ý chuyện ngoài đường cũng biết thế này.

“Làm sao ông biết anh ta thích nam nhân?”

Tần Đông An khẽ hừ một tiếng: “Anh hai nói.” Tạm dừng một chút bổ sung thêm: “Rất nhiều người cũng biết.”

Trọng Nham nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Ông thấy phản cảm?”

“Cái gì?” Tần Đông An sửng sốt một chút mới phản ứng lại Trọng Nham đang hỏi cái gì, vội nói: “Thích nam hay nữ, tôi đều không ghét, trong số những người tôi biết cũng không phải không có người như vậy.”

“Vậy ông âm dương quái khí như thế là vì cái gì?”

Tần Đông An quanh co lòng vòng một chút: “Đừng hỏi nhiều thế, ông chỉ cần nhớ kỹ đừng có dính dáng gì tới chuyện đó là được.” tạm dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cảm thấy anh ta không tốt, không xứng với ông.”

Trọng Nham tuy rằng không biết Tần Đông An lấp lửng như vậy là muốn che giấu cái gì, nhưng với tư cách là một người bạn, lên tiếng nhắc nhở bạn mình như vậy, cũng coi như có lòng. Còn về đời sống tình cảm của Cung Chất, cậu ngay từ đầu đã không muốn dính vào, giờ lại càng không có tâm tư tìm hiểu. nếu Cung Chất có thể luôn vui vẻ cùng với người trong lòng anh ta sống qua ngày, đó mới là phúc khí lớn nhất của Trọng Nham.

Chuyện yêu đương gì đó, cho tới tận bây giờ Trọng Nham cũng không hiểu rõ, mà những thật giả ở kiếp trước dù có muốn điều tra cũng không còn manh mối. Khi bọn họ ở bên nhau, có lẽ Cung Chất đã giấu diếm hắn nhiều chuyện, nhưng hắn đối với Cung Chất cũng đủ tận tâm, và cũng là người khiến anh ta thất vọng cũng là sự thật. Trọng Nham hiện giờ giúp Cung gia một đại ân, theo tình mà nói cũng coi như công bằng.

Trọng Nham không nghĩ tới việc này nữa, rất hao tâm tổn sức. nếu đã trả hết nợ nhân tình, về sau cậu cứ kiên định giữ khoảng cách cùng mấy người đó là được.

Tần Đông An vỗ vỗ vai cậu, thật cẩn thận an ủi: “Aiz, đừng buồn. ông lớn lên đẹp trai như vậy, về sau nam nữ còn không phải tùy ông lựa chọn.”

Loại cảm giác được người quan tâm này, khiến trong lòng Trọng Nham cảm thấy ấm áp. Cậu nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu Tần Đông An: “Tần Tiểu An, để cảm tạ nhắc nhở của chú, Nham ca tính mời chú đi ăn một bữa McDonald’s.”

“Ai cần ông cảm kích?” Tần Đông An nhìn vẻ mặt cậu tựa hồ không giống như có chấp niệm không an phận gì đối với Cung nhị thiếu gia, cũng yên lòng lười biếng đấu võ mồm với cậu: “Ai thèm ăn cái loại thực phẩm rác rưởi đó.”

Trọng Nham cười nói: “Vậy Pizza hut?”

“Không phải đều giống nhau sao?” Tần Đông An lộ ra sắc mặt khinh bỉ: “Ăn mấy cái đồ đó sẽ bị ngu đi.”

“Vậy chú tự chọn.”

Tần Đông An nghĩ nghĩ nói: “Thế này đi, mùng 1 tháng 5 chúng ta cùng đi chơi đi. tôi dẫn ông tới Trường Thành thăm Cố cung, thế nào? Ông đã chạy tới chân thiên tử, vẫn nên tới thăm mấy chỗ đó mới có ý nghĩa.”

Trọng Nham đối với mấy chỗ tham quan du lịch đó không có hứng thú quá lớn, nhưng cậu lẻ loi một mình, cũng không muốn ba ngày nghỉ đều ru rú trong nhà, thực không thú vị. huống chi hiện tại tâm tình cậu cũng đang tốt, cảm thấy chủ ý của Tần Đông An cũng không tồi.

Tần Đông An cũng rất cao hứng: “Quyết định như vậy đi.”

Chuyện ghi âm cũng coi như giải quyết xong, Trọng Nham cũng không còn hứng thú với việc làm tạp vụ ở Thái Phong nữa. Cậu tìm cơ hội nói chuyện với Tần Đông An, chỉ nói mình không bám trụ được lâu như vậy, thành tích thi cuối kỳ của cậu cũng không quá tốt, học kỳ sau phải tập trung học hành, không thể tiếp tục đi làm thêm kiếm tiền.

Tần Đông An kỳ thật đối với công việc này cũng thấy buồn chán, mỗi ngày đều làm chân chạy đi qua đi lại giữa các phòng với cái phòng kho, nói là trợ lý kỳ thật đều làm mấy việc tạp vụ. nghe Trọng Nham nói xin nghỉ làm, cậu cũng biết thời biết thế muốn đồng thời xin rút luôn. Nhưng tình huống của cậu và Trọng Nham không giống nhau, trước khi nghỉ còn phải xin phép anh hai nữa, miễn cho đến lúc đó ổng lại lấy cớ đánh cậu.

Sáng thứ 7 đi làm, Trọng Nham đang định lên phòng nhân sự làm thủ tục xin nghỉ, Tần Đông An bĩu môi oán giận nói cậu ta phải cố kiên trì thêm một thời gian nữa, bởi vì tối qua cậu vừa nói với anh hai là không muốn làm nữa, liền bị ổng mắng cho một trận, nói cậu không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết sống phóng túng, một chút vất vả cũng không chịu nổi, là một con sâu gạo vô dụng.

Trọng Nham nghẹn cười an ủi bạn: “Ông còn nhỏ, còn chưa thành niên, thì hữu dụng chỗ nào?”

Tần Đông An tức giận phụ họa: “Đúng thế! Cũng không nghĩ xem hồi anh ấy 17 tuổi…ặc…”

“Làm sao vậy?”

Tần Đông An mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Không có gì.”

Trọng Nham suy đoán

Trọng Nham đi tới phòng nhân sự quay về, lại bàn giao công việc còn lại cho trưởng phòng mặt tròn, cầm giấy tờ được trưởng phòng mặt tròn ký tên tới phòng tài vụ nhận tiền lương, nhưng chưa kịp đi thì phòng hành chính gọi điện xuống nói Trọng Nham lên phòng Cung tổng có chuyện.

Trọng Nham đoán Cung Chất nhất định sẽ nói lại chuyện này cho Cung Hạo, trong lòng cũng không ngoài ý muốn. Cung Chất khi nhận được bản ghi âm, biểu hiện đề phòng rõ ràng như vậy, Cung Hạo so với em trai mình càng cảnh giác hơn. Trọng Nham trong lòng thở dài, cảm thấy chuyện này mình xử lý rất vội vàng, hoàn toàn không suy xét chu đáo.

Cung Hạo ngồi trong văn phòng chờ cậu, thấy cậu tiến vào, vươn tay chỉ sô pha đối diện, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Trọng Nham ngồi xuống, lẳng lặng chờ anh ta mở miệng.

Cung Hạo ở phía sau bàn làm việc quan sát Trọng Nham, nhưng cũng không quá lưu ý. Anh từ chỗ Cung Chất biết được thân phận của cậu, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút, lại liên tưởng đến Tần Tam Nhi đã giới thiệu cậu ta tới đây làm việc, anh bắt đầu hoài nghi Trọng Nham làm việc này có phải định tạo lập mối quan hệ gì đó trong giới thượng lưu không?

Cung Hạo hỏi cậu: “Cậu với Tần Tam Nhi rất quen thuộc?”

Trọng Nham cho rằng anh ta muốn hỏi chuyện bản ghi âm, nghe vậy sửng sốt một chút mới hỏi: “Ai?”

Cung Hạo thản nhiên giải thích: “Người giới thiệu cậu vào đây.”

Trọng Nham giật mình: “Ý anh là anh trai của Tần Đông An sao? tôi không biết anh ta. Tôi chỉ đi theo bạn học Tần Đông An, nghe nói cậu ấy có cơ hội đi làm công, nên mới theo tới, trước đó tôi cũng không biết Thái Phong.”

Cung Hạo gật đầu, lại hỏi: “Khi cậu có được bản ghi âm sao không trực tiếp đưa thẳng cho tôi, mà lại phải đưa qua em trai tôi?”

Vấn đề này Trọng Nham đã dự liệu trước, cũng đã có chuẩn bị đáp án: “Tôi chỉ là một thực tập sinh, cùng với Cung tổng cách xa vài tầng lầu, Cung nhị thiếu cũng là học sinh, tuổi tác xấp xỉ, dễ nói chuyện hơn, cho nên mới đi tìm anh ta. Hai người là anh em, anh ta cũng sẽ đưa cho Cung tổng thôi?!”

Cung Hạo đối với câu trả lời này có chút nghi ngờ: “Cậu tại sao lại biết nó?”

Trọng Nham cảm thấy vấn đề này càng dễ trả lời: “Khi tôi mới tới đây, thấy anh ta đi cùng Lý thiếu gia. Lúc ấy cảm thấy Cung thiếu gia là một người rất ôn hòa, tương đối dễ nói chuyện. sau đó tới đây làm việc, từng nhìn thấy nhị thiếu gia ra vào công ty. So với Cung tổng uy nghiêm, nhị thiếu gia đương nhiên dễ tiếp xúc hơn chút.”

Cung Hạo gật đầu, cũng không biết có tin không, nói: “Tin tức cậu cung cấp tương đối hữu dụng với Thái Phong. Cá nhân tôi rất cảm tạ cậu. nhưng bởi vì quan hệ giữa Cung gia và Lý gia… cậu cũng biết đấy, tôi không thể giữ cậu lại tiếp tục làm việc.”

Trọng Nham gật đầu: “Tôi hiểu. đã cho Cung tổng thêm phiền toái. Ngại quá.” Cậu tuy rằng đã đến phòng nhân sự xin nghỉ, nhưng cậu cũng chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, tin tức tự nhiên sẽ không truyền tới tai Cung Hạo nhanh như vậy được.

Cung Hạo thực cẩn thận quan sát cậu, trong lòng âm thầm đánh giá, cảm thấy Cung Chất đối với người này có sự đề phòng khó hiểu cũng không phải không có đạo lý. Thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Lý nhị thiếu gia nhưng cử chỉ lời nói lại lão luyện hơn rất nhiều. Nếu bọn họ thực sự đối đầu, Lý Duyên Kỳ như thế nào không dễ đoán nhưng khẳng định Lý Duyên Lân không phải đối thủ của đứa nhỏ này.

Cung Hạo tiễn cậu tới tận cửa phòng, khách khách khí bắt tay với cậu: “Tôi đã sắp xếp phòng tài vụ chuẩn bị thêm một phần tiền thưởng đặc biệt cho cậu, coi như cảm ơn cậu đã giúp đỡ Thái Phong. Cá nhân tôi cũng thập phần cảm kích, nếu về sau có gì cần tôi giúp đỡ, cậu không cần khách khí, cứ nói với tôi.”

“Cung tổng khách khí, là tôi gây phiền toái cho anh mới đúng.” Trọng Nham ảm đạm cười, cậu cũng là một tay già đời trong xã giao, những ẩn ý trong mấy lời khách sáo này ai mà không biết?

Hai người khách sáo nói lời từ biệt, Trọng Nham cũng không khách khí, trực tiếp đến phòng tài vụ nhận tiền lương cùng tiền thưởng Cung tổng đặc biệt chuẩn bị, sau đó tâm tình sung sướng rời khỏi cao ốc Thái Phong. Trọng Nham cảm thấy mình sống lại cũng đã gần một năm, cảm thấy được thoải mái như ngày hôm nay thật sự không nhiều. chẳng những tâm bệnh dây dưa ở sâu trong ký ức được buông lỏng, còn lấy được thêm một số tiền thưởng dày cộp.

“Xem ra, ông trời cũng thực công bằng.” Trọng Nham vui sướng hài lòng nghĩ: “Ai cũng sẽ không xui xẻo mãi, nói không chừng lúc nào đó sẽ phát sinh một số chuyện khiến người ta thật sự cao hứng.”

Hết