Chương 18: Chữa bệnh áy náy

Trọng Nham vốn muốn nói một tiếng với Tần Đông An, về sau sẽ không tới công ty Cung gia làm nữa. nhưng sau khi về nhà ngủ một giấc liền đổi ý. anh trai Tần Đông An vốn muốn em trai mình rèn luyện có thêm kinh nghiệm nên mới sắp xếp cho bọn họ tới công ty bạn làm việc, còn cậu chỉ là ‘bạn học em trai’ có bắn đại bác cũng không tới, chỉ là tiện thể theo chân thằng bạn dính chút ánh sáng, Tần Đông An còn chưa nói gì mà cậu lại rút lui trước không khỏi có chút khó nói. Về sau vạn nhất có nhờ họ giúp gì nữa, người ta cũng không vui lòng vươn tay ra.

Trọng Nham không phải mao đầu tiểu tử, đạo lý đối nhân xử thế vẫn có chút hiểu biết. cho nên hôm sau vẫn dậy sớm, vội vội vàng vàng “đi làm.” Đối với vị trí trong phòng hậu cần thanh nhàn lại thoải mái này, bằng vào bản thân cậu tuyệt đối không vào được. trong phòng chỉ có ba nhân viên công tác, tính tình đều rất tốt, rất dễ ở chung, công việc cũng không quá vất vả. nếu cậu còn xoi mói, vậy không khỏi có chút không biết điều. lại nói anh em Cung gia giờ cũng không biết cậu, cách cả một kiếp, chính mình dù có chột dạ thế nào cũng phải liều mạng chịu đựng. Cung Hạo là tổng tài, phạm vi hoạt động trên cơ bản chỉ giới hạn ở tầng cao nhất, nếu không có việc gì thì tuyệt đối sẽ không đặt chân xuống tầng trệt. còn về Cung Chất, anh ta vẫn còn là học sinh, cho dù không có việc gì làm thì mỗi ngày cũng sẽ không chạy tới công ty anh trai, Trọng Nham nghĩ đi nghĩ lại, tỷ lệ cậu gặp lại Cung Chất rất nhỏ.

Mỗi công ty đều có một phòng ban giống như phòng hậu cần là địa phương nuôi mấy người rảnh rỗi, nếu không có mỗi quan hệ thì không thể nào vào được. trước kia thủ hạ của Trọng Nham cũng có người chuyên sắp xếp nhân sự, an bài những người có quan hệ với công ty, như người thân, họ hàng của lãnh đạo thành phố, con gái của đối tác hay con dâu của đổng sự… vào những phòng đó. Trưởng phòng mặt tròn rót nước hoa quả cho bọn họ, theo tin bát quái của vị tiểu thư ký phòng hành chính, thì cô ấy hình như là người thân bên nhà mẹ Cung Hạo. Mặc dù xin vào bằng quan hệ, nhưng người này tính cách tốt, cũng không đắc tội với người khác, dễ ở chung với người trong công ty, đối với hai nhóc con mới vào bọn cậu cũng rất hòa khí. Trọng Nham có lần nghe cô ấy nhắc nhở hai người trợ lý đang làm trong phòng hậu cần: “Đừng giả ngốc, hai cậu nhóc đó vừa nhìn là biết dựa vào quan hệ với Cung tổng mà tới đây thực tập, thiếu niên mà có thể tới chỗ chúng ta thực tập, thì ít nhất trong nhà cũng có chút bối cảnh, làm không tốt về sau chúng ta còn phải mời cơm bọn họ đấy. Khi làm việc nhất định phải nhớ chuẩn bị biện pháp dự phòng cho bản thân.”

Trọng Nham lúc ấy đứng ở bên ngoài cười cười, cảm thấy vị trưởng phòng hậu cần này thật là một người có tâm tư trong sáng lại rất thông minh. Ngược lại, Tần Đông An không hiểu người trong phòng đang bàn tán cái gì, vẻ mặt ngây thơ ôm chặt gói kẹo to đùng.

Trọng Nham quyết định cứ làm tiếp một thời gian nữa, đến khi Tần Đông An nghỉ làm, thì cậu cũng đồng thời xin rút lui. Như vậy cũng sẽ không đắc tội ai.

Thời tiết dần nóng lên, mấy người trong phòng hậu cần đang vôi vội vàng vàng sắp xếp lại phòng kho. Những đồ vật dùng cho mùa đông và mùa xuân đều phải thu hồi lại, ví như mấy cái thảm hay chăn mền linh tinh… đều phải đi thu lại để đem đi giặt, ngay cả những chiếc khăn cũng phải sắp xếp chỉnh sửa lại. ngoài ra còn phải rắc thuốc diệt chuột, mấy đồ uống đề phòng bị ẩm mốc cũng phải đem ra phơi, mấy đồ dùng cho mùa hè cũng phải chuẩn bị lôi ra trước.

Trọng Nham đi theo hai trợ lý thu dọn phòng kho nửa ngày, một đống thùng lớn thùng nhỏ đều được đưa tới dọn đi, mệt tới độ tay chân muốn nhũn ra. Lúc được nghỉ, muốn hút thuốc nên phải theo cầu thang bộ đi thẳng lên sân thượng.

Trọng Nham trước kia rất ghét những nơi như nóc nhà kiểu này. Từ sau khi xảy ra chuyện Cung Chất muốn nhảy lầu, cậu liền bị bóng ma tâm lý với những nơi như vậy. Nhưng tầng cao nhất của cao ốc Thái Phong không đồng dạng như thế, toàn bộ đều được thiết kế sắp đặt, trở thành một hoa viên xinh đẹp để cho nhân viên làm việc trong tòa nhà nghỉ ngơi. Núi giả, suối phun, cỏ xanh, còn đặt vài bộ bàn ghế gỗ, Trọng Nham chỉ đi lên một lần liền rất thích nơi này. Ngược lại với cậu, Tần Đông An lại không thích bò lên đây, cậu ta ngại chỗ này gió lớn.

Trọng Nham không muốn bị người ta nhìn thấy, liền chui vào trong ngọn núi giả, ngồi ở giữa hai khối đá nhô ra. Mấy lần trước, khi cậu đi lên, có một số đồng nghiệp cũng lên đây hút thuốc, bọn họ còn ngăn Trọng Nham lại hỏi này hỏi kia, coi cậu như trẻ con mà trêu đùa. Tuy rằng Trọng Nham thấy bọn họ không có ác ý gì, nhưng tính tình Trọng Nham không thích lại gần người khác, cũng không muốn bản thân trở thành tiêu điểm để người khác trêu chọc. Còn có mấy người không thèm nhìn cậu, hoặc là đứng từ xa quan sát cậu, vô luận là dùng loại thái độ nào đều khiến Trọng Nham cảm thấy phiền chán. Cậu thà rằng tìm một nơi an tĩnh không ai nhìn thấy để ngồi, cho dù bên cạnh ngọn núi giả này có một cái ghế dựa ngồi vô cùng thoải mái, nhưng cậu vẫn nguyện ý chọn nơi này.

Nơi này cũng rất bí mật, không có người biết cũng chẳng có ai lại gần, điều này khiến cậu cảm thấy thực thả lỏng. Hoặc là trước kia cũng có người phát hiện ra chỗ ẩn thân này nhưng với những người đang đi làm sẽ không chịu chui vào trong ngọn núi giả này để làm bẩn bộ quần áo sang quý của mình. Cứ thế, Trọng Nham tự nhiên coi nó trở thành chỗ bí mật của mình mà nghỉ ngơi.

Chưa đầy một tháng, khi cậu ngồi ở trong này nghe được 2 cuộc tỏ tình —— hai người muốn theo đuổi đối phương cảm thấy chủ nhật là thời gian chỉ ai tăng ca mới tới làm, trên sân thượng luôn không có người, mà quang cảnh cũng tương đối lãng mạn, cho nên không hẹn mà cùng lựa chọn nơi này. Nhưng đáng tiếc nhất chính là, hai cô gái kia đều từ chối. trừ chuyện đó ra, cậu còn nghe được một cuộc cãi nhau, hình như là hai nhân viên phòng tài chính kế toán, bởi vì sổ sách rối tung rối mù mà làm ầm lên, sau đó lại bị trưởng phòng đang hút thuốc gần đó đi ra mắng cho một trận, cuối cùng xám xịt rời đi. Trọng Nham thờ ơ lạnh nhạt nghe trò khôi hài đó, có đôi khi cũng sẽ nhớ lại thời gian trước kia cậu dốc sức phát triển tập đoàn Lý thị. Chắc trong công ty cũng sẽ có nhiều cuộc ầm ĩ như vậy đi, chẳng qua khi đó cậu ở trên cao chưa từng chú ý tới.

Trọng Nham rút một điếu thuốc, đem tàn thuốc dí vào tảng đá, sau đó nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một chút. Vừa lúc cậu lại nghe được từ phía cửa truyền tới tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân của 2 nam nhân.

Ngay từ đầu Trọng Nham vốn không để ý, bởi vì trên này có rất nhiều nam nhân lên đây để hút thuốc, gọi điện thoại, hoặc đơn thuần chỉ để thả lỏng bản thân, chỉ cần không có người quấy rầy cậu, thì chả liên quan gì tới cậu. nhưng mấy giây đồng hồ qua đi, Trọng Nham liền cảm thấy sự tình có chút khác thường.

Một người trong đó trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh núi giả, người còn lại thì đi vòng quanh sân thượng một vòng, còn cố ý đi vòng sang bên ngọn núi giả xem có người ở sau lưng hay không —— Trọng Nham có thể khẳng định người này không nhìn thấy mình, cậu đã làm thử rồi, trừ phi đi tới khe hở ở chính diện nhìn vào, còn không thì bởi vì góc nhìn khuất nên không thể phát hiện trong này có thể giấu người. Trọng Nham không biết nam nhân này làm thế để làm gì, nhưng cậu trực giác cảm thấy bây giờ mà chui ra tựa hồ không phải là một ý kiến hay.

“Được rồi, đừng có thần kinh nữa.” cách Trọng Nham một lớp núi giả, nam nhân ngồi cách cậu chưa tới 1m rốt cuộc không kiên nhẫn mở miệng: “Cậu gọi tôi lên đây rốt cuộc có chuyện gì?”

Nam nhân kia thực cẩn thận nói: “Đây không phải thần kinh, vạn nhất chuyện này bị lôi ra ngoài ánh sáng, chúng ta không chỉ không thể tiếp tục ở lại Thái Phong mà Cung tổng có khi còn thuê người đuổi giết chúng ta không chừng.”

Người lên tiếng đầu tiên bật cười: “Sớm biết cậu gan nhỏ như vậy, tôi đã không tìm cậu.”

Nam nhân kia trầm mặc một hồi: “Chuyện này tôi còn phải nghĩ đã.”

Người đàn ông kia ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Bên kia đưa giá cao như vậy, nếu không tận dụng thời cơ thì sẽ mất, cậu còn muốn nghĩ cái gì nữa?”

Nam nhân trầm mặc không nói.

“Ngẫm lại vợ con cậu ở bên nước ngoài cần nhất chính là tiền.”

Trọng Nham trong núi giả khẽ động, lặng lẽ rút di động từ trong túi áo ra.

Khi Trọng Nham từ sân thượng đi xuống, sắc mặt trắng bệch, cậu không ngờ mình chỉ muốn hút một điếu thuốc thôi mà lại vô tình phát hiện ra một âm mưu lớn như vậy. tuy rằng cậu đối với lô đất bọn họ đang cạnh tranh hoàn toàn không biết gì, nhưng Thái Phong đang chuẩn bị hồ sơ đấu thầu, thông tin chi tiết về lô đất đấu thầu, cùng với công ty đối thủ là Hoa Vinh… đem mấy thông tin đó liên kết lại với nhau, Trọng Nham sao có thể không hiểu rõ?

Trọng Nham đối với nhân viên công tác trong Thái Phong cũng không quá quen thuộc, nhưng qua cuộc đối thoại của hai nam nhân này cũng có thể đoán được nam nhân bị lôi kéo kia có vị trí rất trọng yếu trong cuộc đấu thầu lần này, nếu không thì bên Hoa Vinh cũng sẽ không ra giá cao như vậy, còn hứa hẹn sau khi chuyện này thành công sẽ lập tức đưa anh ta sang nước ngoài đoàn tụ với vợ con.

Trọng Nham cầm di động như cầm một củ khoai lang phỏng tay, cầm không được mà buông cũng không xong. Việc này nói thế nào cũng không liên quan trực tiếp với cậu, đời trước khi Cung Chất và cha mẹ di dân sang nước ngoài thì sản nghiệp Cung gia cũng không bị suy sụp, điều này chứng tỏ nguy cơ lần này không gây ra đả kích trí mạng gì tới sinh ý của Cung Hạo.

Nhưng chẳng lẽ cậu biết có chuyện xấu sắp xảy ra, lại có thể ngồi yên nhìn nó phát sinh sao?

Hơn nữa, cậu đối với Cung Chất vẫn còn rất áy náy —— cho dù hiện tại cậu chỉ mới 17 tuổi, hết thảy thương tổn vẫn còn kịp tránh xa, nhưng ngày thật sự phát sinh chuyện đó vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ cậu, cho dù cậu có cố gắng thế nào thôi miên bản thân rằng những chuyện đó còn chưa phát sinh.

Nếu cậu thật sự phủ nhận hết thảy, phủ nhận cả quá khứ của bản thân, vậy thì sống lại còn có ý nghĩa gì nữa?

Trên thực tế, Trọng Nham đấu tranh nội tâm cũng không có lâu như cậu tưởng. cậu vẫn cảm thấy mình thực có lỗi với Cung Chất, như vậy cơ hội để giúp đỡ Cung gia đối với cậu mà nói quả thực chính là bài thuốc hay để chữa căn bệnh áy náy. Cậu thậm chí cảm thấy, chỉ cần Cung Chất giáp mặt nói một câu “cám ơn” với cậu, thì tội nghiệt vẫn đeo trên người cậu nói không chừng có thể được rửa đi sạch sẽ.

Nhưng vấn đề hiện tại là, cậu phải giao món đồ này cho Cung Chất thế nào?

Trong sự chờ đợi thấp thỏm của Trọng Nham, thứ bảy trôi qua, chủ nhật cũng đã hết, Cung Chất hoàn toàn không thấy xuất hiện. mà theo tin tức cậu hỏi thăm được thì lô đất kia sẽ được đấu thầu vào nửa tháng sau.

Trọng Nham cảm thấy mình không thể ngồi chờ như vậy được, nếu còn kéo dài nữa sẽ có chuyện xảy ra. Vì thế cuối tuần sau khi tan tầm, cậu nhờ Tần Đông An hỏi xin số điện thoại của Cung Chất. Tần Đông An tuy rằng không biết anh em Cung gia, nhưng nếu Tần đại ca quen biết Cung Hạo, vậy hỏi được số điện thoại của Cung Chất cũng không quá khó. Về số điện thoại của Cung Hạo… Trọng Nham căn bản không hề nghĩ tới. người cậu có lỗi là Cung Chất, cũng không thiếu nợ gì Cung Hạo.

Tần Đông An làm việc hiệu suất cũng thực nhanh, đến tối liền gửi số điện thoại của Cung Chất tới cho cậu. Trọng Nham cũng không nghĩ nhiều, ấn gọi luôn số điện thoại đó. nhưng chờ tới khi một thanh âm trong trẻo truyền tới, cổ họng Trọng Nham bỗng nhiên tắc nghẹn.

“Alo?” Cung Chất nghi hoặc hỏi: “Ai đó?”

Trọng Nham hít sâu.

“Alo? Alo?”

Cung Chất cúp điện thoại.

Trọng Nham hít sâu một hơi vào tới tận phổi, lại chậm rãi thở hết ra, không biết có phải do ảo giác của cậu không nhưng lồng ngực ân ẩn cảm thấy đau.

Lần nữa ấn gọi lại, Cung Chất vừa ấn nghe, Trọng Nham lại giống như nghẹn thở mà cố mở miệng, lời ra tới miệng lại rút gọn gần hết: “Cung thiếu gia, ngày mai gặp mặt đi.”

Hết