Chương 15: Anh em

“Cậu ta thực sự nói như vậy?” Lý Duyên Kỳ từ sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn em trai mình: “Chẳng lẽ cậu ta nhìn thấy em?”

Lý Duyên Lân xiêu xiêu vẹo vẹo đặt mông ngồi lên bàn làm việc của anh trai, có chút buồn bực cào cào tóc: “Chắc là không thấy đâu, lúc ấy em đang đợi ở trên con đường cách cổng sau trường nó nửa con phố mà.”

“Vậy vì sao cậu ta lại nói như vậy?” Lý Duyên Kỳ cảm thấy thực kỳ quái: “Nguyên văn câu nói là thế nào?”

Lý Duyên Lân nhớ lại một chút, học theo ngữ khí của tên côn đồ nhắc lại: “Trở về nói với Lý Duyên Lân, thái độ của lão tử đã đủ chừng mực, đừng không biết nghĩ, được một tấc lại tiến một tấc.”

Lý Duyên Kỳ như có điều suy nghĩ mà buông văn kiện trong tay xuống: “Chú Ôn nói, ông nội vốn muốn đón cậu ta vào nhà chính, nhưng Trọng Nham tự mình kiên trì muốn ở riêng bên ngoài… em nói xem, khi đó cậu ta có phải đang giả vờ không?”

Lý Duyên Lân hừ một tiếng: “Nhưng căn nhà kia vốn là của em, sau khi trang hoàng xong, em mới chỉ tới đó được 2 lần, thậm chí còn chưa qua đêm ở đó đâu.”

Lý Duyên Kỳ đối với cách nói của em trai không cho là đúng: “Không phải sau đó cha đã đền bù cho em rồi sao?”

“Có thể giống nhau sao?” Lý Duyên Lân cảm thấy không phục tranh luận: “Ông ấy chỉ đưa em một tờ chi phiếu, còn căn nhà đó là do em tự mình đi mua đồ đạc, ngay cả trang hoàng em cũng tham gia có được không? Giờ thì hay rồi, tất cả đều tiện nghi cho thằng nhóc kia.”

Lý Duyên Kỳ có chút không kiên nhẫn: “Vậy em nguyện ý cho cậu ta căn nhà ở Sơn Thủy Loan hay là nguyện ý cho cậu ta vào ở trong nhà chính để mỗi ngày đều vây quanh ông nội nịnh nọt?”

Lý Duyên Lân không lên tiếng.

Lý Duyên Kỳ nhìn bộ dạng em trai hờn dỗi, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn: “Cũng là anh không tốt, không bảo vệ em được, có người đi theo cũng không biết, cư nhiên chụp được ảnh chúng ta gửi tới chỗ ông nội, khó trách ông nội tức giận…”

Thần sắc Lý Duyên Lân thoáng có chút bất an: “Anh hai, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Kệ đi.” Lý Duyên Kỳ vươn tay xoa xoa đầu em trai một cái, gay gắt nói: “Ông nội chỉ vì muốn cảnh cáo cả hai chúng ta nên mới đón một thằng con riêng lên đây. Thời gian sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để người khác bắt được nhược điểm.”

Lý Duyên Lân hai mắt lo sợ không yên: “Anh nói xem, ông nội có nói cho cha mẹ không?”

Lý Duyên Kỳ nhíu mày trong mắt toát ra thần sắc suy nghĩ sâu xa: “Hẳn sẽ không, lão ta chính là một con cáo già, lão không nói, thì chuyện của chúng ta vẫn luôn là nhược điểm bị lão nắm trong tay, nói ra cũng chả có lợi gì với lão?” anh thản nhiên nhìn Lý Duyên Lân: “Còn nữa, nếu thật sự mọi chuyện vỡ lở, còn có anh chống đỡ mà.”

Lý Duyên Lân sán lại chui vào lòng anh trai cọ cọ.

Lý Duyên Kỳ nghiêng đầu, hôn lên môi cậu: “Đừng sợ.”

Lý Duyên Lân đem mặt vùi sâu vào trong ngực anh.

Lý Duyên Kỳ hé miệng mỉm cười, vươn tay xoa xoa lưng em trai: “Đừng đi tìm Trọng Nham gây chuyện nữa, cậu ta nói đúng, chuyện này vốn không có liên quan gì tới cậu ta. Quan trọng là qua được cửa ông nội thôi.”

Lý Duyên Lân buồn bực hờn dỗi than thở: “Lão già đó sao còn chưa chết?!”

“Lão vẫn còn rất khỏe đấy.” Lý Duyên Kỳ như có điều suy nghĩ mà vuốt ve sau lưng em trai: “Mà cho dù lão có nằm xuống, thì cha chúng ta vẫn còn đó. Chờ tới khi hai chúng ta lên làm đương gia, cũng phải rất lâu nữa. A Lân, bách nhẫn thành cương.”

(Bách nhẫn thành cương tương đương với câu có công mài sắt có ngày nên kim)

“Phiền muốn chết.” Lý Duyên Lân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nôn nóng nhìn anh trai: “Chúng ta đi du lịch đi, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt lão già âm dương quái khí kia, em không thể thở nổi.”

“Được.” Lý Duyên Kỳ vuốt ve mặt em trai: “để anh sắp lịch, vừa lúc Cung Chất cũng sắp đi Mỹ, chúng ta mấy người cùng đi, coi như tiễn cậu ấy, như vậy ông nội cũng không soi mói gì được.”

Lý Duyên Lân cọ cọ má vào lòng tay anh, rầu rĩ không vui gật gật đầu.

“Trước khi ra nước ngoài, vẫn còn nhiều việc phải làm.” Lý Duyên Kỳ thoáng nghiêm túc dặn dò: “Em về nhà tới gặp ông nội, nhớ làm nũng với lão, nói mình trót tìm người tới đánh Trọng Nham một trận. nhớ đi luôn ngay bây giờ, đừng để tới khi lão gọi điện mách với cha, như vậy chúng ta liền rơi vào thế bị động.”

Lý Duyên Lân cào cào tóc, buồn bực lẩm bẩm: “mẹ nó.”

“Ở trước mặt lão già đó nhất định phải chú ý ngữ khí của em đấy.” Lý Duyên Kỳ lo lắng bổ sung thêm: “Nhớ biểu hiện như em làm vậy chỉ là trẻ con đang giận dỗi, không có ý gì khác. Đừng để lão ta nghi ngờ.”

“Không phải chính là giả ngu làm nũng sao.” Lý Duyên Lân bĩu môi: “Em biết rồi.”

Lý Duyên Kỳ giữ cằm cậu, ghé lại hôn hôn: “Ngoan lắm.”

Lý Duyên Kỳ ôm cổ anh trai, sắc mặt đỏ bừng: “Ở nhà, anh không cười với em.”

“Hết cách.” Lý Duyên Kỳ cười khẽ: “Em cũng biết lão già kia rất lợi hại, ở trước mặt lão diễn trò đương nhiên phải làm như thật. anh chẳng những không thể cười với em mà chờ tới khi về nhà còn phải mắng em một trận, ai bảo em xúc động tự dưng chạy tới gây chuyện với Trọng Nham—— anh thấy cậu ta rất thức thời, tạm thời cậu ta hẳn sẽ không tìm chúng ta gây sự đâu. Trước mắt đừng động tới cậu ta nữa.”

“Hôm qua mẹ còn hỏi em có phải đang giận nhau với anh không đó.”

Lý Duyên Kỳ trầm tư một chút, khẽ dùng cằm cọ cọ trán Lý Duyên Lân: “Em đừng làm gì cả, lát về anh sẽ đi nói chuyện với mẹ.” anh thấy Lý Duyên Lân trừng lớn hai mắt, lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vươn tay xoa xoa lưng cười trấn an cậu: “Sợ cái gì, bà ấy chỉ có hai chúng ta là con trai. Lão già kia đối phó với bà ấy cũng không phải lần một lần hai, lập trường của chúng ta đều đồng nhất, chẳng lẽ em còn sợ bà ấy sẽ đứng về phía lão già kia sao?”

Lý Duyên Lân có chút khẩn trương, đáng thương hề hề nhìn anh: “Thật sự phải làm vậy sao?”

“Chuyện này cứ giao cho anh.” Lý Duyên Kỳ an ủi cậu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, em về trước đi.”

Lý Duyên Lân lưu luyến không rời nhảy xuống từ trên bàn làm việc.

“Nhớ đi gặp ông nội trước đấy.” Lý Duyên Kỳ dặn dò lại: “Làm nũng.”

Lý Duyên Lân thành thật gật đầu, lấy túi sách của mình ở trên ghế sa lông lên, rồi rời đi.

Trong văn phòng lại lần nữa trở nên an tĩnh, Lý Duyên Kỳ cẩm cây bút vẽ lung tung vài đường lên tờ giấy, rồi lại vẽ một vòng tròng, bên trong viết hai chữ ‘ông nội’, rồi lại vẽ một vòng tròn khác ở phía dưới, bên trong viết cái tên Lý Thừa Vận, rồi dưới nữa vẽ thêm một vòng nữa, bên trong ghi hai chữ Trọng Nham, nghĩ nghĩ, lại vẽ một vòng tròn nhỏ ngay bên cạnh Trọng Nham, bên trong đặt mấy dấu chấm hỏi.

Chuyện của anh và Lý Duyên Lân vẫn là một điều bí mật, vì sao lại có người chụp được ảnh hai người mà gửi tới cho ông nội? đây rõ ràng là một hành động đầy ác ý, rốt cuộc người đó có mục đích gì? người này hẳn không phải là Trọng Nham, vì khi đó cậu ta vẫn đang ở Lâm Hải, cho dù cậu ta có thông minh thế nào, thì với tài lực lúc ấy của cậu ta cũng tuyệt đối không thể làm được điều này.

Vậy đến tột cùng là ai?

Lý Duyên Kỳ tô đậm thêm vài dấu chấm hỏi. việc cấp bách nhất lúc này chính là phải tìm ra người vẫn đang trốn ở một nơi bí ẩn gần đó, luôn mở to hai mắt rình mò theo dõi anh, thật sự khiến anh ngủ cũng không an ổn.

Tần Đông An một đường trầm mặc đưa Trọng Nham về nhà, cô giúp việc vẫn ở đó chưa về, khi nhìn thấy Trọng Nham mang theo thương tích vào cửa nhất thời hoảng sợ vô cùng: “Nham thiếu gia, cậu bị làm sao vậy? có cần tôi gọi điện mời bác sỹ Triệu tới không?”

Trọng Nham khoát tay: “Trong nhà có thuốc trị thương không?”

“Có, có…” cô giúp việc vội nói: “Để tôi đi lấy.”

Trọng Nham đổi dép đi trong nhà, lười biếng tiếp đón Tần Đông An: “Ông ngồi đi, tôi lên phòng tắm một chút.” Trên người cậu toàn bùn đất, mồ hôi, còn dính một chút máu, đến chính cậu còn không chịu nổi chứ đừng nói người khác.

Tần Đông An tò mò đánh giá nhà Trọng Nham: “Người nhà ông đâu?”

“Không có.” Trọng Nham không kiên nhẫn đi lên lầu: “Ông ngồi chờ chút, muốn uống gì tự đi lấy.”

Tần Đông An không tiếp tục truy hỏi thằng bạn vì sao không có người thân, đây rõ ràng không phải là một đề tài vui vẻ gì. cậu đi đi lại lại quanh phòng khách, lại đẩy cửa ban công đi ra ngoài nhìn quanh cảnh xung quanh. Khu vực này gần như dành cho dân nhà giàu, nên cậu không rõ vì sao Trọng Nham lại muốn đi làm thêm. Tiền công đi chuyển phát nhanh chỉ sợ cũng không đủ cho cậu ta nộp phí dịch vụ ở đây.

Trọng Nham tắm rất nhanh, sau khi thay đồ mới đi ra, cô giúp việc đã để thuốc trị thương trên bàn trà ngoài phòng khách, Tần Đông An cầm lọ thuốc lên nói với Trọng Nham: “Ông ngồi xuống đây, tôi giúp ông bôi thuốc.”

Cô giúp việc do dự nhìn Trọng Nham.

“Để cậu ấy làm được rồi.” Trọng Nham nhìn bà: “Cô sau khi về đừng lắm miệng.” Nói xong lại cảm thấy lời này thật sự rất dư thừa, cô giúp việc là do Lý gia phái tới, sao có thể nghe lời cậu nói?

Thôi, muốn nói gì thì nói đi.

Trọng Nham vén tay áo lên, nhìn Tần Đông An chân tay lóng ngóng vụng về, đơn giản giật lại lọ cồn cùng bông y tế từ trong tay cậu ta tự mình xử lý vết thương. Cậu đoán Tần Đông An cho tới bây giờ chắc chưa từng làm loại chuyện này, cậu cũng không muốn vết thương của mình sẽ là sản phẩm thí nghiệm cho cậu ta luyện tập.

Tần Đông An có chút không phục: “Trước kia tớ đã từng giúp anh hai xử lý vết thương rồi.”

Trọng Nham thuận miệng hỏi: “Anh ta làm sao vậy?”

“Ai biết.” Tần Đông An vừa nhớ đến cái này liền tỏ ra bất mãn: “Anh hai không chịu nói, tôi đoán là ảnh đánh nhau với bạn học.”

Trọng Nham hé miệng cười cười. Cậu nhớ lại nam nhân mặc áo gió màu đen đứng ở trước cổng trường, tóm gáy Tần Đông An kia, từ bóng dáng xem ra, đó là một nam nhân rất chín chắn đáng tin, người như vậy cũng sẽ chạy ra ngoài đánh nhau sao?

Cô giúp việc bê thức ăn lên bàn, lại dặn dò mấy câu rồi đi về. Trọng Nham nhìn lướt qua đống đồ ăn trên bàn, nói với Tần Đông An: “Ông có vội về nhà không? Nếu không thì ở lại ăn cơm luôn đi?”

“Coi như ông hiểu chuyện.” Tần Đông An vô cùng vui vẻ từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Thiếu gia đây đã đói tới độ da bụng dán da lưng rồi, cho dù ông không mời tôi cũng sẽ không đi. Ai nha, thơm quá đi, có thịt bò, còn cả tôm… đồ hải sản ông đừng ăn, không tốt cho vết thương, hắc hắc hắc, thiếu gia hôm nay có lộc ăn rồi.”

“Ông ăn trước đi, tôi đi rửa tay đã.” Trọng Nham ném đống bông băng vào sọt rác, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên cậu đưa người ngoài về nhà, trước đó, Tần Đông An đối với cậu mà nói chỉ là một người bạn học có chút dong dài, nhưng khi cậu ngồi dưới gốc cây hưởng thụ cảm giác vui sướng khi thắng lợi, nhìn thấy Tần Đông An một đầu đầy mồ hôi chạy tới, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời. Tần Đông An là một học sinh ngoãn ngoãn luôn tuân thủ nội quy trường học, làm ra loại chuyện này trước đó còn không xin phép thầy cô, mà đã tự mình chạy tới tìm cậu, Trọng Nham không có khả năng không cảm động, tính cách cậu vốn không tốt, chưa từng có bằng hữu đúng nghĩa nào. Nhưng hiện tại, Tần Đông An cho cậu một cảm giác, đó chính là cậu cũng có thể được giống như những người khác, có một người anh em có thể cùng chia sẻ những nỗi lo lắng muộn phiền.

Trọng Nham nhìn vào gương cười với chính mình, rồi tắt vòi nước đi ra.

Tần Đông An đã ăn gần hết bát cơm, cậu ta một tay bưng bát, một tay cầm đôi đũa gắp đầy tôm bóc vỏ ở trên đĩa vào bát mình, bả vai và lỗ tai đang kẹp một chiếc di động, vừa nhai vừa rầm rì nói: “….Em đang ăn, chắc khoảng 10 phút nữa sẽ xong.”

Trọng Nham đi qua giúp cậu ta cầm di động, không biết nên khóc hay nên cười nhìn cậu ta miệng ngậm con tôm bóc vỏ còn cố nói chuyện với cái di động: “Gì? đón em á? Em đang ở khu Sơn Thủy Loan, khi nào anh tới thì gọi điện cho em, em sẽ xuống.” cậu ta dùng mắt ý hỏi Trọng Nham, sau đó dựa theo khẩu hình miệng của cậu mà nhắc lại với người ở đầu dây: “Tầng 16, căn số 2.”

Vì đang đứng gần nên Trọng Nham tinh tường nghe rõ giọng nói đầy từ tính của nam nhân ở đầu dây truyền tới: “Em không biết gọi điện báo trước cho anh hả? suốt ngày chỉ biết ăn, bộ em là heo sao?”

Trọng Nham bật cười.

Tần Đông An để đũa xuống, nhận lại di động từ trong tay Trọng Nham dứt khoát cúp luôn.

“Anh hai ông?”

“Dong dài muốn chết.” Tần Đông An rung đùi đắc ý nói: “Lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi.”

“Anh ấy đối với ông thật tốt.”

“Chẳng phải vì anh ấy là anh hai của tôi sao.” Tần Đông An không để ý: “Việc anh ấy phải làm thôi.”

Trọng Nham cười cười không nói nữa.

Hai người vừa cơm nước xong, chuông di động của Tần Đông An lại vang lên, cậu tiếp điện thoại, nhỏ giọng oán giận: “Thật sự dong dài muốn chết, y như mẹ già.” Vừa nói vừa giật mấy quả anh đào trong đĩa hoa quả cầm theo đi ra ngoài: “Ah, không cần tiễn tôi đâu, cứ ở nhà dưỡng thương đi. tôi giúp ông xin nghỉ, bài tập cũng có thể không cần làm.”

Trọng Nham đưa cậu ta tới cửa: “Vậy cảm tạ ông trước.”

Tần Đông An khoát tay, rồi chầm chậm chạy xuống lầu. Trọng Nham khóa cửa lại, rồi đi tới ban công nhìn xuống, quả nhiên lại nhìn thấy chiếc xe màu đen hôm trước đang chờ ở dưới lầu. cửa kính xe ở ghế lái đã được hạ xuống, một cánh tay nam nhân kẹp điếu thuốc lá vươn ra. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bụi bặm màu lam, tay áo sắn cao, lộ ra cẳng tay rắn chắc cùng một chiếc đồng hồ thể thao màu đen đeo ở cổ tay.

Trọng Nham đột nhiên rất muốn nhìn xem người này có bộ dạng như thế nào.

Hết