Chương 94: Chương 93: Từ bỏ hay Chiến đấu

Vòng vây của đám Hủ thi dần dần khép lại, rất nhiều Hủ thi đang bám chặt lấy hắn làm Vưu Tiềm có cảm giác toàn thân như bị hãm sâu trong vũng bùn, sức lực toàn thân nhanh chóng bị tiêu hao, thân thể không có cách nào nhúc nhích được.

"Aaaa.."

Đám Hủ thi mở to cái miệng đầy răng sắc lởm chởm điên cuồng cắn xé da thịt hắn, từ cánh tay, đến chân, ngực. Đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của hắn, trong lòng Vưu Tiềm vô cùng tuyệt vọng, theo bản năng mở miệng kêu cứu, hắn cầu khẩn rằng Lâm Siêu chỉ muốn dọa cho hắn sợ mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện cứu hắn.

Cũng giống như trước đây, đem hắn cứu ra từ bên trong bụng rắn.

Nhưng mà lần này, lời cầu nguyện của hắn không thành sự thật, hình bóng của Lâm Siêu không có xuất hiện, tựa hồ muốn để cho hắn tự sinh tự diệt.

Mình bị….vứt bỏ sao?

Bị một số lượng lớn Hủ thi lôi kéo, cả người hắn dần bị nhấn chìm vào trong đám Hủ thi.

Thời khắc này hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy được là bầu trời xanh thẫm.

Có gió nhẹ nhàng thổi qua tai.

Một vài đám mây lững thừng trôi giữa bầu trời xanh thằm, rồi dường như dần dần biến thành một gương mặt xinh đẹp của một cô gái, với đôi mắt sâu thẳm dịu dàng đang nhìn hắn.

Đối với một người đàn ông chuyện gì là đau khổ nhất.

Là bất lực nhìn người phụ nữ mình thương yêu bỏ mình mà đi.

Biết là mình yếu đuối nhu nhược, nhưng lại không biết tự cố gắng.

Muốn nắm bắt lấy một cái gì đó nhưng cuối cùng lại để mọi thứ vuột khỏi tầm tay.

Đám Hủ thi đeo bám xung quanh Vưu Tiềm kéo hắn chìm dần chìm dần xuống, mà cánh tay đang cầm đao cũng bị kéo vào trong đám Hủ thi.

Lựa chọn liều lĩnh chiến đấu hay là lựa chọn bị vùi dập?

Trong một đám Hủ thi đang hưng phấn, kêu gào đột nhiên một tiếng gầm vang lên, giống như tiếng dã thú tức giận, tiếng gầm này rất nhanh lấn át hết mọi âm thanh của lũ Hủ thi.

Ầm!

Vài con Hủ thi bỗng nhiên bị đánh bay, Vưu Tiềm đột nhiên từ bên trong đám Hủ thi lao vọt ra ngoài, lúc này toàn thân hắn máu tươi dầm dề, miệng há to thở hổn hển, sau đó bàn tay nắm chặt thanh đao, chủ động lao vào lũ Hủ thi.

Giết! Giết! Giết!

Trong lòng hắn có duy nhất một niềm tin…

Trở nên mạnh mẽ!

Hống!

Lũ Hủ thi chen chúc hướng Vưu Tiềm lao đến, phía trước với đằng sau đều bị Hủ thi tấn công.

Lúc này Vưu Tiềm có cảm giác vô cùng kì lạ, hắn có thể nhìn rõ được tất cả mọi sự di chuyển của lũ Hủ thi, hoàn toàn thích ứng được sự tấn công của chúng nó. Ở trong đầu hắn hiện lên một vài động tác chiến đấu, ngay lập tức cơ thể hắn tự động mô phỏng làm theo những động tác này.

Xoạt!

Vưu Tiềm dường như biến thành một thanh lợi khí sắc bén, nhanh nhẹn di chuyển qua lại bên trong đám Hủ thi, thành đao trong tay nhanh chóng vẽ lên những đường cong tuyệt mỹ, lần lượt giết chết từng con Hủ thi.

Phù! Phù!

Hắn thở hồng hộc, thể lực hắn bây giờ đã sớm bị tiêu hao, thế nhưng năng lực của hắn thật sự quá mạnh mẽ. Thân thể dần dần đã thích nghi được với tốc độ thể lực bị tiêu hao, cho tới tận khi tất cả lũ Hủ thi bị giết sạch thì Vưu Tiềm mới cảm nhận được cảm giác bải hoải.

Vưu Tiềm mở to hai mắt kinh ngạc nhìn thì thể Hủ thi ở khắp nơi. Hắn có cảm giác vô cùng khó tin, nhìn hai bàn tay của mình, bọn chúng….đều là do mình giết?

…………….

Lâm Siêu cười nhếch mép, tuy rằng kỹ năng chiến đấu vô cùng kém cỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn dựa vào chính mình để biến nguy thành an, coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

"Đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn tiếp tục dẫn đường sao, sẽ không phải lén lút chuồn mất hoặc là đã bị quái vật ăn thịt?"

Phạm Hương Ngữ đang ngậm trong miệng một thanh kẹo, thuận miệng hỏi.

Lâm Siêu liếc nhìn nàng một chút, nói: "Cô rất quan tâm hắn?"

"Một thiên tài như ta việc gì phải quan tâm tới hắn!"

Phạm Hương Ngữ kiêu ngạo kêu hừ một tiếng, sau đó rất hứng thú mà nhìn Lâm Siêu, nói:

"Tựa hồ vừa nãy ta thấy ngươi mỉm cười thì phải, có chuyện gì tốt sao?"

Lâm Siêu bình thản, nói: "Cô nhìn lầm rồi!"

"Quả nhiên như vậy!"

Phạm Hương Ngữ đắc ý nói:" Nếu như bình thường căn bản ngươi sẽ không thèm trả lời ta. Còn bây giờ ngươi lại trả lời, chứng tỏ tâm tình ngươi không tệ, ta nói như thế có đúng không, hừ hừ!"

Lâm Siêu liếc nàng một cái rồi chẳng thèm trả lời.

…………….

Cuối ngày , mặt trời dần lặn về phía Tây.

Trước khi màn đêm buông xuống thì mấy người Lâm Siêu đã thuận lợi đi đến được thành phố tiếp theo, trên đường tình cờ có gặp được sáu, bảy nhóm người may mắn sống sót. Vưu Tiềm phụ trách dẫn đường chủ động lấy thức ăn chứa trong ba lô du lịch chia cho bọn họ, sau đó hướng dẫn bọn họ đi đến "Trạm cứu sinh" ở bên trong mỗi thành phố.

Những người này đều ôm thái độ hoài nghi lời nói của hắn, cũng có người cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng trong đó có một nhóm người may mắn sống sót thấy Vưu Tiềm đi một mình thì trong lòng nảy sinh tà niệm muốn giết hắn để cướp đồ thì bị Vưu Tiềm giết sạch.

Buổi tối, nhóm người Lâm Siêu tùy ý tìm một chỗ để nghỉ chân.

Trong lúc dùng cơm, Lâm Siêu chỉ bảo cho Vưu Tiềm những chỗ thiếu hụt về kỹ năng chiến đấu trong lần đụng độ ngày hôm nay, sau đó hướng dẫn hắn những kiến thức cận chiến cơ bản, đầu tiên là luyện tập trung bình tấn.

Trung bình tấn là bộ pháp cơ bản của võ thuật, luyện tập trung bình tấn chủ yếu dùng để rèn luyện khả năng giữ thăng bằng cho cơ thể, trọng lượng cơ thể cảng lớn thì luyện trung bình tấn càng khó khăn. Tuy rằng sau khi trải qua cường hóa, khả năng giữ thăng bằng của Vưu Tiềm cũng được cường hóa theo, thế nhưng muốn khống chế phần hạ thân để tạo ra sức mạnh lớn nhất thì phải trải qua quá trình luyện tập cơ bản, mới có thể áp dụng được các loại kỹ năng cận chiến khi tham gia chiến đấu.

Hắc Nguyệt đồng dạng cũng tham gia luyện tập.

Không thể không nói, năng lực của Vưu Tiềm quả thật vô cùng biến thái, chỉ qua vài phút mà cơ thể của hắn đã nhanh chóng thích ứng được. Từ một người bình thường chưa bao giờ trải qua quá trình luyện tập trung bình tấn, lại có thể đứng vững trong cả một buổi tối, hoàn toàn không cảm thấy cảm giác mệt mỏi.

Hắc Nguyệt lần thứ nhất kiên trì kéo dài được gần một giờ, liền mệt mỏi ngã xuống. Nhưng nàng vô cùng quật cường, tuy không có năng lực thích ứng như của Vưu Tiềm, nhưng nàng dựa vào ý chí quật cường cùng nghị lực mạnh mẽ, vẫn cố gắng luyện tập cho đến nửa đêm, bời vì cơ thể bị tiêu hao quá nhiều thề lực mới ngã xuống.

Tuy rằng thời gian luyện tập trung bình tấn của Vưu Tiềm kéo dài hơn so với Hắc Nguyệt, thế nhưng lợi ích thu được lại không bằng Hắc Nguyệt. Bởi vì luyện tập trung bình tấn không chỉ rèn luyện khả năng giữ cân bằng cơ thể mà còn rèn luyện cả ý chí!

Luyện tập trung bình tấn mới chỉ là nhập môn cơ sở, Lâm Siêu còn huấn luyện họ cách sử dụng vũ khí lạnh.

Hắc Nguyệt chọn đao làm vũ khí cho mình, nguyên nhân là vì nàng yêu thích, trước đây khi tham gia lực lượng cảnh sát nàng đã trải qua huấn luyện cách sử dụng, nên về phương diện này nàng đã có được cơ sở. Mà lựa chọn của Vưu Tiềm chính là kiếm, nguyên nhân của hắn là: "Chỉ những vị Hoàng đế mới sử dụng kiếm." nghe được câu trả lời này, Lâm Siêu rất quyết đoán tặng hắn một cước.

Khi hỏi lại một lần nữa sự lựa chọn của hắn, Vưu Tiềm suy nghĩ rất lâu cuối cùng mới trả lời là roi dài, nguyên nhân là…hắn rất yêu thích cảm giác đánh người.

Nghe được lí do này, Lâm Siêu lúc đó đã suy nghĩ muốn quất cho hắn một trận, thế nhưng cuối cùng vẫn ngấm ngầm thừa nhận sự lựa chọn này của hắn, bời vì dựa vào sự…yêu thích là được rồi.

Lâm Siêu tuy rằng vũ khí chính của hắn là trường thương, thương pháp đã đạt đến cấp A3. Nhưng một trận bách thông, vạn lưu quy tông, ngoài sử dụng thông thạo trường thương ra thì 18 loại vũ khí lạnh khác hắn đều thông thạo cách sử dụng. Nếu tham gia khảo hạch trong di tích, ít nhất cũng đạt được cấp B trở lên.

Nếu như dựa vào hệ thống quốc thuật trước đây, thì cấp B được ví như cấp độ tông sư, đạt đến độ xuất thần nhập hóa, nếu như là cấp A thì chính là "Thiên Nhân Hợp Nhất"!

Thiên Nhân Hợp Nhất ở dưới cấp S, ở cấp độ này Lâm Siêu vẫn chưa tìm được cách nào tăng lên thực lực.

Kỹ năng cận chiến không phải chỉ trải qua một hai ngày liền có thể trở thành thông thạo, cần phải chăm chỉ rèn luyện hàng ngày mới được. Hơn nữa ngày nào cũng phải luyện tập, nếu xao nhãng thời gian luyện tập thì kỹ năng sẽ yếu đi.

Trong mấy ngày tiếp theo, ban ngày Vưu Tiềm và Hắc Nguyệt thay phiên nhau dẫn đường đến tối thì nghỉ ngơi. Trải qua một tuần rèn luyện kỹ năng cận chiến, dưới sự bồi dưỡng của Lâm Siêu thể chất của hai người đã gấp mười ba lần, đã tiến hành tiến hóa lần thứ hai, trở thành Tiến Hóa Giả cấp E, tuy rằng thể chất gấp 13 lần vẫn còn rất yếu, thế nhưng trải qua lần thứ hai lột xác năng lực đã bay vọt về chất.

Sau khi tiến hóa, về năng lực bọn họ cùng với Lâm Siêu cùng đạt cấp E, có điều phạm vi cùng thời gian thi triển năng lực của Lâm Siêu so với hai người bọn họ còn rộng hơn và kéo dài hơn.

Một tuần sau, nhóm người Lâm Siêu cuối cùng cũng đến được phương Bắc, Khu vực sâu tuyết bay đầy trời , khắp nơi chỉ toàn một màu trắng xóa.